Cảnh Báo Rung Động

Chương 78



Hôm nay Giang Trục trở về, tin tức bọn họ được đề cử giải Kim Lộc đã lan truyền trên mạng gần như “nhà nhà đều biết”.

Fans càng ra sức quảng bá cho Tống Linh Linh và Từ Mãn, quảng bá cho Giang Trục, quảng bá tác phẩm của họ.

Lên vài hot search liên tiếp, Tống Linh Linh còn từ chỗ Đường Vân Anh biết được, có vài đạo diện dò hỏi lịch trình trong sắp tới của cô, có ý muốn hợp tác với cô.

Đường Vân Anh nói thẳng với Tống Linh Linh, cho dù là hợp tác với ai, đều phải chờ sau buổi trao giải Kim Lộc kết thúc rồi hẵng nói.

Tống Linh Linh dở khóc dở cười, cũng lo mình không thể đoạt được giải thưởng.

Đường Vân Anh thì ngược lại mang tâm trạng rất tốt nói, không lấy được giải thưởng cũng không sao. Cô gặp phải đối thủ cạnh tranh rất mạnh, cô còn trẻ tuổi đã được đề cử, đây đã là lời khẳng định cho diễn xuất của cô.

Có Đường Vân Anh trấn an, Tống Linh Linh yên lòng hơn nhiều.

Lúc Giang Trục về tới nhà, cô đang nằm trên sô pha chờ anh.

Đèn trong phòng đang sáng.

Khi ngoài cửa có tiếng động vang lên, Tống Linh Linh quay đầu nhìn chằm chằm cửa chính, cô vốn định đi mở cửa, nhưng người ngoài cửa dường như còn sốt ruột hơn cả cô.

Còn chưa ngồi dậy, cửa chính đã bị người ta đẩy vào từ ngoài.

Hai người bốn mắt đối diện.

Giang Trục đi đường mỏi mệt, trên người mặc một chiếc áo lông đen, tôn lên dáng cười cao thẳng.

Anh đối diện với ánh mắt của Tống Linh Linh, đỉnh mày hơi nhếch, giọng cười cười hỏi: “Không quen anh?”

Tống Linh Linh cong môi, chậm chạp đến gần trước mặt anh, đêm ngón tay tính sổ với anh: “Nếu anh về trễ thêm mấy hôm, có thể em đã ——”

Lời nói của cô còn chưa dứt, Giang Trục cúi đầu tới gần cô.

Hàng mi của anh khép lại, trán kề trán với cô, nhìn cô không chớp mắt: “Cái gì?”

“…”

Tống Linh Linh thấy khuôn mặt thanh thoát anh tuấn của anh gần trong gang tấc, mấy chữ sau không thốt nổi thành lời.

Cô khẽ chớp chớp mắt, cảm nhận hơi thở nóng bỏng của Giang Trục phả xuống mặt mình, lông mi hơi nâng lên, nhìn mình trong đồng tử của anh, khóe môi khẽ cong: “Có thể em sẽ đi tìm anh.”

Nghe vậy, Giang Trục không nhịn nữa, cúi đầu chạm môi cô.

Hai người đứng ở cửa, ánh sáng hành lang chiếu xuống người bọn họ, kéo dài cái bóng quấn quýt của hai người họ.

Tống Linh Linh ngửa đầu, ôm lấy cổ Giang Trục.

Giang Trục phối hợp cúi đầu khom lưng, hôn nhẹ lên khóe môi cô, mút mát.

Hơi thở hai người đan với nhau, nóng bỏng đến dâng trào.

Tống Linh Linh cảm giác cả người đều đang nóng lên, cô bị Giang Trục hôn đến mơ mơ màng màng, chờ khi cô phản ứng lại, người đã bị anh ôm vào phòng tắm.



Lăn lộn vài lần lại trở về giường, Tống Linh Linh rúc trong lòng Giang Trục nói chuyện phiếm với anh.

Cô mở mắt nhìn anh, tò mò hỏi: “Anh có căng thẳng không?”

Giang Trục rũ mắt: “Căng thẳng cái gì?”

“Đề cử ấy.” Tống Linh Linh nhỏ giọng: “Em hơi căng thẳng.”

Giang Trục cười, nắm tay cô vuốt ve: “Có anh ở đây.”

Tống Linh Linh hít sâu một hơi, chui vào cổ anh cọ cọ: “Em biết cơ hội mình nhận giải không lớn, nhưng vẫn hơi căng thẳng.”

Giang Trục cong môi, thân mật cọ lên gương mặt cô, giọng hơi trầm xuống: “Sao lại không tự tin với mình như vậy?”

“Mấy diễn viên nữ em đối đầu lần này giỏi thế nào, đâu phải anh không biết.” Tống Linh Linh ngửa đầu, hôn cằm anh, ăn ngay nói thật: “Bây giờ tâm trạng của em là kiểu vui vẻ với căng thẳng cứ nhảy qua nhảy lại ý.”

Một mặt, cô vui vì mình được đề cử.

Mặt khác, mỗi ngày cô đều đang căng thẳng, lúc đó phải xuất hiện ở lễ trao giải Kim Lộc cùng Giang Trục, phải bước trên thảm đỏ với Giang Trục. Đến lúc đó nếu có tình huống gì bất ngờ xảy ra, cô phải đối phó như thế nào.

Nghe cô nói vậy, Giang Trục cười một tiếng trầm thấp.

Ánh mắt anh sâu xa nhìn cô, ôm chặt người vào lồ ng ngực, chậm rãi nói: “Tất cả đã có anh.”

Giang Trục cúi đầu, hôn lên mắt cô: “Cái gì em không đối phó được, cứ giao hết cho anh.”

Dứt lời, anh lại bổ sung một câu: “Dù em có lấy được giải thưởng hay không, đối với anh, em vĩnh viễn là nữ chính của anh.”

“…”

-

Ngày trao giải Kim Lộc đến còn nhanh hơn dự liệu của Tống Linh Linh.

Cô còn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, ngày này đã đến.

Hôm nay, đã định sẽ là một ngày náo nhiệt.

Để phân tán sự chú ý, thậm chí Tống Linh Linh còn kéo Thịnh Vân Miểu chơi game mấy ván với mình.

Chơi game xong, cô được Lâm Hạ thông báo: “Chị Linh Linh, chị biết gì chưa?”

Tống Linh Linh kinh ngạc ngẩng đầu: “Biết gì?”

Lâm Hạ buồn cười: “Cư dân mạng đang đặt cược, đoán xem tối nay chị khoác tay đạo diễn Giang đi thảm đỏ, hay là khoác tay Từ Mãn đi thảm đỏ.”

“…”

Tống Linh Linh chẹt họng, im miệng không nói một lúc rồi hỏi: “Chị không thể trái ôm phải ấp sao?”

Vừa dứt câu, cô đã nhìn thấy Giang Trục từ trong phòng đi ra.

Giang Trục nhẹ nhàng liếc cô một cái, không nói gì.

Tống Linh Linh hơi lúng túng, tự chữa lời: “Ý chị là, một người là người yêu đã chết trong phim của Tô Vãn, một người là người yêu ngoài đời của Tống Linh Linh chị, chị lạnh nhạt với ai cũng không phù hợp lắm nhỉ?”

Lâm Hạ đang định gật đầu tỏ vẻ tán thành, bỗng Tống Linh Linh hô lên: “Chị nghĩ ra một ý kiến hay.”

Giang Trục liếc cô: “Cái gì?”

Đôi mắt Tống Linh Linh phát sáng nhìn về phía Giang Trục, cười xán lạn: “Anh và Từ Mãn đi cùng nhau đi, em theo sau hộ tống hai người, thế nào?”

Giang Trục: “…”

Lâm Hạ: “…”

Ý kiến như vậy, đại khái cũng chỉ có chị Linh Linh có thể nghĩ ra.

Thấy hai người không đồng ý lắm với ý kiến này, Tống Linh Linh kiêu ngạo bĩu môi: “Thật ra chị cảm thấy ý kiến này khá hay mà.”

Lâm Hạ bật cười: “Cũng chỉ có chị thấy hay.”

Trừ Tống Linh Linh, thì Giang Trục và Từ Mãn, cùng với fans các nhà, chắc hẳn đều sẽ không cảm thấy hay.

Vào tối lễ trao giải.

Lúc chiều, đoàn Tống Linh Linh và Giang Trục đã đến khách sạn gần trường quay lễ trao giải.

Địa điểm tổ chức lễ trao giải Kim Lộc là ở Bắc Thành.

Vốn dĩ Tống Linh Linh còn định trang điểm ở nhà xong mới đi, nhưng cô nhìn khoảng cách từ nhà mình đến lễ trao giải, lại nghĩ đến hình ảnh một đám người tới nhà trang điểm, bèn quyết định đến khách sạn gần đó để trang điểm thay đồ.

Nói vậy, cho dù có xảy ra tình huống gì, cũng có thể kịp đối phó.

Bây giờ Tống Linh Linh và Giang Trục đã công khai mối quan hệ, tất nhiên hai người cũng không cần làm điều thừa như tránh hiềm nghi.

Hai người ngồi cùng phòng trang điểm, thay đồ.

Giang Trục xong rất nhanh.

Khi đạo diễn nam diễn viên nam tham gia mấy hoạt động này, lớp trang điểm và tạo hình đều ít không được nhiều quá. Trừ bộ âu phục được cắt may hoàn mỹ, rất ít người mặc trang phục khác.

Nhưng diễn viên nữ thì không giống vậy.

Lớp trang điểm, tạo hình, và trang phục của diễn viên nữ đều có rất nhiều hướng lựa chọn. Tất nhiên cũng vì vậy mà thời gian cho nó cũng nhiều hơn.

Đây là lần đầu Tống Linh Linh tham gia hoạt động thảm đỏ thế này, trên phương diện tạo hình trang phục, công ty sẽ dành nhiều công sức cho cô.

Đường Vân Anh đã giành được một bộ lễ phục cao cấp của một nhãn hiệu, là chiếc váy đuôi cá cúp ngực lấp lánh ánh nước.

Trang điểm xong, Tống Linh Linh thay váy đi ra, mọi người trong phòng đều phải thốt lên.

“Ôi trời!” Lâm Hạ là người đầu tiên hét lên: “Chị Linh Linh, chiếc váy này phù hợp với chị quá.”

Chuyên viên trang điểm cười ha ha nhìn cô, khen ngợi: “Đẹp lắm.”

Khí chất của Tống Linh Linh, vốn thích hợp với màu nhạt.

Chiếc váy đuôi cá lấp lánh sóng nước ba chiều này càng tôn lên thân hình hoàn mỹ của cô.

Nhìn từ xa xa, cô như tiên nữ đang bước đi.

Chú ý tới ánh mắt của Giang Trục, vành tai Tống Linh Linh hơi đỏ lên.

Ánh mắt anh nhìn cô, không hiểu sao lại cho cô một cảm giác là anh muốn “ăn tươi nuốt sống” cô.

Thay váy, tạo hình đã xong.

Hai người chuẩn bị ra ngoài.

Đường Vân Anh nhìn giờ, xong nhìn về phía hai người: “Hai người đi một xe đúng không?”

Tống Linh Linh nhìn về phía Giang Trục, gật đầu.

Đường Vân Anh hít sâu, nhìn Tống Linh Linh dặn dò: “Đừng căng thẳng quá, chúng ta hãy mang tâm trạng bình tĩnh đi thôi.”

Tống Linh Linh cười, nhìn về phía Đường Vân Anh: “Biết rồi chị Anh, yên tâm đi.”

Cô chỉ sang bên cạnh: “Em có Giang Trục mà.”

Đường Vân Anh ngẩng đầu nhìn —— Giang Trục đang nhìn chằm chằm Tống Linh Linh.

Cô ấy chững lại, duỗi tay ôm Tống Linh Linh: “Cố lên, em giỏi nhất.”

Tống Linh Linh: “Cảm ơn chị Anh.”

Hai người đi ra ngoài.

Trên hành lang khách sạn, còn đụng mặt Từ Mãn.

Từ Mãn và Tống Linh Linh đã qua một thời gian chưa gặp nhau, anh ấy nhìn hai người cùng đi ra từ một phòng, nhịn không được trêu: “Linh Linh, tối nay em đi cùng đạo diễn Giang, hay là đi cùng anh?”

Nghe câu này, ngay cả ánh mắt Giang Trục cũng không thèm nhìn Từ Mãn.

Tống Linh Linh cứng họng, thành khẩn nói: “Em đi cùng bạn trai.”

Từ Mãn nhướng mày, cố ý nói: “Anh cũng là bạn trai của em mà.”

Dứt lời, Giang Trục nâng mí mắt liến Từ Mãn một cái.

Cái nhìn đó khiến Từ Mãn cảm thấy sợ hãi.

Anh ấy nghẹn rồi lại nghẹn, bất đắc dĩ bổ sung: “Trong phim.”

Tống Linh Linh buồn cười, nhìn hai người trao đổi ánh mắt qua lại, nhẹ giọng nói: “Anh cũng nói là trong phim mà, giờ chúng ta không còn ở trong phim nữa.”

Từ Mãn thở dài một tiếng, lắc đầu đi đến bên cạnh Tống Linh Linh, nhỏ giọng hỏi: “Sao em lại bị đạo diễn Giang ăn đến cặn kẽ cũng không còn thế hả?”

Tống Linh Linh sửng sốt, do dự nói: “Không có mà.”

Từ Mãn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc cô một cái: “Em có, trước mặt Giang Trục em phải cứng rắn chút chứ. Dựa vào cái gì mà anh ấy bảo em đi thảm đỏ cùng anh ấy là em phải đi?”

Nghe anh ấy nói vậy, Tống Linh Linh lại có lời phản bác.

Cô vô tội nhìn về phía Từ Mãn, ăn ngay nói thật: “Điểm này thì anh nghĩ oan cho Giang Trục rồi.”

Từ Mãn khó hiểu, “Cái gì?”

Tống Linh Linh: “Là em muốn đi cùng anh ấy.”

Từ Mãn nghẹn lại, trợn tròn mắt nhìn cô, “Vì sao em không muốn đi cùng anh?”

Tống Linh Linh nhìn Từ Mãn với vẻ mặt trong lòng anh còn không biết à, nghiêm túc hỏi: “Anh không sợ em bị fans anh truy sát sao?”

Không chờ Từ Mãn trả lời, cô nói nhỏ: “Em sợ.”

“…”

Giang Trục lắng nghe đoạn đối thoại của hai người, không chen vào một câu nào.

Thi thoảng Tống Linh Linh cáu giận với Từ Mãn, khóe môi anh sẽ không tự chủ được mà nhếch lên.

Ba người nói chuyện, chưa bao lâu đã đến bãi đỗ xe.

Khách sạn cách địa điểm hoạt động rất gần, nhưng để đề phòng, bọn họ vẫn muốn ngồi xe đến trường quay.

Chung quanh trường quay lễ trao giải Kim Lộc đã bị fans vây chật như nêm cối.

Thứ tự đi thảm đỏ của “Hẻm Nhỏ” là ở giữa.

Từ Mãn đi trước hai người.

Khi anh ấy xuống xe, trường quay như dâng trào sóng nhiệt, tiếng hét chói tai của fans còn lớn hơn trong tưởng tượng của Tống Linh Linh.

Miệng bọn họ luôn gọi tên Từ Mãn.

Theo sau đó, là Tống Linh Linh và Giang Trục.

Khi nhìn thấy Giang Trục xuống xe, fans cũng hét chói tai y như vậy.

“A a a a a Giang Trục đẹp trai quá!”

Dưới cái nhìn chăm chú của họ, Giang Trục xuống xe, vòng sang bên kia.

Thấy một màn như vậy, fans và cánh truyền thông ở hiện trường đều đồng loạt trợn to mắt, giơ máy ảnh nhắm về phía bọn họ.

Không để mọi người thất vọng, người Giang Trục mở cửa xe giúp, là Tống Linh Linh.

Nhìn thấy hai người cùng xuất hiện, khi Giang Trục cong tay ra hiệu cho Tống Linh Linh khoác lên, tiếng hét trên trường quay còn to hơn lúc trước.

“A a a a a a Linh Linh đẹp quá!”

“Linh Linh cố lên!”

“A a a a a Lâm Trúc là thật!!”

“…”

Tống Linh Linh nghe fans hò hét, la ó, cô và Giang Trục nhìn nhau, giơ tay chào hỏi mọi người từ phía xa.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, dưới camera quay chụp, hai người khó khăn đi đến trước bảng ký tên.

MC cầm micro, cao giọng giới thiệu cho mọi người: “Đạo diễn Giang Trục của phim “Hẻm Nhỏ”, cùng với diễn viên thủ vai nữ chính của “Hẻm Nhỏ”, Tống Linh Linh.”

“…”

Đi đến trước bảng ký tên của thảm đỏ, Tống Linh Linh và Giang Trục lần lượt ký tên, sau đó khẽ cười chào hỏi mọi người, sau khi tạo dáng chụp vài tấm hình mới được thả vào hội trường bên trong.

Khi vào bên trong, Tống Linh bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Giang Trục cụp mắt thấy cô căng thẳng: “Hồi hộp sao?”

Tống Linh Linh gật đầu.

Giang Trục nắm ngón tay cô: “Đi thôi.”

Chỗ ngồi ở hội trường bên trong được xếp ngồi cạnh nhau.

Tống Linh Linh nhìn, cô không xác định được là ban tổ chức làm, hay chỗ ngồi vốn được xếp như vậy.

Bên trái của cô là Giang Trục, bên phải là Từ Mãn.

Khi ngồi xuống, Tống Linh Linh chào hỏi Từ Mãn. Bởi vì tương tác này của hai người, các fans xem phát sóng trực tiếp cùng một số fans đã vào hội trường từ sớm đã hò hét.

Cuối cùng họ cũng nhìn thấy Trần Dặc và Tô Vãn cùng một khung hình!!

Chẳng qua Tống Linh Linh chào hỏi Từ Mãn xong lại không nói gì thêm với anh ấy nữa.

Không chỉ Từ Mãn, cô và Giang Trục cũng không nói được tới câu thứ hai.

Cô đang căng thẳng.

Giang Trục cũng biết khi cô hồi hộp cô thích tự làm mình bình tĩnh, thích yên tĩnh, nên tất nhiên sẽ không làm ồn đến cô.

Đến lúc sắp phát giải Người mới xuất sắc nhất, Tống Linh Linh không hề bất ngờ thấy được mình trên màn hình lớn.

Là đoạn ngắn của cô trong “Hẻm Nhỏ”.

Lúc giới thiệu đến cô, ống kính có đảo qua cô. Tống Linh Linh hơi mỉm cười, sự hồi hộp đã giảm đi đôi chút.

Bỗng dưng, cô nghe thấy Giang Trục hỏi: “Còn căng thẳng không?”

“Giờ ổn hơn rồi.” Tống Linh Linh quay đầu nhìn anh: “Đạo diễn Giang, nếu em không lấy được giải, anh tặng cúp của anh cho em nhé.”

Giang Trục cong môi: “Cúp nào?”

Tống Linh Linh: “Tối nay ấy.”

Giang Trục mỉm cười, “Sao em biết tối nay anh sẽ nhận thưởng?”

“Trực giác.” Tống Linh Linh đã xem qua mấy bộ phim được đề cử, có thể là do cô nhìn Giang Trục với filter, cô cảm thấy cách đạo diễn và năng lực của Giang Trục có sức hút rất mạnh.

Nếu để cô chọn ra đạo diễn xuất sắc nhất, chắc chắn cô sẽ bỏ phiếu cho Giang Trục.

Giang Trục đang định nói, khách mời trao giải trên bục bỗng gọi tên Tống Linh Linh.

Giải diễn viên mới xuất sắc nhất giải Kim Lộc thứ hai mươi lăm, là Tống Linh Linh.

Khi nghe thấy tên mình, Tống Linh Linh còn có một chút giật mình.

Vẫn là Giang Trục vươn tay về phía cô đầu tiên, ánh mắt lưu luyến nói: “Chúc mừng, nữ chính của anh.”

Tống Linh Linh hơi chững lại, hốc mắt bỗng ươn ướt.

Mặc dù là giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, không phải diễn viên nữ xuất sắc nhất, nhưng hiện giờ với cô mà nói, đã là lời khẳng định to lớn.

“Đừng căng thẳng.” Giang Trục ôm cô: “Anh ở dưới sân khấu với em.”

Tống Linh Linh nghẹn ngào: “Ừ.”

Hai người trao nhau cái ôm ngắn ngủi, Từ Mãn cũng vươn tay về phía cô.

Tống Linh Linh ôm Từ Mẫn, vén váy đi lên sân khấu.

Lúc đứng giữa bục nhận giải, cô vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy Giang Trục vẫn luôn nhìn mình chăm chú, cùng với các fans cách đó không xa tới cổ vũ cho mình.

Nghĩ ngợi, Tống Linh Linh ngước khuôn mặt tươi cười.

Nhận lấy cúp từ tiền bối trao giải, Tống Linh Linh đề cập chủ đề.

Cô dừng một chút, cảm thấy có chút xúc động khó tả.

Thấy cô như vậy, Giang Trục dưới sân khấu vỗ tay cho cô. Tiếp sau đó, cả trường quay đều vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

“Cảm ơn.” Tống Linh Linh nghẹn ngào nói: “Thật ra tôi đã học thuộc cảm nghĩ khi đoạt giải, nhưng sau khi đứng ở chỗ này, tôi đã quên hết.”

Nghe thấy cô nói trung thực như vậy, mọi người dưới sân khấu đều cười.

Tống Linh Linh cũng nở nụ cười theo, hốc mắt đo đỏ nói: “Cho nên chắc hẳn tôi nghĩ gì cứ nói ra.”

Cô mím môi: “Thực sự rất cảm ơn Kim Lộc đã cho tôi một câu khẳng định to lớn như vậy, cũng cảm ơn các nhân viên công tác hậu cần của “Hẻm Nhỏ”, cảm ơn quản lý và trợ lý của tôi, cảm ơn từng người xem yêu thích Hẻm Nhỏ, cảm ơn từng người hâm mộ đã ủng hộ tôi. Tương lai tôi sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ để mọi người nhìn thấy nhiều Tống Linh Linh khác hơn.”

Nói một đoạn dài như vậy, Tống Linh Linh hơi dừng một chút, nhìn về phía Giang Trục: “Cuối cùng đương nhiên phải cảm ơn đạo diễn của tôi.”

Ánh mắt của cô và Giang Trục giao nhau, dịu giọng nói: “Không có anh, sẽ không có em của hiện tại. Cảm ơn anh, đã khiến em trở nên tốt hơn.”

Lúc Tống Linh Linh xuống sân khấu, cả hội trường vỗ tay như sấm dậy.

Không ít fans bị sự chân thành này của cô làm cho cảm động khóc.

Rõ ràng chỉ là câu cảm ơn rất bình thường, nhưng họ lại cảm thấy cảm động.

“Hẻm Nhỏ” bỏ lỡ giải thưởng nam nữ diễn viên xuất sắc nhất, nét diễn của Tống Linh Linh và Từ Mãn đáng để thưởng thức, chỉ là năm nay cạnh tranh quá mạnh, hai diễn viên mới cạnh tranh với diễn viên gạo cội có kỹ thuật diễn tinh tế, chung quy vẫn là không thể sánh bằng.

Nhưng hai người thua tâm phục khẩu phục.

Bọn họ cũng tin tưởng chắc nịch rằng, tương lai một ngày nào đó ở chỗ này, họ sẽ nhận được giải thưởng mình muốn.

Lúc gọi tên đạo diễn xuất sắc nhất, Tống Linh Linh còn căng thẳng hơn Giang Trục.

Giang Trục thấy buồn cười: “Không cần căng thẳng.”

Anh nói: “Nên là của chúng ta thì sẽ là của chúng ta.”

“Em muốn sờ cái cúp đạo diễn xuất sắc nhất mà.” Tống Linh Linh vô tội nói: “Chẳng lẽ anh không muốn giúp em thực hiện điều ước này sao?”

Giang Trục cứng họng: “Giúp.”

Anh nhìn Tống Linh Linh: “Năm nay không được thì còn năm sau.”

Tống Linh Linh cũng biết như vậy, cô gật đầu, đôi mắt sáng như sao: “Được, em chờ anh giúp em thực hiện điều ước.”

Vừa dứt lời, khách mời trao giải trên sân khấu đã tuyên bố người nhận giải đạo diễn xuất sắc nhất của giải Kim Lộc.

Khi sắp đọc tên, ống kính đã quay tới chỗ Giang Trục.

Khách mời trao giải hơi mỉm cười, không úp úp mở mở gì mà nói: “Chúng ta chúc mừng đạo diễn Giang. Người đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất giải Kim Lộc thứ hai mươi lăm chính là đạo diễn Giang Trục của bộ phim “Hẻm Nhỏ”.”

Tống Linh Linh sửng sốt, đôi mắt như phát sáng nhìn về phía Giang Trục.

Giang Trục bình tĩnh lại đầu tiên, cúi đầu nhìn cô: “Không ôm anh một cái sao?”

Tống Linh Linh ngơ ngẩn đứng lên.

Giang Trục giơ tay, nhẹ nhàng ôm cô, chậm rãi nói: “Chỉ cần là điều ước của em, anh đều sẵn lòng thực hiện giúp.”

Đi lên sân khấu trao giải, ánh mắt Giang Trục đặt trên người Tống Linh Linh phía dưới theo bản năng.

Nhìn qua, anh thản nhiên, bình tĩnh hơn Tống Linh Linh.

Cũng giống Tống Linh Linh, anh cũng cảm ơn không ít người.

Cuối cùng, ánh mắt anh sáng quắc nhìn Tống Linh Linh: “Bạn gái tôi nói, không có tôi sẽ không có cô ấy của hiện tại. Trùng hợp là câu này tôi cũng muốn nói ——”

Anh dừng lại, vào lúc mọi người vểnh lỗ tai lên, anh khẽ cười nói: “Nếu không có em, anh cũng không phải Giang Trục của hiện tại.”

Tống Linh Linh cong môi, không nhịn được mà tươi cười với anh.

Đôi mắt Giang Trục hiện nụ cười, lại tạm dừng: “Cuối cùng phải nói một câu, ở chỗ anh, em vĩnh viễn là diễn viên nữ xuất sắc nhất của anh. Anh tự hào về em.”

Trong phim Tống Linh Linh là diễn viên nữ xuất sắc nhất của Giang Trục, ngoài phim, cô là nữ chính tốt nhất của Giang Trục.

Cả hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt một lần nữa.

Giang Trục cười nhạt, nhìn Tống Linh Linh nói: “Anh yêu em.”

Lúc riêng tư, hai người họ cũng chưa từng thể hiện tình cảm trắng trợn như vậy.

Nhưng trong lễ trao giải Kim Lộc, Giang Trục không chỉ nói cho Tống Linh Linh, còn nói với mọi người, anh yêu Tống Linh Linh.

-

Sau khi lễ trao giải Kim Lộc kết thúc.

Tống Linh Linh và Giang Trục có vài hot search treo trên Weibo. Fans vừa cảm động cho tình cảm của hai người, vừa reo hò cho Giang Trục, cũng tiếc hận vì Tống Linh Linh vụt mất giải diễn viên nữ xuất sắc nhất.

Đêm nay, đã hẹn là đêm mọi người không ngủ được.

Tống Linh Linh cùng Giang Trục, cũng là như thế.

Rời khỏi hội trường lễ trao giải, hai người trực tiếp về nhà.

Về đến nhà, Tống Linh Linh mới không nhịn nữa mà nhìn về phía Giang Trục: “Anh lặp lại lần nữa đi.”

Giang Trục biết rõ còn cố hỏi, “Nói cái gì?”

Váy lễ phục trên người Tống Linh Linh còn chưa thay, cô nâng làn váy đứng trước mặt anh, dáng người yểu điệu: “Lời anh nói trên sân khấu ấy.”

Giang Trục nhướng mày, cúi đầu cọ chóp mũi cô: “Không có em, sẽ không có anh của hiện tại?”

“…”

Tống Linh Linh nghẹn lời, giận dữ trợn mắt nhìn anh: “Không… Ưm…”

Cô còn chưa nói hết lời, đã bị Giang Trục chặn lại hết.

Khi đầu lưỡi Giang Trục đi vào trong, tay khống chế vòng eo cô, Tống Linh Linh thở hồng hộc nhắc: “Váy… Váy là đồ mượn.”

Giang Trục nhíu mày.

Tống Linh Linh kéo tay anh đặt lên vị trí khóa kéo bên hông, ậm ừ nói: “Không thể xé.”

Hầu kết Giang Trục hơi lăn, nghe lời cô không xé váy xuống.

Váy như dải ngân hà rơi xuống, rơi rớt trong phòng khách.



Khi trong phòng đều đã yên tĩnh lại, Giang Trục ôm Tống Linh Linh vào lòng, khi cô mơ màng sắp ngủ, anh nhỏ giọng nói bên tai cô câu mà cô muốn nghe nhất.

“Anh yêu em.”

Bỗng, Tống Linh Linh mở mắt ra.

Cô cười trong vắt nhìn về phía anh, trong mắt như có ánh sáng: “Em nghe thấy rồi.”

Ánh mắt Giang Trục sâu thẳm nhìn cô, đột nhiên cũng không cảm thấy ba chữ này khó nói lắm.

Anh trầm trầm đáp, khẽ chạm môi cô: “Sau này có điều ước gì, cứ nói hết cho anh.” Anh móc lấy ngón tay cô, như nghéo tay với cô: “Anh sẽ giúp em thực hiện.”

Tống Linh Linh nghe, có chút cảm động.

“Được.” Cô nhấp môi ôm chặt Giang Trục, “Chúng ta làm cùng nhau.”

Cô muốn cùng anh chắp tay, biến điều ước của bọn họ trở thành sự thật.

Giang Trục đang định nói được, Tống Linh Linh bỗng nhiên chui đầu vào cổ anh cọ cọ: “Giang Trục.”

Giang Trục nhướng mày: “Ừ?”

Tống Linh Linh nhẹ giọng: “Em cũng yêu anh.”

Tuy rằng không muốn thừa nhận lắm.

Nhưng cô xác định, bản thân đã yêu Giang Trục từ rất lâu, rất lâu trước kia rồi.