Đây là lá thư đầu tiên tôi viết cho anh, vậy nên tôi đã cố tình chọn loại màu hồng trong số những loại mực trong tủ. Tôi hi vọng rằng khi lá thư này đến tay anh thì mực vẫn chưa bị phai màu.
Anh thử nghĩ xem tôi đang viết lá thư này ở nơi nào?
Chắc chắn anh sẽ không đoán ra được rằng tôi đã vào nhà Sắt đâu! Đó là nơi có số hiệu 023 trong cuốn sổ ghi chép những hiện tượng bí ẩn của các anh. Người địa phương gọi căn biệt thự này là nhà Sắt. Tôi nghĩ rằng cái tên này cũng khá thích hợp, bởi các anh đã áp dụng biết bao nhiêu biện pháp rồi mà vẫn không cách nào mở được cánh cửa bằng sắt tầm thường này.
Thật ra mãi đến bây giờ tôi vẫn không dám tin rằng tôi lại vào được nơi này. Trái tim tôi vẫn còn đập thình thịch, mà mọi thứ thì cứ như một giấc mơ vậy.
Anh cũng biết đấy, tòa soạn của chúng tôi muốn làm một chuyên mục về những sự kiện huyền bí và phát hành một bản tóm tắt vào cuối năm, vậy nên họ cần những hình ảnh thực tế để đặt vào phần cuối. Thực tập sinh do tôi quản lí quả thực không đáng tin cậy chút nào — có lẽ tôi nên nghe lời khuyên của anh mà đổi người thôi, bởi anh ta cuối cùng vẫn bỏ sót nhà Sắt cho dù tôi đã dặn dò từ trước. Tôi đành phải chạy đi chụp hình bổ sung giữa đêm. Rất xin lỗi anh, tôi nhớ là anh đã bảo tôi nếu đi thì phải gọi anh. Nhưng gần đây anh đã phải đi làm tăng ca, mà trời khuya như vậy rồi nên tôi thật sự không muốn làm phiền giấc ngủ của anh, chưa kể sáng sớm ngày mai còn phải nộp bản thảo nữa. Mong anh lượng thứ. Đêm nay trăng tròn, căn nhà này sẽ thay anh bầu bạn với tôi nên tôi chả sợ chút nào.
Lúc tôi đến nơi thì cửa nhà Sắt đã mở ra rồi. Tôi bước vào mà không nghĩ gì nhiều, vì tôi cho là người trong bộ phận của các anh sẽ sớm tìm ra điểm đột phá. Tôi đi vào trong tìm người để hỏi tình hình. Bên trong tòa biệt thự này lớn hơn nhiều so với nhìn từ bên ngoài. Cũng giống như bên ngoài, nó được trang trí theo phong cách độc đáo thời Dân Quốc, là sự kết hợp hài hoà giữa Trung Quốc và phương Tây, còn hành lang thì được xây dựng như một mê cung. Khi tôi nhận ra toà biệt thự này hình như không có người, tôi đã không còn tìm được đường ra nữa, mà điện thoại thì cũng không bắt được tín hiệu. Tôi đành phải lên phòng ngủ ở tầng hai để nghỉ ngơi, đợi đến sáng sẽ giải quyết vấn đề. Lúc này tôi mới viết thư cho anh trên chiếc bàn gỗ lim, dưới ngọn nến đã được thắp sáng.
Bí ẩn của căn nhà này có lẽ ở chỗ nó đã một trăm năm tuổi rồi mà giấy dán tường trong nhà vẫn không có dấu hiệu bị mục nát, sách trên bàn thì không hề bụi bặm, còn gối và khăn trải giường cũng đều sạch sẽ cả. Trong phòng bếp cũng chứa rất nhiều thức ăn và nước uống, mà theo như tôi thấy thì những thứ đó trông bình thường và có thể ăn được, bởi vì thời gian dường như đã dừng lại kể từ khoảnh khắc chủ nhà rời đi. Đối với tôi, đây đúng là một điều may mắn.
Điều duy nhất không vừa ý chính là không gian trong phòng quá lớn. Thỉnh thoảng lại có tiếng gió thổi qua những khe nứt ở mọi nơi rồi phát ra âm thanh nghe như tiếng khóc r3n rỉ vậy. Trước đây, người dân địa phương cũng đã báo là họ nghe được tiếng người phụ nữ khóc như điên. Tôi đoán rằng họ đã hiểu lầm về âm thanh này trong lúc hoảng loạn.
Tôi hy vọng rằng có thể tìm ra được lối thoát vào ngày mai. Chúc anh ngủ ngon.