Cánh Cửa Trùng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 17: Người sống sót cứu hộ đội



Cố Ninh dạo qua lầu hai một vòng, lại dạo qua lầu 3 một vòng, sau đó mới một lần nữa trở lại lầu một. Nói qua tình huống một chút.

Cửa sổ lầu 2 và lầu 3 đều trang bị chống trộm, dù cho có thể tháo dỡ, dùng khăn trải giường trói thành dây thừng trượt xuống, cũng vẫn phải chính diện giao phong cùng con chó xác sống kia, hiện tại, biện pháp duy nhất chính là như Cố Ninh nói trước đó, chờ.

Nhưng, Cố Ninh không chờ nổi. Cô không khỏi có chút hối hận, nên học cách dùng súng với Phương Pháp.

Chủ yếu là cô căn bản không nghĩ tới ngay cả động vật cũng sẽ biến thành xác sống.

Lúc này tâm tình của Cố Ninh vô cùng trầm trọng, nếu nói nhân loại thành xác sống còn có thể đối kháng, nhưng chó xác sống có tốc độ cực nhanh, cộng thêm lực công kích đáng sợ như vậy, chính diện quyết đấu gần như không có khả năng chiến thắng, cần phải chém đầu nó mới có thể hoàn toàn tử vong, mà con người chỉ cần bị móng vuốt nó bắt được

một chút liền sẽ bị lây nhiễm virus xác sống.Hơn nữa giá trị vũ lực của hai bên căn bản là không cùng đẳng cấp, còn chưa có vũ khí tầm xa, hoàn toàn chính là đơn phương bị hành hạ đến chết.

Vốn dĩ thế giới cũng đã đủ gian nan, hiện tại thậm chí càng khó khăn hơn.

Rất khó tưởng tượng, ở trong thế giới như vậy, tương lai nhân loại sẽ là bộ dáng gì.

Cố Ninh giờ phút này muộn màng mà cảm giác được, đây mới chân chính là tận thế.

"Mẹ kiếp, hiện tại ngay cả chó cũng biến thành xác sống,về sau có phải gà, vịt cũng đều sẽ thành xác sống hay không?

Chúng ta còn không bằng hiện tại trực tiếp tự sát luôn đi." Bên kia Trương Siêu nói.

Tâm tình của mọi người đều thực trầm trọng, không có tiếp lời.

Đạo trưởng Giả nói: "Đáng tiếc chú không mang theo đồng tiền, bằng không hiện tại chú có thể gieo một quẻ sẽ biết đường lui của chúng ta ở đâu."

Đạo trưởng Giả lúc này mặt xám mày tro, ngay cả trường bào màu xanh xám trên người cũng nhàu nhĩ, bẩn thỉu, đôi giày vải màu đen cũng đã sớm dính đầy tro bụi, trên mặt thậm chí xám đen, dơ đến không thấy rõ làn da ban đầu, ngay cả chỏm râu dê cũng dính vào với nhau, thoạt nhìn thật sự là

không có nửa phần tiên phong đạo cốt của đạo trưởng, mà giống như là một kẻ lôi thôi, lếch thếch, lưu lạc đầu đường xó chợ.

Bộ dáng so với mấy ngày hôm trước lần đầu tiên Cố Ninh nhìn thấy còn chật vật hơn

rất nhiều.Đại khái qua tầm 1 tiếng đồng hồ, đạo trưởng Giả bị tiếng ồn không ngừng chọc đến làm phiền, ở trong phòng bực bội đi tới đi lui, cuối cùng hỏi: "Cố Ninh, cháu nói nếu con chó xác sống vẫn không đi, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Cố Ninh ngồi ngay ngắn ở nơi đó nói: "Trừ phi hiện tại đột nhiên xuất hiện một đám người, còn phải có súng, sau đó xử lý con chó xác sống."

Đạo trưởng Giả thập phần không có tính tự giác của người tu đạo tu thân, mắt trợn trắng, đột nhiên đứng lên chạy tới một gian phòng ngủ, ôm chăn và gối đầu vứt trên mặt đất, sau đó nằm lên, nói: "Nếu như vậy, chú liền ngủ trước một lát, chờ đám người có súng tới, các cháu lại đánh

thức chú nhé."

Nói xong, Đạo trưởng Giả thực sự nằm ở trên chăn nhắm mắt ngủ.

Đạo trưởng Giả nằm ngủ, lập tức cũng kéo những người khác buồn ngủ theo. Bọn họ vốn dĩ từ sáng sớm tinh mơ đã bị doạ sợ, sau đó liều mạng chạy như điên hơn nửa giờ, lại bị con chó xác sống doạ cho sợ tới mức không nhẹ, lúc này cơn buồn ngủ thổi đến, khả năng thật sự là quá mệt mỏi, ngay cả âm thanh tông cửa vẫn còn bang bang rung động

cũng không thể ngăn cản cơn buồn ngủ của bọn họ, cuối cùng tất cả đều ngã trái ngã phải từng người ngủ mất.

Cố Ninh đã có 24 tiếng đồng hồ không ngủ, cô cũng muốn ngủ trong chốc lát, nhưng nhắm mắt lại, trong đầu tinh thần hoạt động gấp trăm lần, ý niệm lung tung rối loạn tán loạn ở trong đầu làm cô không được an tĩnh, chỉ có thể mở to mắt nhìn trần nhà, chán đến chết, nhìn xuống đồng hồ ở

tay, chưa đến 9 giờ sáng.

Cố Ninh không biết như thế nào, lại nghĩ tới chiếc chăn bông tự dưng biến mất.

Cô chạy nhẹ nhàng trở về gian phòng ngủ kia, nhắm mắt, nhớ lại tình hình ngay lúc đó.

Cô có thể nhớ lại rõ ràng hết thảy chi tiết ngay lúc đó, sau đó cô nhớ tới hoạt động tâm lí chính mình lúc ấy, còn có chiếc chăn biến mất trong nháy mắt......

Cố Ninh mở to mắt, sau đó đi tới trước tủ âm tường kia, cô nhìn một chiếc váy màu đỏ trong tủ âm tường, sau đó nghĩ, muốn mang theo bộ váy này.....

Trong chớp mắt khi ý niệm này hiện lên ở trong đầu cô, tròng mắt Cố Ninh hơi co chặt lại, chiếc váy đỏ hoàn toàn biến mất ở trước mắt cô!

Thật giống như chưa từng tồn tại qua.

Thật sự không phải ảo giác của cô!

Cố Ninh lại thử thêm vài lần.

Sau đó cô nhìn tủ âm tường chớp mắt đã rỗng tuếch, có chút không hồi phục lại tinh thần.

Người sống sót cứu hộ đội 2

Về phần mấy thứ này đi nơi nào, Cố Ninh căn bản là không biết, chỉ biết mấy thứ này đều bị cô làm cho biến mất!

Cô không phải có được công năng kì lạ gì chứ?

Từ sau khi chính mình bị xác sống cắn liền có được không gian kỳ dị.

Sau khi mở ra cánh cửa kỳ dị kia ra, trên người cô liền không ngừng phát sinh biến hóa kỳ dị.

Tuy rằng cho tới bây giờ mọi biến hóa đều là tốt, nhưng kỹ năng làm đồ vật biến mất này giống như còn chưa biết là

tốt hay xấu....

Đột nhiên Cố Ninh trong mắt chợt lóe lên ánh sáng, nếu có thể làm mấy thứ này biến mất, vậy liệu cô cũng có thể làm con chó xác sống kia biến mất hay

không?!

Ngay khi ý tưởng này của Cố Ninh hiện lên!

"Pằng!" Một tiếng súng vang lên!

Sau khi một tiếng súng vang lên, chính là mấy tiếng súng đồng thời vang lên! Cùng với tiếng phẫn nộ, kêu gào của con chó xác sống —— và

tiếng kêu thảm thiết của con người.

Cố Ninh sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên lao ra phòng ngủ, mọi người đang ngủ đều bừng tỉnh, tất cả đều từ trên mặt đất bò dậy, sắc mặt mờ mịt hoặc kinh ngạc hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện

gì.

Nhưng đều theo phản xạ có điều kiện đứng ở bên người Cố Ninh.

Ngay sau đó ngoài cửa rốt cuộc cũng vang lên một tiếng kêu thê lương đau đớn của con chó xác sống——

Tiếp đến, xung quanh liền an tĩnh.

Mọi người trong phòng quay sang nhìn nhau, đều có chút phản ứng không kịp.

Sau đó, đạo trưởng Giả vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn về phía Cố Ninh, dùng một loại ngữ khí thập phần khó có thể hình dung nói: "Cố Ninh, cháu thật là thần."

Cố Ninh tỏ vẻ hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Thật ra như thế nào cũng không có nghĩ đến, thuận miệng nói một câu lại có thể ứng nghiệm.

An tĩnh không trong chốc lát, cửa chính đã bị thô lỗ đập vang, một giọng nam tục tằng vang lên bên ngoài: "Bên trong có người không?!"

Đám người đạo trưởng Giả tất cả đều theo bản năng nhìn về phía Cố Ninh, không biết lúc này có nên trả lời hay không.

Bên kia Tiếu Vân Vân cũng không để ý nhiều như vậy, vội vàng đáp:

"Có! Có người!"

"Chúng tôi là đội cứu hộ người sống sót! Mở cửa ra đi." Người bên ngoài hô lên.Nghe vậy, tất cả mọi người trong phòng tinh thần đều không khỏi run lên, trên mặt đều mang theo chút vui mừng.

Cố Ninh cũng không nhịn được vui một chút, nếu là đội cứu hộ người sống sót, vậy nhất định đã cứu rất nhiều người, vậy bọn họ có khả năng gặp qua ba Cố mẹ Cố hay không.

Vì thế tất cả mọi người đều vội vàng dọn đống đồ đạc đang lấp kíncửa.

Mở ra.

Ngoài cửa có tầm hai mươi nam nhân đang đứng, đều là khoảng tầm hai ba mươi tuổi, hơn nữa trong tay mỗi người đều có súng. Trên mặt đất bên kia còn có một nam nhân bị cắn đứt cổ, trên người còn đè nặng xác con chó xác sống, có người đá văng con chó xác sống kia ra, súng trong tay bị một nam nhân khác nhặt lên.

Còn có hai người đứng ở bên cạnh cửa sắt cảnh giới.

Sau đó bọn họ bắt đầu đánh giá đám người Cố Ninh, biểu cảm trên mặt bọn họ cũng không phải thập phần thân thiện, còn có mấy ánh mắt làm người cảm thấy không thoải mái đảo qua đảo lại bên người mấy cô gái.

Sắc mặt mấy nữ sinh đều thay đổi mấy lần, tất cả đều theo bản năng né tránh, đứng phía sau nam sinh.

Người đàn ông cầm đầu diện mạo tục tằng, mặc một bộ y phục cao bồi, vóc dáng rất cao, trong tay cầm súng, trừng mắt một cái, sau đó ánh mắt nhất thời đảo qua đám người Cố Ninh, trong ánh mắt hiện lên một tia vừa lòng, sau đó nói với bọn họ: "Trong mấy người ai là người dẫn đầu?"

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó đều do dự nhìn về phía Cố Ninh.

Cố Ninh tức khắc nhăn mày.

Người đàn ông kia tò mò nhìn Cố Ninh, dùng ngữ khí tràn ngập hoài nghi hỏi: "Cô là người dẫn đầu của bọn họ?"

"Không phải." Cố Ninh thập phần quyết đoán nói.

Đạo trưởng Giả vội vàng nói: "Chúng tôi là ngẫu nhiên hợp lại, vừa mới mới tụ ở bên nhau, không có ai dẫn đầu."

Đại khái Cố Ninh thoạt nhìn thật sự là không quá giống một người lãnh đạo, cho nên người đàn ông kia chỉ hơi liếc mắt đánh giá cô một cái, liền không hề để ý, sau đó nói: "Trên người mấy người có ai có thương tích hay không?"

Mấy người đạo trưởng Giả đều không có lên tiếng, nhưng rõ ràng có chút khẩn trương lên.

Bên kia mấy người Tiếu Vân Vân lại động tác nhất trí chuyển ánh mắt nhìn về phía về Cố Ninh, đều hàm chứa một tia vui sướng khi người gặp họa.

Người đàn ông kia đang muốn nói chuyện.

Hoàng Mộng Dao đã nói trước: "Đó là miệng vết thương do dao gây ra, tôi đã xử lý."

"Tôi không quản vết thương do cái quái gì gây ra." Nam nhân kia cau mày liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, sau đó đưa mắt ra hiệu với một người khác.

Người kia liền đi lên trước, cầm một bộ còng tay quơ quơ trước mặt Cố Ninh, không kiên nhẫn nói: "Đến đây đi."

Cố Ninh nhìn thoáng qua người cầm còng tay kia, sau đó nhìn nam nhân dẫn đầu, lắc đầu nói: "Tôi không đi cùng các người." Nếu bị còng tay, như vậy nếu trên đường phát sinh bất luận trạng huống gì, tôi đều không có năng lực ứng phó.

Khi Cố Ninh vừa dứt lời, người đứng phíabsau có người dùng súng nhắm ngay Cố Ninh.

"Dù cho cô không đi cùng chúng tôi, chúng tôi cũng không thể để một người có khả năng sẽ biến thành xác sống chạy thoát. Cho nên, cô chỉ có

hai lựa chọn, đi theo chúng tôi, hoặc là, hiện tại liền chết."

Ngữ khí của người đàn ông vô cùng bình đạm, Cố Ninh không chút nghi ngờ, nếu cô còn tiếp tục cự tuyệt, cây súng đang nhắm ngay đằng sau mình sẽ không chút do dự bắn ra.

Vì thế, Cố Ninh thập phần biết nghe lời, duỗi tay qua, sau đó bị còng tay lạnh lẽo tròng lên.

Nam nhân kia hiển nhiên đối với động tác không chút do dự và thức thời của Cố Ninh cảm thấy có chút kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, sau đó nói: "Đi thôi, bên ngoài có xe, trước mang mấy người trở lại nơi tụ tập."

Lại bồi thêm một câu: "Cô cũng đừng quá sợ hãi, qua mười phút nếu cô còn chưa có biến thành xác sống, chúng tôi sẽ mở còng ra cho cô."

Nói xong, hắn đá thi thể con chó xác sống trên mặt đất một cái, đi ra bên ngoài nhìn. Cố Ninh đi ở cuối cùng, khi đi ngang qua con chó xác sống kia theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó bước chân khựng lại, cô cong lưng, dùng bàn tay mang theo còng tay từ trong óc bị đập nát của con chó xác sống cầm lên một hạt châu ánh ra màu xanh lục. Không đợi Cố Ninh nhìn kỹ, mặt sau liền có người thô lỗ đẩy cô một phen, không kiên nhẫn quát lớn nói: "Nhanh lên! Cọ tới cọ lui làm gì!"

Cố Ninh bị đẩy đến lảo đảo một cái, thuận tay nhét hạt châu màu xanh lục vào trong túi áo chính mình, sau đó quay đầu nhìn nam nhân 25- 26 tuổi mặc quần áo màu xanh biển một cái, vô cùng đạm nhạt, không ẩn chứa bất luận phẫn nộ hay bất mãn gì.

Nhưng khi hai mắt nhìn nhau, nam nhân kia đột nhiên cảm thấy sau lưng mình chợt lạnh, trong lòng có chút rợn rợn, ngoài miệng lại vẫn cường ngạnh nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Còn không mau đi đi?!"

Hai chiếc xe quân sự màu xanh lục chờ ở bên ngoài.

Cố Ninh đại khái đoán được súng của bọn họ là từ đâu tới.

Trên xe tải quân sự còn có vài người, nhìn thấy mấy người Cố Ninh, liền nói với nam nhân dẫn đầu: "Anh Ba, thu hoạch không nhỏ nhỉ."

"Đừng nói nữa, một người anh em của chúng ta đã chết.

Trong nhà kia có một con chó săn xác sống. Nếu không phải chúng ta phản ứng nhanh, phỏng chừng không chỉ chết một người." Người đàn ông được gọi là anh Ba cau mày nói.

Mấy người kia từ trên nóc xe trèo xuống, sau đó giật mình nói: "Chó săn xác sống? Chó săn cũng biến thành xác sống?!"

Anh Ba vẫn nhíu chặt mày: "Đúng vậy. Hơn nữa một phát đạn bắn vỡ đầu cũng không chết. Không đi địa phương khác nữa, đi về hội báo với Bạch Lang một tiếng đã."

Mấy người kia thấy vẻ mặt anh Ba nghiêm túc, đều không khỏi có chút biến sắc, một đám vội vàng lên xe, sau đó kéo mấy người Trình Minh lên chiếc xe đằng sau.

"Có người bị thương sao?

Bạch Lang không phải nói là không thu nhận người bị thương sao?" Một nam nhân tóc húi cua đại khái 23-24 tuổi đang muốn duỗi tay tới kéo Cố Ninh lên, nhìn thấy còng tay và vết thương trên tay Cố Ninh liền sửng sốt, quay đầu hỏi anh Ba đang đứng ở ngoài xe nhìn bọn họ lên xe.

Anh Ba liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nói: "Sao thế, nhiều người như vậy còn sợ một cô gái? Dù cho biến thành xác sống thì các cậu cũng có thể đối phó được."

Kỳ thật vốn dĩ dựa theo quy củ của nơi tụ tập, phàm là người bị thương đều không cho phép tiến vào, nhưng không biết vì sao, khi hắn hỏi những người đó ai là người dẫn đầu, những người đó đều nhìn về phía Cố Ninh, hắn liền cảm thấy cô gái thoạt nhìn còn trẻ tuổi này không đơn giản.

Càng không đơn giản chính là, những người khác khi nhìn thấy súng trong tay bọn nhiều ít đều có chút khẩn trương, nhưng ở trong ánh mắt

cô, hắn không nhìn ra nửa điểm khẩn trương hoặc là sợ hãi, không phải làm bộ trấn định, mà là cô thật sự không sợ bọn họ.

Hơn nữa ánh mắt mấy người kia nhìn cô đều ẩn ẩn có chút cảm giác lấy cô làm chủ, hắn theo bản năng cảm thấy, người này hắn nhất định phải mang về. Sau khi Cố Ninh được kéo lên, liền có người đưa cô đến ngồi trong một góc xe.

Cố Ninh cạn lời, nhưng nếu đã lên xe, cô cũng không giãy giụa.

Anh Ba cũng đi theo lên xe, ngồi ở vị trí dựa gần cửa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngay sau đó cửa xe bị đóng lại.

Trong xe tức khắc lâm vào tối tăm.

Không khí trong xe thập phần nặng nề.

Cố Ninh bị an bài ngồi ở trong một góc tận cùng bên trong, tên đầu đinh ngồi đối diện vừa kéo cô đi lên có chút khẩn trương nhìn cô, một bộ dáng như gặp quân địch, chỉ cần Cố Ninh hơi biểu hiện ra một chút dấu hiệu xác sống hắn sẽ không chút do dự bắn vỡ đầu Cố Ninh.