Khi tiếng WeChat của Lâm Ôn và Chu Lễ vang lên, một người đang nấu ăn trong bếp, máy hút khói ầm ĩ, một người đang phơi quần lót trên sân thượng, ngăn cách với lầu dưới bằng một sàn nhà thật dày.
Cả hai không nghe thấy tiếng điện thoại.
Hơn hai mươi phút sau, bữa ăn kết thúc, Chu Lễ xách túi rác xuống lầu, ném xong rác thì đi thẳng đến xe của mình.
Mở cửa xe, anh lấy thuốc và bật lửa từ trong hộp găng tay ra, tiện tay lấy hai món đồ khác, bỏ hết vào túi quần.
Xoay người đi về phía tòa nhà, bên dưới đèn đã sáng, có một bóng người đang lảng vảng trên hành lang.
Lúc đầu Chu Lễ không để ý, đợi đến khi bước vào cửa hành lang, anh mới nhận ra bóng lưng là người quen.
Người kia cũng quay lại, hai người đối mặt, Chu Lễ khẽ nhíu mày một cách kín đáo.
Nhậm Tái Bân giật mình, anh không ngờ lại có thể nhìn thấy người ở đây.
Chu Lễ mặc áo sơ mi và quần tây, đây là trang phục đi làm theo tiêu chuẩn của anh, nhưng dưới chân lại mang một đôi dép lê bằng nhựa cực kỳ không hợp, hiển nhiên vừa rồi anh ngẫu nhiên xuống lầu và lười thay giày.
Kiểu dép lê quen thuộc, Nhậm Tái Bân nhìn chăm chú, trong đầu nổ vang, anh không thể lừa dối bản thân được nữa.
Nhậm Tái Bân nhếch miệng tức giận, nắm đấm run rẩy: “…… Hai người bắt đầu khi nào?”
Chu Lễ không đáp.
Hàng lang vang vọng, cửa cách âm cũng không tốt, hiện tại là thời gian rảnh rỗi sau khi ăn xong, hàng xóm sẽ ra vào bất cứ lúc nào, phá vỡ động tĩnh ở đây.
Da mặt Lâm Ôn quá mỏng, hôm nay đã chọc cô một đỗi, Chu Lễ không muốn gây chuyện ở đây, anh ra hiệu bên ngoài: “Đi ra ngoài nói chuyện.”
Không đợi Nhậm Tái Bân đồng ý, anh đi ra ngoài trước.
Nhậm Tái Bân nắm chặt tay và theo sát phía sau.
Phía sau chỗ để xe là hàng cây, sau hàng cây là bãi cỏ và bức tường hàng rào, bên ngoài bức tường là trường trung học.
Chu Lễ đi ra sau hàng cây rồi dừng lại, quay đầu nhìn Nhậm Tái Bân.
Ánh sáng ở đây không hề mờ ảo, có thể thấy rõ sự tức giận trên gương mặt của Nhậm Tái Bân: “Hiện tại nói được rồi chứ?!”
Chu Lễ dừng một chút, mở miệng: “Cách đây không lâu.”
Nhậm Tái Bân nghe anh thừa nhận, chỉ cảm thấy mình bị một cú đánh bất ngờ, anh ù tai hoa mắt, trong cơn giận dữ, lao về phía Chu Lễ: “Mày là đồ khốn nạn!”
Theo phản xạ có điều kiện, Chu Lễ tránh một chút, cú đấm đầu tiên của Nhậm Tái Bân không thành công.
Đến cú đấm thứ hai, Chu Lễ không tránh, bị đánh ba bốn cú anh mới đánh trả: “Đủ rồi!”
“Mày là anh em của tao, mày làm vậy có xứng đáng không?!”
“Chính vì coi mày là anh em, tao mới chịu đựng đến bây giờ!”
Nhậm Tái Bân sửng sốt, tức giận nói: “Hai người đã lẹo tẹo từ lâu phải không!”
Chu Lễ nắm cổ áo anh: “Chính mày là người không rõ ràng với người phụ nữ khác, đừng đem đức hạnh của mình đổ lên người khác!”
Khuôn mặt Nhậm Tái Bân đỏ bừng, anh thậm chí không nói chuyện này với Uông Thần Tiêu, Lâm Ôn tình cờ biết được, còn Chu Lễ làm sao biết.
Nhậm Tái Bân đánh trên mặt Chu Lễ: “Lâm Ôn là bạn gái của tao!”
“Ba tháng trước hai người đã cắt rồi!”
“Hai đứa tao không có chia tay!”
“Mày cho rằng mày là cái thứ gì, chơi trò trái ôm phải ấp à?!”
“Mày có ý gì, bạn gái của anh em mình mà cũng cướp!”
“Cút đi!”
Nhậm Tái Bân đi Tây Tạng dãi nắng dầm mưa ba tháng, trên cánh tay có cơ bắp, thể lực rõ ràng tăng lên, mỗi một cú đấm đều dùng hết sức.
Chu Lễ là người lão luyện trong chuyện đánh nhau, ngoại trừ nhường vài cái lúc đầu, sau đó không nhịn nữa.
Nhậm Tái Bân nhanh chóng bị hạ gục, bị Chu Lễ đẩy ngã xuống đất, lúc Chu Lễ muốn dừng lại thì Nhậm Tái Bân lại phản công.
Chu Lễ vô tình bị đánh ngã, thắt lưng đau nhói, cục đá cứa vào lòng bàn tay, anh nhíu mày, giơ chân đá Nhậm Tái Bân, không hề tỏ ra thương xót, đấm người ta vài cú hiểm.
Trên bãi cỏ có tiếng động, Nhậm Tái Bân chảy máu mũi ròng ròng, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, Chu Lễ lau mũi, trên mu bàn tay cũng có máu.
Anh thản nhiên ngồi xuống đất, thở hổn hển, lấy thuốc và bật lửa trong túi quần ra, sau khi châm lửa và hút một ngụm, anh mới mở miệng nói: “Mày vất người ta mà không nói tiếng nào, Lâm Ôn giữ thể diện cho mày. Mày nên lọc sạch nước trong đầu mày đi, đừng chơi trò ăn cỏ xong còn muốn rình rập.”
“Mày có tư cách gì mà nói những lời này với tao.” Nhậm Tái Bân không còn kiêu ngạo như trước nữa, anh ho khan vài tiếng, giọng nói nhẹ nhàng hơn vài độ, nói với giọng mũi, “Mày cố ý. Lúc trước mày cố ý đẩy tao đi, mày lợi dụng dịp đó để nhào vô phải không?”
Chu Lễ hút một điếu thuốc.
Ba bốn tháng trước, đám đàn ông bọn họ tụ tập trong cửa hàng của Tiêu Bang, Tiêu Bang hào phóng khui hai chai rượu, mọi người đều uống thoải mái.
Vào thời điểm đó Nhậm Tái Bân đã tính chuyện từ chức và chia tay, nhưng anh còn do dự, chưa quyết định được.
Anh uống thêm vài ly, buồn bã hỏi ý kiến của các bạn thân. Anh không nói muốn chia tay với Lâm Ôn, chỉ bày tỏ rằng anh cảm thấy cuộc sống và công việc quá nhàm chán, không có điểm chung với Lâm Ôn, anh muốn thay đổi môi trường và tâm trạng.
Uông Thần Tiêu không tán thành, anh cho rằng thử thách công danh là sự cạnh tranh khốc liệt, không thích cũng phải chịu đựng, chịu đựng biết đâu sẽ hết khổ, từ chức thì quá qua loa.
Về phần Lâm Ôn, Uông Thần Tiêu nói: “Yêu nhau một thời gian dài sẽ thiếu chủ đề bình thường, giống như tao và Viên Tuyết, không phải mỗi ngày đều có chuyện để nói.”
Tiêu Bang lấy chuyện mở cửa hàng kịch bản giết người của mình làm ví dụ: “Nếu mày có mục tiêu và kế hoạch rõ ràng thì không có gì đáng tiếc khi từ bỏ công việc hiện tại.”
Về phương diện tình cảm, anh độc thân từ trong bụng mẹ, chỉ đành xin lỗi.
Nhậm Tái Bân nằm trên bãi cỏ, đánh một trận chảy mồ hôi đầm đìa, anh đã bình tĩnh hơn nhiều.
Quay đầu nhìn Chu Lễ, anh hỏi: “Lúc đó mày nói với tao thế nào?”
Chu Lễ hút thuốc nói: “Nhậm Tái Bân, chân mọc trên người mày, không ai có thể bắt mày đi.”
“Mày có dám nói lúc đó mày không có ý đồ gì không?” Nhậm Tái Bân chất vấn.
Chu Lễ phun ra vòng khói, búng tàn thuốc.
Anh nhớ rõ lúc đó, anh ngồi ở vị trí xa nhất của quầy bar, nhìn từ xa cũng thấy hình ảnh phản chiếu của ngón tay Tái Bân.
Nhậm Tái Bân hỏi anh, anh nhìn chăm chú vào ngón tay của Nhậm Tái Bân và nói: “Muốn làm gì thì làm, hãy tôn trọng dục vọng của mình.”
Hôm đó là lần tụ tập cuối cùng của bốn anh em trước khi Nhậm Tái Bân rời đi mà không nói lời từ biệt.
Chu Lễ có cả đống bạn bè, hầu hết những người bạn của anh đều có tính tình hào phóng và dũng cảm, Nhậm Tái Bân là một trong số ít những người tương đối hướng nội và đa cảm.
Lúc mới khai giảng năm nhất, anh không chơi với họ, nhưng thời gian đó, anh hoàn trả tất cả các chi phí sinh hoạt mà mẹ anh đã cho, cho nên ăn cơm cũng là cả một vấn đề.
Sau đó anh muốn tự mình kiếm tiền, khoản đầu tư ban đầu cần có tiền, Tiêu Bang có chút tiền tiết kiệm, Uông Thần Tiêu và Nhậm Tái Bân đã rút thẻ ngân hàng của họ.
Chu Lễ luôn ghi nhớ điều này, sau này bất cứ lúc nào họ cần gì, anh sẽ không nói hai lời.
Điếu thuốc ngắn dần, Chu Lễ nhìn Nhậm Tái Bân nói: “Tao có ý đồ, nhưng tao sẽ không làm hại mày.”
Làm bất cứ điều gì mình muốn, bản thân anh vẫn luôn như vậy.
Nhậm Tái Bân cũng nghĩ đến tính cách của mình, anh quay đầu lại, nhìn bầu trời đêm đen nhánh trên đầu.
Ánh sáng mờ đi, dường như sân thể dục của trường trung học bên kia bức tường đã tắt đèn, Chu Lễ mở hộp thuốc, rút một điếu, ném về phía Nhậm Tái Bân.
“Tao vẫn nói câu kia, ba tháng này mày suy nghĩ cho bản thân, tự mày cân nhắc rõ ràng xem thử mày còn bao nhiêu tình cảm dành cho Lâm Ôn.” Chu Lễ cúi đầu lấy thêm hai điếu thuốc, “Suy nghĩ kỹ rồi thì tránh xa cô ấy ra, tao không muốn thấy.”
Nói trắng ra, anh thấy chướng mắt, Nhậm Tái Bân tức giận đến nỗi ho khan, anh đè điếu thuốc trên ngực, chống tay từ từ ngồi dậy.
Chu Lễ lại ném bật lửa cho anh.
Nhậm Tái Bân ít hút thuốc, anh bị sặc sau khi hít vào cổ họng, lau miệng và mũi, anh nhìn vết máu trên lòng bàn tay và hỏi: “Mày và cô ấy đã ở bên nhau phải không?”
“Ừm.”
“Ngày tao trở về, hai người đã ở bên nhau?”
“Ừ.”
Nhậm Tái Bân cảm thấy mình bị tát vào mặt thật mạnh, anh nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, hận đến nỗi quăng mạnh chiếc bật lửa vào người Chu Lễ.
Chu Lễ nhặt chiếc bật lửa rơi trên bãi cỏ lên, nghịch nó ở trên tay.
Nhậm Tái Bân hút thuốc một cách khó nhọc, ngực phập phồng không ngừng, một lúc sau anh hỏi: “Mày thích cô ấy từ khi nào?”
Chu Lễ không hé răng.
Nhậm Tái Bân hỏi: “Đã thích cô ấy từ lâu?”
Chu Lễ chỉ phát ra một tiếng trong cổ họng: “Ừm.”
Nhậm Tái Bân cũng không nói lời nào nữa, anh cúi đầu.
Khói thuốc lượn lờ, gió đêm thoang thoảng, hai người đàn ông yên lặng hút thuốc, hút xong điếu thuốc trên tay, Chu Lễ lại đưa cho người kia thêm một điếu, Nhậm Tái Bân cầm lấy và châm lửa.
Khi một giọt nước mưa rơi trên mặt, Chu Lễ mới ngẩng đầu lên.
Mùa mưa chưa qua, lại sắp mưa nữa.
Chu Lễ hút một ngụm cuối cùng, đứng dậy khỏi mặt đất, mang đôi dép lê đã rớt trước đó, nói với Nhậm Tái Bân: “Tao lên lầu lấy một món đồ, mày chờ ở đây một chút.”
“Ờ.” Nhậm Tái Bân nói.
Trên lầu, Lâm Ôn tắm rửa xong, đi ra khỏi phòng tắm thì phát hiện Chu Lễ đã ném rác hết nửa tiếng đồng hồ.
Cô nhíu mày, tìm di động của mình, định gọi điện thoại cho Chu Lễ, nhưng di động của Chu Lễ lại đặt ở bên cạnh di động của cô.
Trên di động có tin nhắn mới, Lâm Ôn đi ra ban công, vừa đi vừa bấm vào WeChat, đọc xong thì sửng sốt, cả đầu biến thành đoàn tàu chạy bằng hơi nước, cô lao tới ban công, cúi đầu nhìn xuống.
Chiếc Mercedes ở vị trí cũ, hình như có bóng người ở bụi cây phía sau xe, bóng dáng Chu Lễ lướt qua đuôi xe, chuẩn bị đi vào cửa hành lang.
Lâm Ôn chạy đến cửa, vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng bước chân của Chu Lễ.
Lỗ tai của cô sắp đỏ bừng bốc khói, giơ di động lên, cô nói: “Chu Lễ, Viên Tuyết chị ấy……”
Chu Lễ cua qua một nửa tầng 5, bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt Lâm Ôn, lời nói của cô đột ngột kết thúc.
“Anh bị sao vậy?” Lâm Ôn chạy ra khỏi cửa.
Cô đang mang dép lê trong nhà, Chu Lễ sải bước lên lầu, ôm eo cô dắt về nhà và nói: “Chiếc nhẫn mà Nhậm Tái Bân đưa cho em đâu? Lấy ra đây.”
Lâm Ôn sửng sốt.
Chu Lễ vỗ cánh tay cô: “Nhanh lên, cậu ta đang đợi ở dưới lầu.”
Lâm Ôn thở không ra hơi, cô ngơ ngác đi vào phòng ngủ lấy chiếc nhẫn ra, Chu Lễ chẳng nói gì, xoay người đi xuống lầu.
Lâm Ôn hồi phục tinh thần: “Anh chờ chút!” Cô luôn thích tự mình giải quyết chuyện của mình, Lâm Ôn đi theo sau.
Chu Lễ cau mày, lại sải bước lên lầu, đẩy người vào nhà, nắm tay nắm cửa, đóng chặt cửa lại, “Ở yên trong nhà cho anh!” Anh cảnh cáo.
Lâm Ôn nhéo thắt lưng ở bên trong cửa, lúc phản ứng kịp, cô lập tức chạy ra ban công.
Khi Chu Lễ xuống dưới lầu, Nhậm Tái Bân đã đi ra khỏi hàng cây.
Cơn mưa nhẹ lất phất, Chu Lễ đưa nhẫn nói: “ Chút nữa trời sẽ mưa to, mày về mau đi.”
Mưa có vẻ ngày càng lớn, Nhậm Tái Bân trông rất chật vật. Anh nói “Ừm”, quay về phía lối ra của tiểu khu, nghĩ đến điều gì đó, anh dừng lại.
Nhậm Tái Bân quay đầu nhìn Chu Lễ hỏi: “Nếu ba tháng trước tao không đi, mày sẽ làm gì với Lâm Ôn?”
Chu Lễ im lặng một lát mới nói: “Nếu cô ấy không thích mày, tao sẽ tỏ thái độ với cô ấy.”
Nói cách khác, Nhậm Tái Bân thật sự không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh, anh làm gì hoàn toàn phụ thuộc vào trạng thái của Lâm Ôn.
“…… Vừa nãy mày còn nói mày sẽ không hại tao?” Nhậm Tái Bân trách.
“Để mày ở bên cạnh người không thích mày thì mới là hại mày.” Chu Lễ nói lý lẽ.
Trên tay còn điếu thuốc chưa hút xong, Nhậm Tái Bân hít hai hơi thật mạnh, tức giận đến mức không mở miệng được, chỉ vào Chu Lễ, anh bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Khi Chu Lễ lên lầu lại, cửa đã mở ra.
Lâm Ôn chờ ngoài cửa, duỗi tay nói: “Anh mau tới đây, có muốn đi bệnh viện không?”
Chu Lễ dừng lại, bước nhanh tới, ôm cô hôn một cái trước.
Trông anh thật hỗn độn, trên mặt có vết máu và vết bẩn, Lâm Ôn chưa kịp ghét bỏ đã kéo anh vào, mở hộp thuốc ra.
Trong hộp thuốc có các loại thuốc thông thường, có thuốc nước, cồn và băng gạc tăm bông.
Lần trước Lâm Ôn đã nhìn thấy Chu Lễ bị thương, lần này cô biết mình phải làm thế nào.
“Tắm xong rồi xức thuốc.” Chu Lễ nói.
“Anh tắm có sao không?” Lâm Ôn lo lắng.
“Bị thương ngoài da mà thôi, không có vấn đề gì.” Chu Lễ thản nhiên nói.
Lâm Ôn nhìn quanh, phát hiện bên hông áo sơ mi Chu Lễ có vết máu chảy ra, “Từ từ!” Cô giữ chặt anh, kéo áo sơ mi ra, vén lên.
Dáng người Chu Lễ rắn rỏi, làn da mịn màng, lúc này sau thắt lưng có vết máu, xung quanh vết máu có vết trầy xước, nhìn rất dễ sợ.
Lâm Ôn ngạc nhiên: “Nhậm Tái Bân đem theo dao à?!”
Chu Lễ bị cô chọc cười: “Nghĩ gì đó? Anh bị trầy khi ngã xuống đất, trên bãi cỏ chắc có cái gì đó sắc bén.”
Lâm Ôn nhíu mày.
Miệng vết thương hơi đau, nhưng trong phạm vi Chu Lễ có thể chịu đựng được, Chu Lễ đẩy Lâm Ôn mà mặt không chút thay đổi: “Anh đi tắm đây, em xem TV một lát đi.”
Lâm Ôn dặn: “Anh nhớ tránh miệng vết thương.”
“Anh biết mà.”
Lâm Ôn chọn đồ trong hộp thuốc, bên tai chú ý tới động tĩnh trong phòng tắm.
Không bao lâu sau, Chu Lễ đã tắm xong, sau thắt lưng bị thương nên quấn khăn tắm thấp hơn bình thường.
Chu Lễ lau tóc, đi ngang qua phòng ngủ chính, nhìn thoáng qua thì thấy phòng ngủ chính đã đổi màu.
Trước khi anh xuống lầu ném rác, ga giường và chăn là màu khoai môn.
Bây giờ ga giường và chăn đổi thành màu hồng nhạt, bộ màu khoai môn đang nằm trong giỏ đồ dơ.
Mấy ngày nay trời luôn mưa, Lâm Ôn không nên vô duyên vô cớ thay ga giường.
Lâm Ôn thúc giục anh trong phòng khách: “Anh nhanh lên.”
Chu Lễ bước tới, ngồi xuống sô pha, anh hơi nhíu mày vì miệng vết thương trên thắt lưng.
Lâm Ôn đặt hộp thuốc bên cạnh, lấy một cái gương trang điểm đến, giống như lần trước, Chu Lễ tự mình xử lý, cô giúp Chu Lễ một tay.
Chu Lễ vừa xức thuốc, vừa kể chuyện vừa rồi, di động ở trên bàn trà, anh sẵn tay ấn màn hình.
Lâm Ôn gãi đầu, nói với Chu Lễ tin nhắn WeChat do Viên Tuyết gửi, Chu Lễ nhìn vào di động của mình và nói: “Ờ, đúng lúc luôn.”
Nói xong, anh hướng màn hình điện thoại về phía Lâm Ôn.
Trên màn hình hiển thị WeChat do Tiêu Bang gửi, sau khi xem xong, đầu Lâm Ôn lại biến thành đoàn tàu chạy bằng hơi nước.
Lâm Ôn trợn to hai mắt, gương mặt và vành tai đỏ bừng, Chu Lễ đặt điện thoại di động qua một bên, không xức thuốc nữa, dùng một tay ôm cô vào lòng.
Lần này trực tiếp ôm lên đùi, Lâm Ôn vặn vẹo khó chịu.
Chu Lễ vỗ chân cô nói: “Ngay cả Nhậm Tái Bân cũng đã biết, em còn sợ cái gì?”
Lâm Ôn nói: “Em không sợ.”
“Vậy em hoảng loạn làm gì?”
“Em đâu có.”
“Vậy hai ngày nay chúng ta bớt thời gian để mời Viên Tuyết và Tiêu Bang ăn tối.”
Lâm Ôn nắm cánh tay Chu Lễ, cắn môi trừng anh.
Chu Lễ mỉm cười, cắn môi cô, cố gắng kéo môi cô ra. Lâm Ôn trốn, cuối cùng vùi vào ngực anh.
Cơ bắp Chu Lễ thắt lại.
Lâm Ôn suy nghĩ một chút, nói nhỏ: “Để em gặp Viên Tuyết trước.”
“Được.” Chu Lễ vuốt tóc cô, đột ngột hỏi, “Thời tiết thế này mà em muốn giặt ga giường à?”
“…… Ừm.” Lâm Ôn trả lời cho có lệ.
Chu Lễ cúi đầu nhìn cô.
Lâm Ôn mất tự nhiên, ngồi dậy nói: “Anh xức thuốc trước đi!” Nói xong lập tức đi xuống.
Chu Lễ không cho người nào đó động đậy, anh ôm Lâm Ôn, bình tĩnh tuyên bố: “Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ ở chỗ em.”
Lâm Ôn giãy giụa hấp hối: “Hiện tại còn chưa thích hợp……”
“Cái gì không thích hợp?”
Lâm Ôn liếc anh, trong lòng biết rõ mà.
“Nghĩ chuyện gì đó?” Chu Lễ nghiêm nghị nói, “Anh phát hiện Đàm Giang Vưu phái người theo dõi anh, với tính tình của chị ta thì không an toàn lắm, anh sợ chị ấy làm bậy.”
Lâm Ôn sửng sốt, không ngờ có bước ngoặt lớn này, cô hỏi: “Sao lại như vậy?”
Chu Lễ nghiêm túc nói về Đàm Giang Vưu một cách chi tiết cho cô biết.
Đàm Giang Vưu mạnh mẽ từ nhỏ. Thời điểm cô mười mấy tuổi, ba cô mang về một đứa con ngoài giá thú, mẹ cô mất vì bệnh tật, từ đó trong gia đình bắt đầu xảy ra tranh đấu gay gắt.
Đàm Thắng Thiên hy vọng cô liên hôn vì mục đích thương mại, cô vui vẻ chấp nhận. Cơ thể cô khó mang thai, sau nhiều lần thụ tinh trong ống nghiệm, cuối cùng cũng mang thai được một cặp song sinh 1 trai 1 gái. Vừa sinh con xong, hạng mục hợp tác giữa Đàm thị và gia đình chồng của cô cũng hoàn thành, cô và chồng đề nghị ly hôn.
Quyền nuôi con nằm trong tay cô, cô tập trung bồi dưỡng cho con trai, bởi vì Đàm Thắng Thiên trọng nam khinh nữ.
“Anh đã nói với chị ấy rằng anh không có hứng thú với Đàm thị, nhưng chị ấy hiển nhiên không tin, chỉ khi nào sự thật nằm trong tay thì chị ấy mới yên tâm.” Chu Lễ khẽ nói, “Thủ đoạn làm việc của chị ấy không thân thiện và vô hại giống bề ngoài của chị, bây giờ phải bắt đầu đề phòng chị ấy.”
Lâm Ôn cảm giác như đang nghe câu chuyện viễn tưởng, bình thường cô chỉ đến siêu thị và chợ, những cuộc tranh đấu của nhà giàu chỉ xuất hiện trong phim truyền hình mà cô xem.
Chu Lễ cuối cùng hỏi: “Đồng ý không em?”
Lâm Ôn không nói lời nào.
Chu Lễ nói: “Coi như thêm một người bạn cùng nhà.”
Lâm Ôn: “……”
Lý do này quá quan trọng, nghiêm túc, chính trực, hợp tình hợp lý, hoàn toàn không có tăng thêm chút màu sắc không chính đáng nào cả.