Nhìn thanh niên vì kɦoáı ƈảʍ cắn nuốt mà vùng vẫy giãy giụa liên tục, Vương Tuấn Khải chỉ thấy khiếm khuyết trong lòng hắn từng chút một được lấp đầy, chua xót cùng thù hận trước kia dần dần khỏa lấp, tham vọng dấn bước mỗi lúc một sâu. Hắn sẽ không bao giờ quên, cha của người này là như thế này quyến rũ cha hắn, để mặc mẹ hắn cô đơn chiếc bóng trong căn nhà to lớn trống trải, dù giàu sang phú quý nhưng lại sinh tâm bệnh chết đi, đến tận lúc nhắm mắt vẫn không sao buông được mối tình đã đi đến ngõ cụt. Sẽ không bao giờ quên ánh mắt đầu tiên Vương Nguyên dành cho hắn, cao ngạo, lạnh lùng, chất chứa đầy địch ý, hắn có thể nhận ra xa cách lãnh đạm cùng chán ghét mơ hồ khi y đối mặt hắn. Vương Tuấn Khải cười lạnh, Vương Nguyên nghĩ mình thanh cao lắm sao? Nghề người mẫu có mấy ai giữ được thân thể trong sạch sống không vụ lợi? Hay là tỏ ra lãnh diễm quý giá để rồi lúc lên giường cùng kẻ khác lại đê tiện dâm hóa, so với MB còn phóng đãng hơn?
Vương Tuấn Khải dĩ nhiên không tin Vương Nguyên nổi tiếng đến mức này mà không cần quy tắc ngầm.
“Anh trai thân ái.” Hắn hôn nhẹ lên người Vương Nguyên, hài lòng thấy y run rẩy hỗn loạn trong vòng xoáy kɦoáı ƈảʍ, vuốt ve dọc theo sống lưng xuống khe mông, cảm nhận phía dưới ướt đến rối tinh rối mù, nhiệt độ nóng rực lan truyền qua tay hắn kèm theo ẩm ướt nhớp nháp khiến Vương Tuấn Khải khinh miệt cười ra tiếng, nghiến răng rút dương cụ giả ra, thứ kia ‘phốc’ một tiếng kéo theo mị thịt đỏ au cùng dịch lỏng văng ra ngoài, bị hắn ném xuống sàn xe. Đợi đến khi kẹp nhũ được gỡ xuống, Vương Nguyên thất thần thở dốc, trên gương mặt thanh tú tái nhợt đầp ắp nước mắt, cổ họng khàn đặc nói không thành tiếng, thân thể mềm nhũn ngã xuống khiến dây trói bị trì nặng, siết hai cổ tay y đến tróc da chảy máu. Không biết y đã quá mệt hay không còn đủ tinh thần để nhận ra cảm giác đau, Vương Nguyên vô lực chống đỡ mình, y có thể tưởng tượng ra bộ dáng thê thảm của y lúc này, giống như những lần trước đều làm cho hắn cười nhạo chế giễu. Quẫn bách tột cùng, y chỉ có thể giương hai mắt nhìn Vương Tuấn Khải, hy vọng hắn tâm trạng tốt một chút có thể sớm thả y ra, đừng hành hạ thêm một giây phút nào nữa.
“Chậc chậc, thật khiến người ta thương tâm...” Vương Tuấn Khải áp sát, cởi trói cho y, kéo Vương Nguyên lại gần vuốt vuốt mi mắt khóc đến sưng đỏ, tiếc hận nói: “Em quá đáng lắm đúng không? Người khác đối xử với anh sủng nịch hết mực, cưng chiều anh từ trong ra ngoài, ngay cả lúc trên giường cũng sợ anh đau...”
“Cậu...không được vũ nhục tôi bằng cách đó..” Y tức giận, âm thanh khàn khàn không có chút thị uy nào, ngược lại còn làm cho Vương Tuấn Khải cười lớn: “Anh còn giả vờ làm gì, tuy rằng không tận mắt chứng kiến anh cùng người ta làʍ ŧìиɦ, nhưng tôi có thể nghĩ ra được cảnh tượng đó xấu xí đến mức nào.”
“Câm miệng! Vương Tuấn Khải, cậu câm miệng cho tôi!”
“Thế nào? Có tật giật mình ư? Sao hả? Tư vị ngài giám đốc công ty giải trí Tinh Hoa Truyền Thông có thơm ngon không? Có thỏa mãn thân thể hư hỏng của anh không?”
“Cút đi cho tôi!! Tôi không có!” Y giận đến thở hổn hển, liên tục đánh vào người hắn: “Không cho phép cậu vu khống tôi như vậy...!!”
“Đừng có khẩu thị tâm phi, bản chất của anh, em còn lạ gì.”
Vương Tuấn Khải cười nhẹ, hung hăng bóp nắn mông cánh hoa trên tay, móc ra cự vật dữ tợn của chính mình đâm thẳng vào bên trong nội huyệt nóng rực. Hắn thở phào một tiếng, bắt đầu tiến xuất tiến xuất, thô bạo cường hãn trừu sáp xâm phạm y, nâng thắt lưng y cao lên lại hạ xuống, điên cuồng tấn công giày vò cúc huyệt mở rộng. Vương Nguyên nức nở cố gắng đẩy hắn ra, nửa người dưới bị chà đạp tê tái gần như mất cảm giác, cửa huyệt đáng thương bị sáp nhập mê loạn không thể khép lại, cự vật như hung khí sắc bén không ngừng đâm sâu vào người y, một lần lại một lần đóng cọc cưỡng ép áp bức y, đem y dập dìu giữa mê cung không thấy đường ra.
Vương Tuấn Khải đặt y lên sàn xe, từ phía sau ra ra vào vào. Hai chân Vương Nguyên buông thõng không còn phản kháng, cả người run rẩy co quắp hồi lâu mới tìm lại được cảm giác mình là con người. Y bị lăn qua lăn lại đến tờ mờ sáng, ngất lịm lúc nào cũng không biết.
...
“Thiếu gia, lão gia tìm ngài.”
Mệt mỏi và đau đớn đánh úp lên đại não, Vương Nguyên kiệt lực đến một ngón tay cũng không động nổi, hai mắt khó khăn mở ra, liền cảm nhận được từng trận đau rát khó chịu từ khắp người truyền tới. Y chậm rãi nhúc nhích, cố gắng chống đỡ thân người xót buốt lê bước xuống giường, chân vừa chạm đất lập tức nhũn ra, đầu óc quay cuồng nhức nhối không thể tả.
Quản gia bên ngoài chờ lâu không thấy đại thiếu gia mở cửa, lại nghe tiếng vật nặng rơi xuống đất, thấp thỏm không yên vội vàng chạy đi tìm chủ nhân.
Hai người đàn ông trung niên nhanh chóng cầm chìa khóa dự phòng mở cửa phòng Vương Nguyên, nhìn thấy y hôn mê trên sàn nhà lạnh ngắt, đầu nóng hầm hập, cả người phát nhiệt không ngừng.
Vương Cẩm sợ hãi ôm y lên, y là con trai ruột của ông, trên gương mặt có bảy phần giống Vương Cẩm của Vương Nguyên lúc này trắng bệch, hai mày nhíu lại, bờ môi khô khốc run run co giật. Vương Dĩ Hạo vốn muốn gọi cấp cứu, nghĩ đến thân phận đại minh tinh của Vương Nguyên, bèn lặng lẽ giúp Vương Cẩm đưa y lên giường đắp chân cẩn thận, tìm bác sĩ tư nhân đến kiểm tra.
“Chỉ là phát sốt thôi.” Benjamin đẩy kính mắt: “Tiêm một mũi thuốc là tốt rồi, tôi sẽ viết đơn thuốc cho quản gia ra ngoài mua, giờ tôi cần kiểm tra kỹ càng nguyên nhân gây sốt.”
Vương Cẩm lo lắng cũng chỉ là lo lắng suông, biết Benjamin là bạn của Vương Dĩ Hạo, đành gật đầu đồng ý.
Cẩn thận cởϊ áσ sơ mi trên người thanh niên ra, trên da thịt ấm nóng đầy vết hôn xanh tím, lằn dây thừng trên cổ tay vẫn chưa tan hết máu bầm, ứ đọng lại vết rách lởm chởm kéo da non. Lồng ngực phập phồng đều đều chứng tỏ thanh niên đang ngủ say, hai quả hồng anh sưng tấy chưa thôi mất đi màu đỏ tươi, diễm lệ ướŧ áŧ phi thường mê người.
Cửa rầm một tiếng mở phanh ra, bàn tay sắp chuyển xuống khóa kéo quần của Vương Nguyên nhanh chóng thu về, Benjamin bình tĩnh nhìn Khải ảnh đế ôn hòa nho nhã – vừa mới phá hỏng cánh cửa – tươi cười bước vào, khóe miệng gợi lên một mạt cười hiểu rõ.
“Đây là anh trai của tôi, hay là cứ để tôi chăm sóc thì hay hơn.”
“Nhớ không lầm thì cậu ta đâu có cùng huyết thống với cậu, chẳng qua chỉ lớn hơn cậu một tuổi thôi mà?”
“Dù vậy nhưng hiện tại chúng tôi vẫn đang ở chung nhà, ăn chung mâm, với mối quan hệ của hai người cha như vậy, tôi gọi anh ấy một tiếng anh trai có gì sai sao?”
“Thật không...” Benjamin mỉm cười: “Thật sự chỉ là anh trai?”
“Ân.” Khải ảnh đế lộ ra nụ cười đại minh tinh: “Không cần lo lắng, tôi trước kia sức khỏe không tốt, biết rõ chăm sóc người bệnh là như thế nào.”
Benjamin không nói gì, chỉ ôm thùng khám lặng lẽ ra ngoài, ánh mắt thâm ý đặt lên người trên giường, sau đó chuyển đến cửa chính, đóng lại. Vương Tuấn Khải lạnh mắt nhìn Benjamin, chậm rãi vuốt ve gò má nóng bừng mềm mại của Vương Nguyên, trong mắt tràn ngập tính toán.
Vương Nguyên được phán là suy nhược cơ thể, phát bệnh bất ngờ do làm việc quá nhiều, thế là Vương Cẩm nằng nặc bắt y phải ở nhà dưỡng bệnh, chính mình chạy ra ngoài tìm thuốc bồi bổ cho con trai, Vương Nguyên lay chuyển không được đành phải đóng cửa nhốt mình trong phòng, không có chuyện gì tuyệt đối không ló mặt ra ngoài. Lịch công việc tạm hoãn, y bỗng dưng trở thành người rảnh rỗi nhất nhà.
Đối với điều này, Vương Nguyên không thoải mái chút nào.
Cũng may, có Benjamin thường xuyên mang hoa quả đến trò chuyện cùng y, xua bớt cảm giác tịch mịch cô liêu mỗi khi ở nhà một mình. Benjamin đã gần bốn mươi, năm xưa được coi là học đệ của Vương Dĩ Hạo, tinh thần sáng láng, sức khỏe dồi dào, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có giả đình. Vương Nguyên nhìn khuôn mặt tuấn tú kiểu đại thúc của ông ta, hiếu kỳ hỏi: “Không ai vừa ý chú sao?”
“Khẩu vị của tôi rất kén chọn.” Benjamin nửa đùa nửa thật nói, ánh mắt xoáy sâu vào phiến môi hồng hồng của người đối diện, cười khẽ: “Nhưng hình như đã tìm thấy rồi.”
Làm việc trong môi trường hỗn tạp thị phi, loại ánh mắt dò xét trắng trợn này Vương Nguyên không phải chưa gặp qua, y cố nhẫn nhịn xúc động muốn tránh khỏi người này, tỏ vẻ mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi, tiễn Benjamin đi. Chân trước bác sĩ vừa rồi khỏi, chân sau em trai quý hóa thần thánh của y bước vào, Vương Nguyên im lặng thu người trên sofa không để ý đến hắn.
“Nghe nói kiểu nằm nghiêng bên trái là thói quen của người khuyết thiếu cảm giác an toàn cực độ, cần được quan tâm an ủi và chở che...” Hắn cúi người xuống phả hơi thở nóng rực vào người Vương Nguyên, âm thanh từ tính ẩn chứa sức hút khó lòng bỏ qua: “Lẽ nào anh trai thân ái của em đang lo sợ? Ân, em đã hứa với bác sĩ Benjamin là phải ‘tận tình chăm sóc’ anh, mấy ngày nay lịch quay phim quá dày nên đứa em trai này không làm tròn lời hứa, có phải rất đáng trách hay không?”
Hắn vừa nói vừa mơn trớn làn da trơn bóng nhẵn nhụi của người dưới thân, hưởng thụ cảm giác đùa giỡn lưu manh trước khi hô hấp Vương Nguyên phát sinh biến hóa. Y rụt người ra sau tránh né bàn tay hắn, lại nghe Vương Tuấn Khải âm u cười một tiếng: “Benjamin hợp khẩu vị của anh sao?”
“...”
“Im lặng chính là đồng ý? Ha ha, em còn tưởng là loại hình nào, thì ra anh thích nho nhã lễ độ.” Hắn dễ dàng đem Vương Nguyên kéo về phía mình, ép y ngồi lên đùi hắn, từ phía sau tham lam ngửi mùi cơ thể y, đầu lưỡi cách một lớp quần áo liên tục liếm lên lưng, cắn xé áo sơ mi: “Anh trai thân ái, em là ảnh đế, đừng nói là giả trang thư sinh khiêm tốn hữu lễ, ngay cả đệ nhất chính trực Liễu Hạ Huệ em cũng làm được...”
“Nhưng mà, sở trường của em lại là phong lưu công tử cơ...Anh trai, đành ủy khuất anh chiều theo em vậy...”
Biết người trong lòng đang run rẩy không ngừng, Vương Tuấn Khải cắn cắn bờ vai y, ‘xoạt xoạt’ xé rách quần áo trên người y, vuốt ve thân thể đang dần nóng lên.
“Anh trai, hôm nay anh chủ động đi, biết đâu em sẽ cao hứng mà thỏa mãn anh...”
“Cậu...”
“Thế nào? A, em sao lại đãng trí như vậy, anh trai của em vốn dĩ thích ăn đồ chơi tình thú hơn mà, đúng không? Chỉ mới chơi qua có một lần mà anh đã hoài niệm nó như vậy, anh thực sắc a. Sáng nay em vừa mới đặt hàng một loại đồ chơi mới, hay là nhân lúc này...”
“Đừng nói nữa!!”
Vương Nguyên thiếu chút nữa tức giận muốn tát Vương Tuấn Khải, nắm tay siết thành đấm, y biết lúc này nếu làm trái lời hắn nhất định tối nay sẽ phải đeo theo mấy cái thứ kim loại lạnh băng khó chịu kia ngủ cả đêm. Chầm chậm kéo khóa quần hắn, y cầm lấy thứ thô to có kích thước đáng sợ lộng vài cái, cắn răng vói tay nới lỏng phía sau, tìm gel trơn bôi lên hai cái.
“A...” Hậu huyệt non mềm trải qua dạy dỗ lâu ngày đã sớm đói khát nuốt lấy côn ŧɦịŧ to lớn, từng chút một dễ dàng ngậm hết tận gốc. Vương Nguyên chống tay lên ngực Vương Tuấn Khải, mông eo vặn vẹo uốn cong, cắn chặt cánh môi trắng bệch, thắt lưng nâng lên hạ xuống, chẳng mấy chốc đã làm cho thứ bên trong phình to một vòng, chèn ép xô đẩy trong tiểu huyệt của y.
Vương Tuấn Khải dù lâm vào tìиɦ ɖu͙ƈ vẫn không quên quan sát vẻ mặt xinh đẹp của Vương Nguyên, thích thú nhìn y tự mình làm, tư thế dâm mỹ, tiếng nước dính dấp, hơi thở dồn dập nhiễm mùi tình sắc văng vẳng bên tai. Hắn vươn tay bóp nắn sờ soạng người y, tà ác làm cho y lên đỉnh, hôn lên gò má ửng hồng ướŧ áŧ:
“Anh trai, hai chúng ta giữa phòng khách chơi trò này, nếu hai ba ba mà biết được không biết sẽ nghĩ gì nha.” Ôm lấy eo hông mảnh dẻ kéo sát về phía mình, hắn bồi thêm một câu: “Lúc nãy em vẫn chưa khóa cửa đâu.”
“Ư...cậu, cậu nói cái gì...A...a...á...chậm một chút, không, mau dừng,...mau dừng...á...ưm!”
“Xem kìa, biểu hiện của anh thật hưng phấn, sau này chúng ta cứ làm ở đây đi, kɦoáı ƈảʍ khiến em phát điên lên được, anh có thấy vậy không?”
Hắn đặt y lên bàn trà, tách chân y ra, ép buộc y vểnh cái mông lên để hắn thao, nắm chặt người y hung hăng trừu sáp. Vương Nguyên thở dốc, vừa sợ hãi vừa bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ lùa đến đánh ngã, cố nhịn tiếng rêи ɾỉ xuống.
Không thể, không thể để ba ba thấy...
Không thể...!
“A___!!” Dòng dịch trắng đục bắn theo một vòng cung rơi xuống bàn trà, Vương Nguyên đạt cao trào, khiếp sợ nhìn bản thân mình cư nhiên bị kích động phát tiết. Vương Tuấn Khải sớm nghe qua một khi tiểu thụ chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ sẽ đặc biệt hưng phấn, nhanh chóng bắn tinh, hắn nhếch khóe miệng, móc trong túi áo ra một xấp ảnh tung lên bàn.
“Nhìn xem, anh trai quả thật rất tao a, tư thế này đẹp lắm đúng không...Kia là hoa cúc của anh đó, tự mình chiêm ngưỡng đi, a, còn có dung mạo sau khi bắn thật khiến người ta hận không thể chà đạp anh thêm vài lần nữa nha.”
Nói xong một lần lại một lần đâm rút kịch liệt, khiến Vương Nguyên có muốn khóc cũng không được.