Thật sự không thể tin được là tôi vẫn có thể ngồi đây viết thư cho anh mà chưa phát điên lên.
Sáng nay tôi thức dậy để tắm rửa. Lúc nhìn vào gương, tôi thấy hai bên cổ mình đã xuất hiện những vết bầm nhỏ đậm màu tím hồng. Tôi nghĩ là có lẽ mình đã bị dị ứng. Khi đi ngang qua cửa sổ thuỷ tinh thì tôi lại vô tình thấy được vai và cổ mình qua hình phản chiếu. Toàn thân tôi run rẩy như thể đã rơi xuống hồ băng. Tôi liền lao vào phòng tắm như một kẻ điên và cởi hết quần áo ra để nhìn bản thân trong gương.
Tôi đã không nhìn nhầm. Sau lưng tôi toàn là những mảng bầm lớn màu tím sẫm. Tôi và anh đã đi điều tra nhiều sự kiện dị thường rồi, cũng đã thấy vô số hiện trường, nên tôi nhận ra được đây là vết gì. Anh có lẽ cũng đã đoán ra được rồi.
Đây là vết hoen tử thi. Sau khi chết, máu không tuần hoàn được sẽ tích tụ lại ở phần dưới của cơ thể và dẫn đến tắc nghẽn mạch máu.
Tôi đã chết rồi.
Tôi cuối cùng đã hiểu được mọi chuyện. Tôi đã hiểu được chân tướng của nhà Sắt! Tất cả mọi thứ trong nhà đều bất động và không thay đổi. Chỉ có tôi là vẫn thay đổi. Chỉ có thân thể tôi là còn sống và trải nghiệm được thời gian trôi đi.
Nhưng tôi vẫn có thể suy nghĩ và điều khiển thân thể đã chết này, vậy đây là cái gì? Đây là cái gì!
Không đúng! Không đúng!
Nếu như mọi thứ đều được khôi phục về tình trạng ban đầu, vậy thì tại sao những lá thư tôi viết cho anh vẫn còn tồn tại? Là vì sao chứ!