Vậy là đã 4 tháng rồi, sau cái ngày anh tạm biệt mọi người rời khỏilàng lá. Trong suốt quang thời gian qua, Sasuke đã đi chu du qua nhiềunơi, nhìn thấy nhiều thứ. Những ngôi làng, cánh đồng, khu rừng, conngười…. anh thấy mọi thứ đều mới mẻ trong mắt anh. Anh thấy những điềumà trước đây anh không thể nhận ra và trước đây chưa từng quan tâm đến.
Lần này, Sasuke đi tới 1 đồng cỏ. Anh đã đi từ sáng sớm. Vậy mà đếntrưa rồi, anh vẫn chưa thoát khỏi cái đồng cỏ này. Nó vẫn dài bất tậncảm tưởng như không hề có một điểm dừng.
“Đây là lí do họ gọi đây là làng cỏ ư?”- Sasuke nghĩ thầm, phóng tầmmắt nhìn mọi hướng. Đội nhiên, mắt anh dừng lại ở một điểm.
Sasuke thấy có 1 cái gì đó, nổi bật hoàn toàn trên một vùng cỏ mênhmông trước mắt. Nhưng vì nó ở quá xa so với anh, nên anh không thể thấyrõ được đó là gì.
Bất giác, trí tò mò nổi lên, Sasuke lao nhanh về phía cái vật lạ đómột cách nhanh chóng nhất có thể. Chưa đầy 1 phút sau, anh đã có mặt ởnơi cần đến.
Anh vô cùng ngạc nhiên….
“Cây hoa anh đào ư?”
Đó đúng là một cây hoa anh đào. Một cây anh đào duy nhất trong cả 1không gian rộng lớn. Cành cây to, bao phủ hoàn toàn bởi lớp hoa màu phớt hồng dịu dàng. Cứ có 1 cơn gió thoảng qua, những cánh hoa đào lại tungbay, thoáng để lại một mùi hương vô cùng dễ chịu.
Có 1 cánh hoa đào, chẳng biết vô tình hay cố ý……….
……… nhẹ nhàng rơi xuống vai áo của Sasuke……
Anh nhìn cánh hoa đào trên áo, cảm thấy trong lòng bình yên đến lạ lùng…….
– Chú ơi, chú cũng thích hoa anh đào ư?-Một tiếng nói vang lên.
Sasuke hướng mắt về phía phát ra tiếng nói.
Một bé gái tầm 4 tuổi, đang nhìn chăm chú vào Sasuke. Cô bé có máitóc vàng óng, đôi mắt to màu xanh biển, trên người mặc 1 chiếc váy xòemàu cam nhạt, tay phải xách 1 cái xô nước bé tí ti.
Sasuke quan sát cô bé 1 lượt.
Hình ảnh này làm cho anh liên tưởng đến…… tên đần Naruto, từ mái tóc, mắt, cho đến cái màu cam lòe loẹt kia và…..
– Chú không trả lời cháu ư? Cháu hỏi chú có thích hoa đào không cơ mà!- Cô bé vặn vẹo.
“…. cũng nhiều chuyện y như tên đần đó”- Sasuke nghĩ.
Thấy câu trả lời của mình không được đáp lại, cô bé thôi không thèmđể ý đến Sasuke nữa. Xách cái xô nước lại gần, cô bé vốc từng vốc nướctưới vào gốc cây anh đào.
Và hành động đó lại được Sasuke ghi lại. Anh ngồi xuống cạnh cô bé tóc vàng, thắc mắc:
– Nhóc từ đâu đến? Đây đâu có cái nhà nào.
– Cháu ở làng phía trước kia kìa.
Sasuke nheo mắt nhìn theo hướng cô bé chỉ. Quả thật là có 1 ngôi làng.
– Nhóc làm gì đấy?
Cô bé tươi cười đáp:
– Cháu đang tưới nước cho cây anh đào của cháu. Ông dặn nếu cháu yêu thì cháu ngày nào cũng phải chăm sóc nó thật cẩn thận.
– Hnm…
– Chú có cây anh đào nào không?
“Cô nhóc này hay thật”.- Sasuke hơi nhếch nhẹ khóe môi.-” Cây anh đào của mình….”. Đội nhiên, hình ảnh Sakura nhiên lên trong tâm trí anh.Anh nhớ đến nụ cười của cô, nhớ cặp mắt lục bảo, nhớ cả mái tóc hồng…Tất cả mọi thứ về Sakura như hiện lên trong đầu anh.
– Sakura…- môi anh bất giác nói.
– Cây anh đào của chú tên là Sakura ư?
-……..-Sasuke không biết phải nói sao với cô bé.
– Đúng không chú.
– Hnm, có lẽ thế.
– Thế chú yêu cây anh… à không, thế chú có yêu Sakura không?
Lần này Sasuke cảm thấy choáng váng. ” Y.. yê… yêu… Sakura ư?”. Ngayđến bản thân anh, anh còn không rõ tình cảm của mình như thế nào nữa.Nhưng rõ ràng là đối với anh, Sakura luôn khác biệt với nhưng cô gáikhác. Ở bên cô anh thấy có cảm giác gì đó kì lạ, nó khiến anh không cònlà anh nữa.
….Đó có phải là yêu không?
Sasuke thở dài, cố gắng bình tĩnh lại. Anh trả lời 1 cách chậm chạp:
– Ta nghĩ …. chắc là có!
Cô bé cười tít mắt, gật đầu tỏ ý hài lòng với câu trả lời. Sau rồi, cô bé ôn tồn giải thích như 1 bà cụ non:
– Ông cháu bảo, hoa anh đào nhìn thế thôi nhưng yếu đuối lắm, chỉ cần có gió là hoa đào sẽ bay hết. Chắc chắn cây Sakura của chú cũng vậy. Vì thế nếu chú yêu Sakura, chú phải bảo vệ Sakura nhé!
. ở 1 cánh đồng cỏ nọ, có 1 người con trai, hoảng hốt khi nghe 1 đứa con nít 4 tuổi nói.
.. Rồi người con trai đó nở một nụ cười nhẹ, cánh hoa đào phản chiếu qua đôi mắt đen……..!