Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô

Chương 5



6.

Sở Dục còn có một kế mẫu, người này một ngày sau khi kết hôn với hoàng đế, hoàng đế liền qua đời.

Thế là được phong làm Thái hậu.

Điều đó chưa phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là cô ta vốn sẽ là vợ tương lai của Sở Dục.

Trước kia.

Sở Dục sau khi từ trận chiến hồi kinh, hắn ít nhiều cũng có chút tồn tại trong triều đình, vì vậy một số thần quan đã bí mật thay đổi vị trí, cha của Thái hậu cũng là một trong số họ, thậm chí còn muốn gả nữ tử của mình cho Sở Dục, giống như muốn đặt phiếu may mắn, ai ngờ được vị Tiên Đế kia lại một hai phong nữ tử của lão thành phi.

“Người cha” xui xẻo của ta lại không có nhìn xa được như vậy, ông ấy luôn bị ám ảnh bởi việc đứng nhầm bè phái, sống ch*t không nghe lời khuyên, bướng bỉnh đến mức cả gia quyến ngoại trừ ta đều bị Sở Dục cử đi đào ngọc ở phía tây.

Tuy nhiên, người bình thường nào có thể chấp nhận việc người súyt thành vợ mình lại trở thành kế mẫu chỉ sau một đêm?

Nhưng Sở Dục không phải người bình thường, ngay cả người hắn cũng không phải.

Chẳng những không bị ảnh hưởng, ngược lại lúc nào rảnh rỗi đều thích dẫn ta đi thỉnh an kế mẫu, mỗi lần như vậy, Thái hậu tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng, hắn liền nhìn ta chằm chằm, ánh mắt như dao găm của Thái hậu thế là lại bắn về phía ta.

Sở Dục thật sự không phải người, thật sự không phải người!

- --------------------

Bất quá sau khi hồi cung, ta cũng chưa thấy không thấy kế mẫu của hắn đâu cả, nghe nói là đã đưa đi trong coi lăng mộ của Tiên đế rồi.



Đêm hôm đó, ta mò mẫm lẻn vào Điện Thái Bình, đây là nơi tên cẩu hoàng đế ngày thường triệu kiến đại thần, có rất nhiều đồ trang trí giá trị cổ quái liên thành.

Ta rất thích trấn giấy trong phòng, ngọc huyết, nhét vào trong tay áo là có thể mang nó theo ra ngoài, khi ta rời cung, ta có thể dùng thứ này để đổi lấy một trang viên ở ngoại ô Kinh thành.

Không ăn trộm bây giờ thì đợi đến bao giờ!

Sau khi vào phòng, ta vừa mới đem huyết ngọc nhét vào trong tay áo, liền nhìn thấy bên ngoài lóe lên một tia sáng của đèn lồng, tôi thầm nghĩ có lẽ là đám thị vệ đang đi tuần tra, vì vậy ôm ngọc trốn dưới gầm bàn.

Không nghĩ tới, mấy chiếc đèn lồng đó không đi ngang qua, mà dừng lại ở cửa điện. Cánh cửa cọt kẹt mở ra và ai đó bước vào.

Ta nghe thấy tiếng bước chân, còn không chỉ một người.

Sau vài nhịp thở, một đôi giày gấm màu vàng sáng dừng lại trước mắt ta.

Tên cẩu hoàng còn nửa đêm canh ba bàn chuyện với thuộc hạ?!

"Bệ hạ, nếu không diệt trừ Khương Quốc, Đại Du ta sẽ không có một ngày bình yên!"

Đôi ủng gấm quay ngược lại, Sở Dục ngồi trên chiếc ghế rồng bằng gỗ cẩm lai màu vàng đối diện với chiếc bàn, vô tình đá vào đầu tôi.

Nhưng hắn tựa hồ không có chú ý tới, ánh mắt không hề dời xuống dưới.

"Tể tướng, trẫm làm sao không biết đuoejc đạo lý này? Đáng hận là trong triều không có ai dám đứng lên đảm nhận."

“Theo thần, không bằng khai khoa tuyển võ, từ trong hàn môn tuyển tướng lĩnh.”

Sở Dục tiến lên, trầm mặc không nói, tựa hồ đang trầm tư.

Mũi giày lại tới gần, ta né tránh va vào thành bàn, phát ra âm thanh trầm đục, Sở Dục nghe thấy âm thanh liền cúi đầu xuống.

Ta cười gượng rồi vẫy tay với hắn.

Lần thứ hai hắn nhìn tôi, ta không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ biết rằng bản thân mình lần này ch*t chắc.

Hắn nở nụ cười quỷ dị, vung chân đi sang hướng khác, không biết là vô tình hay cố ý, lại va vào vai ta thêm một cái nữa.

"Theo như Tể tướng nói thì đó cũng là một cách."



Vừa nói, hắn vừa hạ chân xuống, thấy cái chân đó lại bay về phía này, ta vội vàng ôm lấy bắp chân hắn.

Hắn lại cúi đầu xuống, khóe miệng cong lên một vòng cung nham hiểm xảo hoạt.

"Đã muộn rồi, thừa tướng nên hồi phủ rồi "

Lão nhân do dự trầm mặc, rõ ràng còn muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể từ dưới đất đứng dậy, hành lễ rồi rời đi.

Khi cánh cửa kêu cọt kẹt, ta mỉm cười, buông chân Sở Dục ra và di chuyển đầu gối để ra ngoài hai bước.

Ta không muốn hắn kẹp ta giữa hai đầu gối, lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, đành van xin:

“Hoàng thượng để thần thiếp đi ra ngoài trước, đầu gối của thiếp quỳ rất đau.”

Nhưng hắn nhích từng tấc một và di chuyển người để lại gần hơn, thay vào đó là đùi để kẹp chặt vai của ta.

"Hoàng hậu của trẫm sao lại xuất hiện ở đây?"

Hắn nghiêng người sang bên trái, chống khuỷu tay lên thành ghế, nhìn ta.

Đầu óc ta bỗng chốc quay cuồng, ăn trộm bảo vật của thánh thượng hay nghe lén cuộc trò chuyện của hoàng đế và thừa tướng, tội nào sẽ nặng hơn đây?

Thiếp...cái này...ta...

Ta cắn răng, từ trong tay áo lấy ra huyết ngọc: "Ta tới đây là vì nó."

Trang viên ở ngoại ô Kinh Thành của taaa!

"Vào tâm cung của trẫm ăn trộm, hoàng hậu có biết tội nặng thế nào không?"

"Không phải là ăn cắp mà......." Ta vội vàng sửa lời.

"Cái này là ăn trộm bất thành, thần thiếp biết sai rồi, lão nhân nói quay đầu là bờ, thần thiếp sẽ không phạm sai lầm nữa."

Ta vùi chân chó vào bụng dưới hắn, ôm chặt lấy eo, nhớ lại sự uỷ khuất khi còn nhỏ bị cô giáo mẫu giáo trách phạt, cố nặn ra hai hàng nước mắt ngước nhìn hắn.

"Thần thiếp biết lỗi rồi!"

Hắn ngả người ra sau, dang rộng hai chân và bắt lấy ta, người đã thoát khỏi sự giam ta cầm chớp lấy cơ hội, lừ đừ bò ra ngoài.

"Thần thiếp xin cáo lui!"

Ta vừa xoay người, Sở Dục đã nắm lấy tay ta: " Là bởi vì đây là huyết ngọc Thái hậu tặng trẫm sao?"

?

Ta không hiểu, chôn chân tại chỗ, ta nào biết ngọc này là của ai.

"Lần sau muốn cái gì, phải nói với trẫm, không cần như thế."

Có chuyện tốt vậy sao???

"Vậy thì thần thiếp đa tạ ân điển của hoàng thượng."

Ta xoay người, không khách khí ôm lấy bộ cọ phấn trắng. Nghe nói cái này là do thần nữ Tây Vực tiếng cống, rất có giá trị.

Ta thừa nhận là do ta không có tiền đồ.

"Đêm đã muộn, không phiền hoàng thượng nghỉ ngơi, thần thiếp xin cáo lui."

"Tự tiện vào Thái Bình Điện như vậy, thì cũng phải nhận trừng phạt chứ!"