Hôm nay là ngày mở phiên tòa của Diêm Phi, bọn Tô Ngôn và Giang Ly cũng có mặt ở tòa án.
Tịch Huyên và ba mẹ đã đến thành phố Nam Thành, trước khi phiên tòa bắt đầu mọi người cũng chào hỏi sơ qua vài câu, sắc mặt của cô gái nhỏ đã tốt hơn một chút, mặc dù nhìn vẫn hơi lo lắng nhưng cũng không quá khiếp đảm và sợ hãi.
Thậm chí lúc ngồi trên ghế nhân chứng đối mặt với Diêm Phi, sắc mặt cô ấy cũng chỉ hơi tái đi, khi bị luật sư chất vấn về tình trạng tinh thần của mình, cô ấy không chút hoang mang mà đáp lại rất hợp lí.
Phiên tòa kéo dài suốt cả một ngày, cuối cùng Diêm Phi bị hội đồng xét xử phán tử hình.
Tịch Huyên ra khỏi tòa án dường như vẫn chưa lấy lại được tinh thần, khoảnh khắc nhìn thấy Tô Ngôn cuối cùng cũng có tỉnh táo lại, cô ấy chạy đến ôm chặt lấy Tô Ngôn bên cạnh bậc đá cao của tòa án. Lúc đầu còn kìm nén tiếng nức nở, dần dần lại gào khóc rất to.
Không ai ngăn cản cô ấy, mặt trời dần lặn sau đường chân trời, nhuộm đỏ những đám mây, dường như là sự tái sinh của thiếu nữ trong lòng cô.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, trong một phòng riêng của nhà hàng cao cấp, Tô Ngôn, Giang Ly và ba người nhà Tịch Huyên ngồi chờ thành viên của đội chuyên án. Vì vừa mới khóc một trận đã đời nên dù mắt đỏ hoe nhưng Tịch Huyên rất sảng khoái, thỉnh thoảng còn đáp lại câu hỏi của những người khác, lâu lâu sẽ lộ ra nụ cười.
Thái Thành Tể cười hì hì, nói với ba người nhà Tịch Huyên: “Chầu này đội trưởng Giang mời, mọi người tuyệt đối đừng khách sáo với anh ấy.”
Ba mẹ của Tịch Huyên là Vương Quyên và Tịch Hoành Nghĩa liên tục nói cảm ơn, không ngừng nói bữa cơm này lẽ phải là họ mời, sao có thể tiêu xài tiền của cảnh sát được. Cứ như thế, trong lúc chờ món ăn lên đều khách sáo với nhau.
Tịch Huyên không để ý đến chuyện này, chỉ nhích ghế của mình lại gần Tô Ngôn, xưng hô cũng đã đổi: “Chị Tô, bác sĩ tâm lý của em nói em hồi phục rất tốt, gần đây em còn làm bán thời gian ở quán trà sữa ngoài cửa tiểu khu nhà em đấy!”
Tô Ngôn nghe vậy mỉm cười, nét mặt mang theo vài tia vui mừng: “Tốt quá rồi, sau này sẽ ổn hơn.”
“Đấy là chuyện đương nhiên, đợi đến khi em lớn sẽ tự học, sau đó chính thức tìm một công việc!” Hôm nay Tịch Huyên nói rất nhiều, líu ríu không ngừng: “Đúng rồi, chị và đội trưởng Giang…” Cô ấy đang định hỏi thì đã tinh mắt liếc qua tay phải của cô, hơi tròn mắt: “Hai người sắp kết hôn rồi?!”
“Ai, ai sắp kết hôn?!” Thái Thành Tể đang huyên thuyên cùng người khác, vừa nghe thấy thế như được ấn mở công tác, xuýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.
Mọi người nhìn theo tay Tịch Huyên chỉ, cuối cùng dừng mắt trên bàn tay phải đang cầm ly nước của Tô Ngôn, trên ngón áp út quả thật có một vòng tròn nhỏ sáng lấp lánh dưới ánh đèn, là một chiếc nhẫn bạc khảm một vòng kim cương, nhỏ mà rất thanh tú.
“Chuyện này là thế nào vậy?!”
Mấy người đội chuyên án đều ngơ ngác, dù thế nào thì họ cũng chỉ là một đám cẩu độc thân, xử lý vụ án đều rất cẩn thận, nhưng ai mà rảnh nhìn chăm chăm vào tay con gái người ta chứ! Thái Thành Tể nóng vội không ngừng hỏi: “Này em gái… Em gái? Tên đầu heo kia là ai thế? Lặng lẽ nhổ đi mất củ cải trắng duy nhất trong đội chúng tôi rồi?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy lo lắng cho Giang Ly.
Cho đến khi… Cho đến khi Giang Ly cũng đặt tay lên bàn, trên ngón vô danh rõ ràng cũng có một chiếc nhẫn bạc khá đơn giản, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc há hốc mồm.
Vài giây sau, Thái Thành Tể chậm rãi trừng mắt nhìn, mặt mũi đầy vẻ thất thần vỗ vỗ trán mình. Được lắm, xem ra chuyện này toàn là đám người bọn họ lo chuyện bao đồng, nghĩ cũng biết, diện mạo đó, gia thế đó của Giang Ly, sao có thể lo không tìm được đối tượng cơ chứ?
“Không thể bỏ qua được, không thể bỏ qua được!” Hạng Dương la hét, khí thế vỗ bàn nói: “Hôm nay, các anh trai chúng tôi nhất định phải dùng Cola cho anh no bể bụng!”
Câu nói này được tất cả mọi người ủng hộ, trong lúc này bầu không khí rất náo nhiệt, hôm nay có thể nói là song hỷ lâm môn. Ngay cả ba mẹ của Tịch Huyên cũng không ngừng cười chúc mừng.
“Khi nào chọn ngày nhất định phải nói với em một tiếng nhé, em nhất định sẽ đến.” Đôi mắt Tịch Huyên chợt lóe lên như vì sao.
“Vẫn chưa chọn.” Nói đến đây, Tô Ngôn hơi bất đắc dĩ cười, ba mẹ hai bên luôn muốn chọn một ngày tốt, mỗi chi tiết nhỏ đều tranh luận không ngớt. Tất nhiên đều là tranh luận trong hòa bình, họ chỉ mong cuộc sống sau này của hai người hạnh phúc hơn thôi.
Nếu Thái Thành Tể và những người khác biết được nội dung tranh luận là gì thì chắc chắn lại thốt lên một câu “Tư bản độc ác” nữa.
Tịch Huyên tuy đã trải qua rất nhiều bất hạnh nhưng trong lòng vẫn ôm mộng tưởng về tình yêu tốt đẹp, vì thế liên tục hỏi: “Vậy hai người đã chụp ảnh cưới chưa?”
Vẻ mặt Tô Ngôn trở nên hơi kỳ diệu: “Chụp rồi.”
Hai người hẹn trước một studio tư nhân nổi tiếng, nhiếp ảnh gia là một người đàn ông trẻ tuổi với bím tóc rất cá tính. Họ không có yêu cầu gì đặc biệt với ảnh cưới, nhưng hôm đó vẫn sẽ mặc đồng phục. Đây cũng là ý tưởng của nhiếp ảnh gia, dù sao hiếm lắm mới có hai bên đều là cảnh sát, chụp ảnh cưới như thế lại càng có ý nghĩa hơn.
Lời nói và phong cách của nhiếp ảnh gia có hơi khoa trương, nhưng lại khiến bầu không khí trở nên rất sinh động, từ đầu tới cuối đều thuận lợi, không lâu sau buổi chụp đầu tiên cũng sắp kết thúc. Ai ngờ vừa đúng lúc đó thì điện thoại Giang Ly vang lên, một vụ án ba người nhà bị mưu sát. Sau đó là một trận hỗn loạn, hai người vội vã chạy về Cục, đến giờ cũng chỉ có bộ ảnh cưới mặc đồng phục đó thôi.
“Trời ạ, nhất định là rất đẹp.” Tịch Huyên cảm khái: “Còn váy cưới thì sao, chị đã chọn được váy cưới cho hôn lễ chưa?!”
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt vốn không nói rõ được của Tô Ngôn lại trở nên đầy ý tứ: “Chọn rồi.”
Nơi chọn váy cưới cũng là một thương hiệu cao cấp tư nhân trong thành phố, nghe nói mẹ của Giang Ly là La Lan phải dùng quan hệ cá nhân mới có thể đặt may được. Sau đó, Tô Ngôn đối mặt với đủ loại áo váy hoa lệ cũng dần mất đi thẩm mỹ của mình, khiến cô cũng không biết nói ra yêu cầu của mình thế nào. Cuối cùng nhà thiết kế cũng chỉ có thể chọn giúp hai kiểu dáng thích hợp với cô, cô và Giang Ly liền tách nhau ra để đi thử lễ phục.
Giang Ly bên kia tất nhiên là rất đơn giản, vốn dĩ kiểu dáng âu phục của đàn ông không quá khác nhau, sau khi thay xong đã sớm ra ngoài ngồi chờ first look của hai người. Bên Tô Ngôn thì khá phiền phức, lại còn phải làm tóc và trang điểm nữa… Cuối cùng lúc cô đang trang điểm nửa chừng thì điện thoại lại reo lên, 6 nhân viên nam trong một công ty cùng nhau nhảy lầu, đành phải nhanh chóng cởi bỏ váy cưới rồi đặt mua bộ đó với nhà thiết kế, sau đó vác theo gương mặt không chút huyết sắc vội vàng trở về Cục.
Thậm chí bây giờ cô còn không nhớ mình đã chọn kiểu váy cưới gì, mọi chuyện đều rất mơ hồ. Nhưng cũng không quan trọng, váy cưới đắt như vậy thì làm sao xấu được chứ.
Trả lời xong câu hỏi của Tịch Huyên, Tô Ngôn vô thức mỉm cười.
Cô bé nhìn nụ cười kỳ quái của cô những cũng biết điều không hỏi tiếp nữa, đúng lúc đó đồ ăn bắt đầu được dọn lên, sự chú ý của mọi người lập tức bị chuyển sang bàn cơm, cả ngày không ăn gì chắc chắn là đói gần chết rồi.
Tô Ngôn đặt ly xuống, Giang Ly thấy thế cũng buông chén xuống.
Tay hai người rũ xuống dưới bàn, tay trái anh từ từ nắm lấy bàn tay phải của cô, hai chiếc nhẫn khẽ chạm vào nhau.
Thái Thành Tể ngồi cạnh để ý thấy động tác nhỏ này của hai người, càng nghĩ càng giận, hung hăng nuốt một miếng thịt lớn rồi thầm than thở: Biết nói sao đây, đời sống tình cảm của kẻ có tiền đúng là vô vị tẻ nhạt mà!