Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 4: Độc Sủng [2]



2.

Một đứa trẻ nho nhỏ cầm kiếm luyện tập trong sân đá, mồ hôi chảy dọc xuống gò má tinh mịn, kiếm quá nặng so với thể trọng của nó, đứa bé chỉ có thể thở phì phì, nỗ lực giữ kiếm không rơi khỏi tay mình.

“Tiểu Khải!”

Từ trong nhà một tiểu tiên đồng khác chạy ra, gương mặt trắng nõn đáng yêu như oa oa, chìa ra chiếc khăn trắng kéo đứa bé cầm kiếm ra hậu viện.

“Đệ đâu cần chăm chỉ như vậy.”

“Nhưng sư phụ muốn đệ phải hoàn thành bộ kiếm pháp này trong hôm nay.”

Tiểu oa oa thở dài: “Đệ hiểu tính cha ta mà, có lơ là ông ấy cũng không để ý đâu.”

“Ai nói không để ý?” Một nam tử áo đen từ đầu tường nhảy xuống, tiểu oa oa rụt cổ, nam tử nghiêm khắc trách phạt: “Con, gánh ba mươi thùng nước sau đó tưới hết ruộng dược thảo cho ta! Còn con, mau đi luyện tập, cường độ gấp ba, không được trễ nãi!”

Tiểu nam hài nhìn nhìn oa oa mếu mặt, nói nhỏ: “Đợi sư phụ vào cung ta sẽ giúp huynh.”

“Sao? Cha phải vào cung?”

“Đúng vậy.”

Đến gần trưa, Nam Quận Vương được Hoàng đế tuyên chỉ vào cung, buổi chiều nhíu mày trở về, lo lắng không yên.

“Cha, ta làm xong việc cha giao rồi!” Thực ra là Tiểu Khải gánh một nửa giúp oa oa, nếu không…

Nam tử gật đầu, gọi vài viên quan vào phòng đóng cửa lại. Nam hài nghĩ nghĩ, đứng ngoài cửa rình trộm.

“Phải lợi dụng trận chiến này trừ khử Tam hoàng tử, mặc dù chúng ta đã biết chắc ngươi đăng cơ là Tứ hoàng tử, nhưng sức uy hiếp từ Tam hoàng tử rất lớn, hơn nữa việc xảy ra trong cung hôm nay gây ra nghi hoặc cho Hoàng thượng.”

“Vậy nên dùng địa thế của Tây Nam đồi núi trùng điệp, dẫn dụ Tam hoàng tử vào đó rồi-...”

“Tiểu Khải?” Oa oa nhỏ giọng kéo nam hài ra ngoài: “Ngươi sao lại-...”

Sắc mặt nam hài trắng bệch, tay cầm kiếm còn run run, oa oa giật mình sờ trán nó: “Ngươi cảm nắng...”

Suốt mấy ngày sau, nam hài nằm trên giường hôn mê không dứt, đến lúc tỉnh dậy thì binh biến đã khởi động, tin Tam hoàng tử chết trận trên chiến trường bay về kinh đô, Hoàng thượng tổ chức quốc tang cho Tam hoàng tử, sau đó sóng yên biển lặng như chưa có gì xảy ra.

Thái độ của tiểu nam hài cũng chỉ bất thường một chút, đâu lại vào đấy, mỗi ngày luyện công nghỉ ngơi, chơi đùa cùng oa oa, cứ như vậy hai người lớn lên.

Có một đoạn thời gian Vương Tuấn Khải đi chinh chiến ở Tây Nam, nhặt được cờ lệnh của ca ca năm xưa sót lại, đau đớn quay về kinh ôm lòng muốn tố cáo Nam Quận Vương. Hoàng đế không chuẩn tấu, hắn liền quỳ ở đại điện một ngày một đêm, cuối cùng bị Vương Nguyên miễn cưỡng lôi đi, tránh cho tội khi quân phạm thượng.

Đêm đó, Ngũ hoàng tử giống như phát cuồng mà cường bạo nhi tử Nam Quận Vương, chân chính cưỡng ép y. Sáng hôm sau tỉnh lại, Vương Nguyên vừa mừng vừa sợ, y thích hắn đã lâu rồi, hắn làm như vậy có phải cũng đáp lại tâm ý của y không? Nhưng nhìn hạ thân rướm máu cùng hậu huyệt bị thương đau rát vô cùng, Vương Nguyên cười khổ, có lẽ y tự mình đa tình.

Tứ hoàng tử đăng cơ, Hoàng đế biếи ŧɦái thượng hoàng, Ngũ hoàng tử trở thành Ngũ vương gia, cũng là tướng quân mạnh nhất Vương quốc. Đi đánh trận suốt năm trời, cuối cùng trở về bắt cóc nhi tử Nam Quận Vương, mỗi đêm hoan ái y đến hôn mê bất tỉnh, không giày vò y thê thảm liền không buông. Người ngoài đồn đại Tuấn Vương nuôi nam sủng, vị nam sủng này còn không biết thẹn mà đeo bám Tuấn Vương, mê hoặc dụ dỗ không để hắn thành thân.

“Người trong thành đồn đại ngươi là hồ ly tinh.” Hắn đâm chọc cúc huyệt, kéo chân y rộng ra, tiếng lục lạc thanh thúy vang lên, hung bạo bóp nắn thịt đùi trong non mềm, chơi đùa mông cánh hoa đến đỏ hồng: “Ngươi nghĩ xem, có phải mỗi đêm đều hút tinh lực của ta, khiến ta không thể thành thân không?”

Y chỉ ngửa đầu thở dốc, không trả lời được.

“Không nói chính là thừa nhận.”

“A, ân...a...”

...

Khi Vương Nguyên tỉnh lại lần thứ hai, trời đã sáng. Y mệt mỏi đến mức một ngón tay cũng không muốn động, lại không thể để tỳ nữ nhìn thấy thân thể đầy vết tìиɦ ɖu͙ƈ của mình, liền cố sức quấn chăn tựa vào thành giường lim dim ngủ. Tỳ nữ im lặng dọn dẹp, nhưng trong mắt tràn ngập khinh thường. Một nam tử nằm dưới thân nam tử khác cơ khát ái ân, mỗi đêm rên la dâm kêu không biết ngượng, còn tỏ ra thanh cao cái gì!

Giữa trưa, y phát sốt nghiêm trọng, mê man nằm trong chăn ngủ li bì. Một bạch y thiếu niên trạc tuổi y đá cửa xông vào, mặc kệ tỳ nữ gia nô ngăn cản vẫn kiên trì tìm Vương Nguyên, cuối cùng phiền quá mới giơ lệnh bài của Hoàng đế ra, tức giận cáu kỉnh: “Ta là có lệnh bài, các ngươi nháo loạn cái gì, phiền!!”

Bạch y nhân xốc màn ngủ lên, nhìn thấy người trong chăn sốt đến mụ mị, vội vàng kê đơn sai người đi nấu thuốc, chính mình tìm một tấm vải tơ tằm bọc Vương Nguyên lại. Giỡn à, hắn cũng không dám nhìn trộm bảo bối của Ngũ vương gia đâu, sẽ bị diệt khẩu:xxxxx

Vương Nguyên mơ màng nằm mộng, y thấy chính mình bị hắn một kiếm xuyên thân, sau đó hắn lạnh lùng bỏ đi, ngực y đau đến thở không nổi. Có người gọi tên mình, y mới bần thần mở mắt ra, suy yếu nói: “Tiểu Phàm...?”

“Ngô, ngươi tỉnh.” Trương Tiểu Phàm nhai nhai miếng cao điểm, nhét vào miệng Vương Nguyên một khối mật ong đường, sau đó nâng y dậy cho uống nước: “Ngươi sốt hai ngày rồi, cũng may ta đến kịp, chậc chậc, bọn hạ nhân trong phủ của ngươi chả ra cái thể thống gì cả, bảo sắc thuốc thì lề mề không muốn sắc, ta đích thân ra tay thì phá rối quấy loạn, mẹ nó, ta phải mang cả dược cả nồi vào phòng ngươi sắc, yên tâm không cháy nhà đâu, mà cháy cũng tốt nhỉ, cho tên họ Vương chết bầm đó xây lại phủ mới, chinh chiến chinh chiến, suốt ngày đi chinh chiến, đúng là cái tên võ biền cục mịch không có tình thú, để ái nhân ở nhà bị hạ nhân hắt hủi, hừ hừ, Ngũ vương gia cái rắm a, ngay cả một tỳ nữ nhỏ xíu cũng quản không nổi. Mẹ nó, ta vào đây đã hai ngày mà chả có cơm bưng nước rót, coi thường khách nhân vậy a? Ta cho thuốc xổ vào giếng nước trong phủ cho các ngươi thổ tả mệt nghỉ luôn, dám vô lễ với chủ nhân...”

Trương Tiểu Phàm tuôn một tràng chỉ trách khiến Vương Nguyên buồn cười, y kéo tay hắn: “Được rồi, ta cũng không chết được, về phần cơm nước, bình thường...bình thường ta đều tự đến phòng bếp ăn...”

“Ở đâu ra cái lý-...”

“Đừng nói nữa,, thuốc đâu, ta uống xong muốn nghỉ ngơi một lát.”

Trương Tiểu Phàm buồn bực đem thuốc cho Vương Nguyên, sau đó phủ màn giường xuống, mình ngồi bên ngoài cầm sách đọc y thư. Hắn với Vương Nguyên là bằng hữu quen vài năm trước, y lúc đó khí sắc rất tốt, ôn nhuận hồng hào, còn bây giờ xanh xao yếu ớt, tựa hồ chỉ cần một cơn gió nhẹ liền lìa đời.

Phi phi! Mẹ nó hắn đang nghĩ lảm nhảm gì vậy!

Đang lúc Trương Tiểu Phàm nổi điên cắn cắn cao điểm, cửa sổ bật mở, một bóng hắc y nhân nhảy vào chụp lấy tay hắn: “Tuấn vương trở lại!”

“Trở lại thì trở lại, ngươi sợ cái gì!”

“Đừng nháo, ta hiện tại đấu không lại hắn, còn ngươi cho dù có lệnh bài của Hoàng đế cũng không thắng nổi!”

“Lâm Kinh Vũ ngươi đồ nhát gan, xem lão tử-..ngô!”

Hắc y nhân nhét khối cao điểm vào miệng hắn, chụp cái hòm thuốc cùng chén thuốc, tay ôm Trương Tiểu Phàm vèo phát bay đi, còn không quên đóng cửa sổ lại.

Tuấn vương đi vòng qua hành lang gấp khúc, vọt vào phòng Vương Nguyên. Hắn nghe ám vệ báo cáo có người lạ xuất hiện trong phòng, nghĩ cũng không nghĩ liền từ hoàng cung chạy về phủ, thấy Vương Nguyên an tĩnh ngủ say liền thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ ngồi xuống giường nhìn y.

Ngươi kia dung mạo tuyệt quốc khuynh thành, từ nhỏ đã khiến hắn yêu thích không thôi. Y là người đầu tiên cũng là người duy nhất nằm trong tâm can hắn, chỉ có hắn mới được chạm vào y. Nhìn khóe mắt phiếm thủy quang cùng gương mặt gầy đến mức đau lòng, hắn cắn răng nhịn xuống xúc động muốn vuốt ve gò má y. Yêu thương như vậy, trân trọng như vậy, cũng hành hạ như vậy, ép buộc như vậy.

Nếu không phải Nam Quận Vương gϊếŧ chết ca ca ruột của hắn, có lẽ hắn sẽ không điên cuồng thế này.

Nếu y không phải nhi tử Nam Quận Vương, có lẽ hắn đã dễ dàng trả thù sư phụ hắn.

Nếu hắn không yêu y, yêu sâu đến mức chỉ muốn giam cầm y lại, có lẽ...cả hai sẽ không phải đau khổ.

Vương Nguyên nặng nề nhấc mi mắt, sửng sốt nhìn Vương Tuấn Khải ngồi bên giường. Hắn thu hồi cảm xúc phức tạp trong lòng, dùng thanh âm lạnh băng giễu cợt hỏi y: “Vừa nãy ngươi gặp ai?”

“Không có...”

“Nói.”

“Ta...Là một bằng hữu, hắn bắt mạch cho ta...”

“Bằng hữu?” Nụ cười của hắn càng rộng thêm, cúi đầu phả hơi thở dã thú lên mặt y: “Ngươi có thai sao? Bắt mạch làm gì...?”

Mặt Vương Nguyên đỏ ửng lên: “Không phải, ta...”

“A, ta biết rồi.”

Hắn xốc chăn dậy, xé rách tấm tơ tằm trên người Vương Nguyên, lộ ra thân thể chi chít đầy hôn ngân. Hắn vỗ vỗ cặp mông co dãn, thình lình chọc ngón tay vào cúc huyệt: “Ngươi khiếm thao.”

“Đừng nói bậy, ta...”

“Xem, chỉ mới có một chút mà đã cơ khát thế này, không phải khiếm thao thì là gì. Nam Quận Vương công tử, ta cũng biết chữa bệnh, để ta giúp ngươi.”

“Không, ngươi làm gì, A...ư...”

Cúc huyệt sưng tấy sớm đã tê dại không thôi, phần kim sang dược Tiểu Phàm đưa còn chưa thấm hết, lúc này trở thành hương bôi trơn, thuận lợi cho côn ŧɦịŧ to lớn đưa đẩy. Vương Nguyên vùi mặt vào chăn, nước mắt trào ra, trong ngực đau đớn khó thở, chịu đựng phía sau bị gia bạo, nức nở nghẹn ứ không thành tiếng.

Y bỗng run rẩy cả người, dạ dày quặn đau, lồng ngực nén chặt, vị tanh ngọt dâng lên cổ họng. Vương Nguyên nôn ra một ngụm máu lớn, trước mắt tối sầm.