Cành Hồng Năm Ấy

Chương 19: Cười



Anna nghe Lãnh Tâm nói vậy thì bật cười, nàng không ngờ con người của cậu lại đơn giản đến thế. Chỉ cần được cho một tia hy vọng thì cho dù nó có là một lời nói dối đi chăng nữa cậu cũng không màng đến khiến nàng lo lắng không thôi.

Đặc điểm này của cậu, về sau nếu sống trong giới thượng lưu quý tộc thế nào cũng sẽ bị người khác lợi dụng để gài bẫy hãm hại cho mà xem.

Nàng không biết ông chủ của mình đã tìm đâu ra một con thỏ trắng ngây thơ đến như thế, hơn thế nữa, nằng thắc mắc rốt cuộc hắn đã xem trọng cậu ở điểm nào?

Ở xã hội bây giờ quyền lực mới là trên hết, ai cũng đều là kẻ lừa gạt luôn luôn tìm mọi cách để hãm hại lẫn nhau, có mấy ai còn tin vào những lời hứa hẹn bâng quơ trên miệng kẻ khác giống như cậu nữa đâu chứ!

"Được rồi, bây giờ em nghe cho kĩ những lời chị sắp nói nhé!"

Lãnh Tâm gật đầu, bước lại gần tập trung nghe Anna nói, đợi đến khi cô nói xong cậu mới lo lắng hỏi: "Có thật là hắn sẽ chịu đưa em ra ngoài không chị?"

"Thật, hãy tin chị." Nàng chắc nịch nói.

Lãnh Tâm hít một hơi thật sâu, tuy lo lắng nhưng vẫn cố gắng chấn an bản thân mình, cậu hi vọng kế hoạch do nàng sắp xếp sẽ thành công mỹ mãn.



Bỗng bên tai cậu vang lên một giọng nói.

"Tâm, em đang suy nghĩ gì mà nghiêm túc dữ vậy?" Henry không biết đã xuất hiện trong phòng từ lúc nào, cả người tựa sát lên người cậu, giọng khàn khàn hỏi.

Cậu giật mình, hốt hoảng dịch người sang một bên né tránh: "Không có gì." Sau đó lại khó chịu hỏi: "Anh lên đây hồi nào vậy? Sao lại không gõ cửa?"

Hắn nghi hoặc nhìn cậu một lúc rồi tỏ vẻ tủi thân nói: "Từ nãy đến giờ rồi, anh có gõ cửa nhưng tại em không nghe thấy chứ bộ."

Khi vừa mới lên đến phòng, vì không muốn cậu tức giận nên hắn không mở cửa tiến vào ngày mà cẩn thận gõ cửa vài lần nhưng những lần đó cậu đều không hề nghe thấy.

Không biết cậu đang làm gì trong đó mà không để ý đến tiếng động do mình phát ra nên hắn mới mở hé cửa ra xem thử, không ngờ lại thấy cậu đang thất thần ngồi tại bàn kia.

Nghe vậy cậu cũng biết là do mình đã quá chú tâm trong việc nghĩ đến những lời Anna nói nên mới không để ý xung quanh, nhưng cậu cũng chỉ "à" với hắn một tiếng chứ không nói gì thêm.

Cậu vẫn còn chưa quên chuyện lúc sáng đâu đấy!

Biết Lãnh Tâm vẫn còn đang giận mình, hắn nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng tức giận, tôi biết lỗi rồi, tôi hứa lần sau sẽ không làm như vậy nữa."

Cậu quay sang nhìn Henry như đang muốn hỏi: "Anh nghĩ tôi tin anh à?"

Cũng không thể trách cậu được, vốn dĩ hắn từ trước đến nay có bao giờ làm theo những gì mình đã nói đâu. Bây giờ nói không làm như vậy đấy nhưng sau đó thì sao? Hắn vẫn sẽ làm nếu như biết thức ăn mang ra không hợp khẩu vị của cậu mà thôi.



Thấy cậu vẫn chưa tin tưởng mình, hắn bất đắc dĩ nói: "Tôi nói thật, thề luôn đó!" Nói rồi hắn đưa hai ngón trỏ và giữa lên cao nói: "Những lời tôi nói hôm nay đều có chúa làm chứng, nếu dám làm trái thì Henry tôi sẽ chết không toàn thây."

Hắn lấy tín ngưỡng của mình ra thề thốt chẳng sợ bị chúa trừng phạt, sau ngày hôm nay tên đầu bếp kia cũng sẽ bị tống cổ đi và hắn sẽ phụ trách cho mỗi bữa ăn của cậu nên sẽ không bao giờ có chuyện không vừa khẩu vị như ngày hôm nay.

Lời thề này không phải hắn sẽ không làm trái mà vốn dĩ hắn đã không bao giờ có cơ hội làm trái nó.

"Được rồi, tôi tin anh." Lãnh Tâm thở dài nói. "Đừng bao giờ thề thốt những lời ngu ngốc như vậy nữa." Cậu sợ hắn sẽ thực sự chết đi.

Dù sao cũng sắp rời khỏi đây rồi, vẫn nên mềm mỏng với hắn một chút.

Nhưng hắn lại nghĩ rằng cậu vẫn còn giận mình nên cả người vẫn cứ dán chặt lấy lưng cậu, không ngừng kê sát vào tai cậu nỉ non: "Thôi mà, đừng tức giận nữa."

Lãnh Tâm đẩy hắn ra, gương mặt tỏ vẻ chán ghét nói: "Tôi không giận."

Hắn chắc nịch khẳng định: "Em có giận!"

"Tùy anh, muốn nghĩ sao thì nghĩ đi." Đã nói là không giận rồi mà sao cứ cứng đầu quài vậy chứ! Cậu không có hơi sức đâu mà dây dưa qua lại với hắn.

"Vậy... nếu tôi đưa em ra ngoài chơi thì sao?" Henry chăm chăm nhìn cậu, dò hỏi.

Cầu được ước thấy, Lãnh Tâm có chút kích động hỏi: "Thật sao? Anh thực sự sẽ đưa tôi ra ngoài?"

Thấy cậu không còn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt đối với mình nữa, hắn "ừm" một tiếng sau đó nói: "Nếu như em chịu cười với tôi."

Biết ngay là sẽ có điều kiện đi kèm mà.

Nhưng cậu cũng không quan tâm lắm, miễn sao có cơ hội ra ngoài là được.

Lãnh Tâm nhìn Henry một lúc sau đó cố gắng nở một nụ cười trông rất gượng gạo, cũng không trách cậu được, nụ cười này là do được yêu cầu chứ không phải do cậu thật tâm muốn thì làm sao có thể tự nhiên được.

Hắn nhíu mày lắc đầu nói: "Không được, quá xấu, không giống với nụ cười trước kia của em một tí nào." Những nụ cười vừa hồn nhiên vừa ngây thơ của tuổi mới lớn, hắn rất nhớ chúng.

Lúc đó mỗi khi Lãnh Tâm cười đều khiến hắn mê mẩn không thể nào dứt ra được, nhưng kể từ khi bị hắn bắt giam cậu đã không còn có thể cười một cách hồn nhiên như trước đây nữa.

Bởi vì rất khó để một người có thể cười vui vẻ như thế trong tay kẻ mình ghét...