Trong căn phòng nhỏ cạnh phòng thẩm vấn, đám người Giang Ly đứng trước tấm kính nhìn người đàn ông đối diện vẫn đang bất an đảo mắt xung quanh. Tuổi tác không quá lớn, chỉ khoảng chừng 30 tuổi, dáng người cao và hơi gầy, mặc quàn áo bó và túi bao tử, thắt lưng vàng kim bắt mắt muốn mù mắt người nhìn, sợ người khác không biết là thương hiệu nổi tiếng hay sao chứ.
Vì quá gầy nên gương mặt hắn hơi hóp vào, miệng nhô lên. Tóc trên đầu không dài nhưng nhuộm thành màu tím sậm. Vào phòng thẩm vấn chưa được 10 phút, hai chân đã run cầm cập, hiện giờ không chịu nổi nữa mà sốt ruột liên tục nhìn đồng hồ.
“Cấp trên của Kỳ Khả Linh là hắn à?” Thái Thành Tể “chậc” một tiếng: “Tuy nói là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng tướng mạo của người này đúng là không làm tổ nghiệp thất vọng, hơn nữa nhìn mụn mủ trên mặt và cổ hắn đi, chắc cũng được vài năm rồi đó.” Con nghiện là như thế, bắt nhốt lại, sau đó thả ra, lại tiếp tục hít, rồi lại nhốt, lại hít, cuối cùng thì bị bắt đi cai nghiện, nếu trở lại bình thường thì sẽ được thả ra.
“Không phải là người duy nhất trong đường dây, những trước mắt đội trưởng Chung chỉ có thể tóm được tên này thôi, những người khác không có chứng cứ. Hôm nay vì mang hắn tới đây mà mọi hành động được sắp xếp trước đó của bên kia đã bị ngâm nước rồi, vốn nghĩ có thể một mẻ tóm gọn, nhưng giờ chưa biết phải đợi đến khi nào nữa.” Giang Ly thầm thở dài.
“Ngoài ra còn có vài người có quan hệ tương đối tốt với Kỳ Khả Linh, đội trưởng Chung cũng đã lấy cớ đưa về hết rồi.” Hạng Dương chỉ vào mấy gian phòng thẩm vấn bên cạnh.
“Nói chuyện với tên này trước đi…” Giang Ly nói: “Hạng Dương, anh dẫn theo Tiểu Đinh và Tô Ngôn đi thẩm vấn mấy người còn lại.”
“Được.” Hạng Dương kéo dài giọng.
Những người này đều là mấy tên giảo hoạt, đây sẽ lại là một ngày vô cùng dài nữa.
Chung Vĩ Văn mang về tổng cộng 4 người, vì vậy người của đội Chuyên án đều chia nhau ra tiến hành thẩm vấn, Tô Ngôn thì đi cùng với Đinh Khải Nhạc thẩm vấn một người phụ nữ. Lúc hai người đẩy cửa phòng thẩm vấn bước vào, người phụ nữ đang ngồi sau bàn mở mắt nhìn thoáng qua.
“Tên?” Sau khi Đinh Khải Nhạc vào chỗ thì liền hỏi.
Người phụ nữ kia vẫn còn mang gương mặt được trang điểm rất đậm, lông mi giả dày đến nỗi có thể dọa người ta phát hoảng, tóc dài màu vàng kim uốn xoăn bồng bềnh. Trên cổ cô ta đeo một cái choker bằng da, quần áo hở hang, trong thời tiết tương đối lạnh như hiện giờ mà chỉ mặc một cái áo trong, bên ngoài chỉ khoác một cái áo khoác thật mỏng bó sát lấy cơ thể, để lộ ra một mảng da trắng nõn trước ngực.
Cô ta nghe thấy câu hỏi thì không thèm nâng mắt, lúc đầu còn bắt chéo hai chân, sau một lúc lại đổi chân khác lên trên: “Lisa.”
“…” Đinh Khải Nhạc im lặng liếc mắt, quăng bút nghiêm túc nhìn cô ta: “Trả lời cho đúng, tên là gì?”
Người phụ nữ nhếch miệng, cúi đầu ngắm nghía móng tay được sơn màu đỏ của mình: “Đái Mạn Mạn.”
“Có biết tại sao hôm nay lại ngồi ở đây không?”
Đái Mạn Mạn cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, nhưng nét mặt rất thờ ơ: “Anh cảnh sát, làm sao tôi biết được? Các người muốn bắt thì bắt, dù sao tôi cũng vô tội!”
“Cô…!” Không hiểu sao Đinh Khải Nhạc lại cảm thấy tức giận, thái độ hợp tác của loại lợn chết không sợ bỏng nước sôi này đúng là khiến người ta tức đến nghiến răng. Nhưng nói thật thì bản thân anh ta cũng có thành kiến với loại người này, chuyện này càng làm anh ta thêm phiền não.
Tô Ngôn huých cùi chỏ vào tay anh ta sau đó cứng rắn nói: “Kỳ Khả Linh, cô có biết không?” Mục đích chủ yếu của họ hôm nay chính là tranh thủ điều tra ra thân phận khác của nạn nhân sớm nhất có thể, còn về phần người trước mặt phạm tội gì thì phải giao cho bên Chung Vĩ Văn xử lý.
“Là người mà các cô thường gọi là “Linh Linh” đấy, tất cả đều quen thuộc cả, đừng giả vờ như không biết!” Tô Ngôn rút ra 2 tấm ảnh ném lên bàn, đều là tải xuống từ các phần mềm Kỳ Khả Linh dùng để chat. Sinh hoạt hàng ngày của cô ta muôn hình vạn trạng, trong vòng bạn bè bình thường không phải là ở quán bar này thì cũng là ở sàn nhảy kia. Có khoảng 8 9 người trong vòng bạn bè thân thiết của cô ta, trong đó có Đái Mạn Mạn, còn 2 người nữa thì ở trong phòng thẩm vấn bên cạnh.
Tất nhiên, người trong bức ảnh đều hơi khác so với thực tế, nhưng ít ra cũng mơ hồ thấy được có Đái Mạn Mạn trong đó, phải tốn rất nhiều công sức để phân biệt kỹ càng, mới có thể xác định được người trong ảnh là người phụ nữ đang ngồi trước mặt họ đây.
“A…” Đái Mạn Mạn gạt ra một tiếng cười lạnh, duỗi tay cầm lấy 2 bức ảnh lên nhìn một chút: “Các người nói là “Linh Linh” thì tôi biết rồi, có quen, nhưng cũng chỉ là cùng đi chơi vài lần thôi, không tính là thân thiết mấy.”
Tô Ngôn chỉ lẳng lặng nhìn cô ta, nở một nụ cười mê hoặc.
Vẻ mặt này của cô làm cho đối phương hơi hoảng hốt, vội vàng nói thêm: “Thật đó, các người muốn tìm cô ta thì có hỏi tôi cũng vô ích thôi, tôi không biết cô ta ở đâu hết, cũng chỉ có tài khoản mạng xã hội của cô ta thôi, không có số điện thoại.”
Dáng vẻ của cô ta nhìn qua đã biết trải qua không ít lần tảo hoàng* rồi mới có thể luyện được bản lĩnh này, bất luận là thế nào, chỉ cần đến chết không nhận là được.
(*) Tảo hoàng: Càn quét tệ nạn.
“Cô nghĩ chúng tôi muốn hỏi cô cái gì? Moi tin tức của Kỳ Khả Linh từ miệng cô, sau đó bắt cô ta à?” Tô Ngôn lắc đầu bật cười: “Cô nghĩ cảnh sát có thể bắt được cô thì không bắt được cô ta à? Kỳ Khả Linh đang ở chỗ chúng tôi, căn bản không cần nhờ cô tìm cô ta.”
“Nếu cô ta đã ở trong này thì cô hỏi tôi biết hay không làm gì? Tôi phát hiện cảnh sát các người cũng thật thú vị đó, sao vậy? Nghĩ chúng tôi sẽ tố cáo lẫn nhau à?” Đái Mạn Mạn rõ ràng không tin lí do của cô, cuối cùng nói một câu “Rất xin lỗi, không thể trả lời” sau đó dựa vào lưng ghế, rụt cổ không chịu mở miệng nữa.
“Rất có nghĩa khí đấy.” Đinh Khải Nhạc giận đến nỗi bật cười, tâm tình trở nên có chút phức tạp.
“Cảnh sát chúng tôi nói chuyện đều phải chịu trách nhiệm, tất nhiên sẽ không lừa cô. Kỳ Khả Linh đúng thật là đang ở chỗ chúng tôi, nhưng không giống như cô, lúc chúng tôi mang cô ta về đã là một cái xác rồi.” Tô Ngôn kiên nhẫn giải thích.
Lúc đối phương nghe được tin này rõ ràng trở nên sững sờ, vài giây sau mới chớp chớp mắt, trở lại trạng thái không quan tâm như cũ: “Các người nói cô ta chết thì cô ta liền chết à?”
“Tôi có mang theo ảnh chụp, nhưng có thể khiến cô khó chịu đó, cô xác định muốn xem không?”
Đái Mạn Mạn hít sâu một hơi, vươn cổ lên cứng miệng: “Tất nhiên muốn, lỡ như đây lại là âm mưu của mấy người…”
Tô Ngôn nghiêm túc rút ra 2 tấm ảnh khác bày lên bàn, đặt ngay cạnh 2 tấm ảnh lúc nãy.
“A!!!!!!”
Ngay sau khi bày ảnh chụp ra, cô hoàn toàn đoán trước được tình hình mà đưa tay lên bịt kín lỗ tai, Đinh Khải Nhạc bên cạnh thì không được vậy, trực tiếp bị tiếng hét xuyên thấu nóc tòa nhà làm chấn động màng nhĩ, đầu óc trở nên ong ong, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.
Khi giọng hét của đối phương dần nhỏ lại, Tô Ngôn vươn tay đẩy tấm ảnh chụp hiện trường tới.
Lúc này mặc dù Đái Mạn Mạn có một lớp phấn dày nhưng cũng có thể nhìn ra mặt cô ta cắt không còn giọt máu, dù tấm ảnh kia không thấy chính diện, nhưng vừa vặn hình ảnh đó đã khắc sâu trong não cô ta. Căn phòng kia… căn phòng kia quả thật là bày trí giống với nhà của Kỳ Khả Linh, mà trên giường…
“Cô dựa vào đầu mà nói người này là Linh Linh chứ!” Đầu óc cô ta vẫn còn choáng váng, vô thức muốn xác định lại.
“Kết quả so sánh dấu vân tay và DNA đều thể hiện nạn nhân này chính là Kỳ Khả Linh, tất nhiên, tối hôm qua chúng tôi đã tìm được đầu cô ta, nhưng chí là… có hơi bị biến đổi, không đủ tiêu chuẩn để thông qua chương trình nhận dạng thi thể.” Tô Ngôn cầm tấm ảnh về, không bàn chuyện khác, giờ người nhà của Kỳ Khả Linh có tới thì cũng không thể nhận ra được cái đầu đó là ai.
“Tôi… Các người… Không được rồi…” Đái Mạn Mạn bỗng tự bịt miệng lại.
Đinh Khải Nhạc nhanh tay cầm thùng rác bên cạnh rồi vọt tới chỗ cô ta, bên tai truyền tới một tiếng “Oẹ”, thành công khiến anh ta quay đầu đi, vừa cau mày nhắm mắt, vừa nín thở.
Sau khi nôn một trận, Đái Mạn Mạn mới ngẩng đầu lên từ thùng rác, tiện tay dùng ống tay áo khoác chùi miệng một cái, cảm thấy dạ dày không còn khó chịu nữa mới ngẩng đầu lên nhìn Đinh Khải Nhạc, liếc mắt một cái rồi nhỏ giọng nói một câu “Cảm ơn”.
Sau đó cô ta ngồi ngay ngắn lại, nhìn về phía đối diện: “Các người muốn hỏi tôi chuyện gì? Tôi thật sự không biết Linh Linh chết như thế nào, tôi không có nói dối! Tôi và cô ta mấy ngày gần đây không có liên lạc với nhau.” Vừa mới bị sốc nên gai trên người cô ta đều đã mềm nhũn, không còn tâm trạng nào để quần nhau với họ nữa.
“Lần cuối hai người liên lạc nhau là lúc nào?” Tô Ngôn hỏi.
“Lần cuối cùng…?” Đái Mạn Mạn thật sự bắt đầu nhớ lại: “Có lẽ là buổi tối 3 ngày trước, tùy tiện call video nói chuyện vài câu, sau đó chúng tôi đều có việc nên cúp máy.”
“Khoảng mấy giờ?” Đinh Khải Nhạc hỏi tiếp, đến giờ cuộc thẩm vấn này mới chính thức bước vào quỹ đạo.
“Hình như là hơn 8 giờ, không nói chuyện trong vài phút vì tôi có… tôi có việc, nên…” Cô ta ấp úng nói nhưng mọi người đều hiểu được “có việc” là có chuyện gì.
“Gần đây Kỳ Khả Linh có tâm sự với cô về chuyện phiền não gì trong cuộc sống không? Ví dụ như cô ta có kết thù với người khác không, hoặc có người đến làm phiền cô ta không?”
“Gần đây thì không có. Chuyện bà lão lầu trên nhà cô ta gõ cửa nói tiếng TV quá lớn, còn dọa sẽ báo cảnh sát có tính không?” Đái Mạn Mạn thành thật: “Bà lão lầu trên của cô ta thật sự cũng rất đáng ghét.”
“Lầu trên…” Tô Ngôn như đang rất nghiêm túc ghi nhớ thông tin này, sau đó nhìn về phía cô ta: “Cô vừa nói là gần đây thì không có, vậy trước đây thì sao?”
“Trước đây á?” Người phụ nữ lộ ra nụ cười bất cần, nhưng trong đáy mắt ít nhiều mang theo ý tứ ghen tị, lúc này cô ta cũng không có ý định che giấu nữa: “Nghề này của chúng tôi thì kết thù với người khác là chuyện rất bình thường, vợ vị khách quen này, bạn gái vị khách mới kia.” Cô ta hơi lo lắng, ngón cái và ngón trỏ tay phải bắt đầu xoa vào nhau: “Có thuốc lá không?”
Tô Ngôn lắc đầu: “Đây là khu cấm hút thuốc.”
“A…” Đái Mạn Mạn cũng thất vọng gì mấy, thay vào đó là quấn chặt chiếc áo khoác mỏng vào người mình: “Loại người như chúng tôi, ai mà không bị “bắt gian” vài lần, bị phụ nữ tát vài cái thì cũng bình thường. Mỗi người bọn họ đều hận không thể giết chết chúng tôi, sau đó lột sạch đồ đem ra thị chúng. Nhưng cô nói đây là vì cái gì chứ? Rõ ràng là họ không quản được người đàn ông của mình, chúng tôi chỉ lấy tiền rồi làm việc mà thôi, đâu có bàn chuyện tình cảm.”
“… Vậy là Kỳ Khả Linh không có nói với cô gần đây cô ta bị người khác phải quấy rối hoặc uy hiếp, đúng không?”
Người phụ nữ chậm rãi lắc đầu: “Quấy rối thì ngày nào cũng có, đây cũng không phải là chuyện đáng nhắc tới, uy hiếp thì đúng là cô ta không có nhắc qua.”
Tô Ngôn nghe như vậy thì nhíu mày, đây chính là lí do tại sao nói nghề này thuộc nhóm có rủi ro cao, vì chính họ cũng không thể phân biệt được ai là miệng ba hoa, ai có ác ý thật sự, những điểm có thể dùng làm manh mối đều bị họ phớt lờ không để ý tới.
Đái Mạn Mạn thấy họ im lặng nửa ngày mà không hỏi tiếp thì cũng không thúc giục, chỉ là càng ngày mắt càng nóng lên, đột nhiên bật khóc: “Rốt cuộc là người nào làm thế này, quá mức đáng sợ rồi! Còn không để cô ta được toàn thây nữa. Linh Linh rốt cuộc đã đắc tội với ai mà hắn lại muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn đến thế…” Nói xong, cô ta lại cảm thấy dạ dày của mình bắt đầu cuồn cuộn.
“Thật ra ở chỗ chúng tôi phát hiện ra đầu của Kỳ Khả Linh, còn một cái đầu nữa đã hoàn toàn bị biến dạng, không thể phân biệt được, nhưng sau khi qua giám định pháp y, có thể xác định nạn nhân cũng là nữ giới.” Ngón tay Tô Ngôn gõ nhẹ xuống bàn, dò hỏi: “Vì vậy hiện tại chúng tôi mong cô nghiêm túc nhớ lại một chút, trong những người cô quen biết, gần đây có ai đột nhiên mất liên lạc không?”
“Không chỉ có mình Linh Linh sao?” Đối phương nhướng mày: “Có ý gì, các người nghi ngờ người kia cũng làm nghề giống chúng tôi à?”
“Có khả năng này, vì vậy hy vọng cô có thể cẩn thận nhớ lại.”
“Cảnh sát, cô cũng thú vị thật đó, người làm nghề này trong cả Thành phố Nam Thành nhiều không đếm xuể, sao mà tôi biết hết được…” Đái Mạn Mạn lộ ra vẻ mặt trào phúng, sau đó đang nói thì cả người liền cứng đờ: “Jessie.”
“Ai là Jessie?” Đinh Khải Nhạc cảm thấy hơi đau đầu, bọn người này sao không chịu gọi tên của mình nhỉ? Như vậy mới thấy, hóa ra Kỳ Khả Linh mới là người bình thường nhất.
“Chính là…” Người phụ nữ vội vàng cầm một tấm ảnh chụp trên mặt bàn, hơi luống cuống chỉ vào một người tóc màu xanh lam: “Là cô ta, cô ta chính là Jessie, lần cuối gặp tôi gặp cô ta là cách đây 8 9 ngày, chúng tôi cùng đi ăn lẩu, từ ngày đó thì không gặp lại nữa.”
“Cũng không có số điện thoại à?”
“Không có.” Cô ta liên tục lắc đầu: “Vài ngày trước chúng tôi còn nói chuyện với nhau, sau đó cô ta nói gần đây được một ông chủ để ý, không chừng sẽ được mang đi đâu đó, vì vậy tất cả mọi người đều không để ý.”
“Biết cô ta ở đâu không?”
Đái Mạn Mạn há miệng thở dốc, thật lâu sau mới gật đầu: “Biết.”
…
Cư xá Nhật Hưng không tính là quá lâu đời, cũng nằm ở khu Lục Hợp, là một cư xá có quy mô trung bình vừa được xây dựng trong một khu dân cư, quản lý và gác cổng ở đây tương đối nghiêm ngặt, không phải xe chủ nhà ở đây thì không được tùy ý ra vào.
Sau khi đi qua cổng lớn, hai chiếc xe cảnh sát thuận lợi chạy vào trong cư xá, rẽ trái rẽ phải một lát thì dừng lại gần một tòa nhà.
Tô Ngôn và Đinh Khải Nhạc bước xuống xe, sau đó dựa theo chỉ dẫn của Đái Mạn Mạn vào đơn vị số 4 của tòa nhà này, lên tầng 6. Họ gõ vào cánh cửa chống trộm của hộ bên trái vài tiếng nhưng không nhận được hồi đáp nào, sau đó gật đầu ra hiệu với đồng nghiệp đội kỹ thuật, vị đồng nghiệp kia liền tiến lên dùng công cụ ngoáy vài lần, cửa lập tức mở ra.
Trong khoảnh khắc đó, cảnh sát còn chưa kịp vào nhà thì một mùi hương đã xông ra khe hở cửa, tràn ra toàn bộ hành lang. Tô Ngôn nheo mắt, cái mùi quen thuộc này, hẳn là không sai chỗ rồi.