*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody> Thời tiết hôm nay thật đẹp, màu xanh của bầu trời tựa như đôi mắt của người ấy.
Lâm Dật Phi lái xe với tốc độ cao hướng về sân bay Washington, radio trong xe phát tin tức vô số lần.
“Người đoạt quán quân giải Saber của thế vận hội Olympic năm nay – vận động viên 23 tuổi người Mỹ – Christopher Ozbourn sáng hôm qua bị thương nặng do tai nạn xe cộ, bệnh viện không cấp cứu kịp đã qua đời vào giữa trưa lúc 12 giờ 30 phút…”
Bụp – một tiếng tắt radio, hai vai Lâm Dật Phi run rẩy, tầm mắt cũng dần nhòe đi, không thể kiềm chế được nữa dừng xe ở ven đường, gục đầu vào tay lái, nước mắt không ngừng rơi. Một lúc lâu sau, cậu mới lau nước mắt rồi tiếp tục lái.
Hai tiếng trước, khi cậu nhận được điện thoại từ cha của Chris, còn cho rằng tất cả chỉ là đùa vui mà thôi, chỉ muốn hù dọa để cậu sớm trở về New York. Nhưng khi nghe thấy tin tức được phát ra từ radio,
Lâm Dật Phi nhận ra tất cả đều là sự thật.
Christopher Ozbourn, người bạn tốt nhất của cậu đã thật sự mất rồi.
Lúc nãy trong chuyến bay trở về New York, Lâm Dật Phi không hề muốn liếc mắt tới những tờ tạp chí hay báo chí gì cả, cậu chỉ nhắm chặt mắt lại chờ phút giây máy bay hạ cánh.
Người đón cậu ở sân bay là Kevin Phil, còn Chris, người bạn thân nhất của Lâm Dật Phi, thì đang trên sân đối đầu với đối thủ.
“Lâm… Ngài Ozbourn vẫn đang rất đau khổ nên bảo anh đến đón em.” Vẻ mặt bất cần đời hằng ngày của Kevin được thay thế bằng sự nghiêm túc, nhận hành lý trong tay Lâm Dật Phi, dẫn cậu đến bãi đỗ xe.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bị tai nạn xe chứ?” Lâm Dật Phi vẫn không tài nào tiếp nhận được cái chết của Chris, “Cậu ấy là một người rất cẩn thận và bình tĩnh! Cậu ấy không thể nào…”
“Căn cứ theo phán đoán của cảnh sát, bởi vì có phóng viên đuổi theo cậu ấy. Em cũng hiểu con người Chris hướng nội không thích bị phóng viên tra hỏi, nào ngờ có một đôi thanh niên chạy xe máy ở phía ngược lại, Chris muốn tránh đi… Kết quả cả người lẫn xe đều bị va vào buồng điện thoại công cộng…”
Lâm Dật Phi hít sâu một hơi, “Em đã biết… Em có thể nhìn cậu ấy lần cuối không?”
“Có thể… Ngài Ozbourn vì chờ mình em mà không đóng nắp quan tài lại, dời lễ tang.” Kevin nở nụ cười bất đắc dĩ với Lâm Dật Phi, “Bởi vì em là người đặc biệt nhất.”
“Em… ư?” Lâm Dật Phi nhìn cảnh sắc không ngừng lùi về sau bên ngoài xe, tựa như thời gian đang không ngừng xói mòn.
Gia tộc Ozbourn rất giàu có, nhưng Chris không trưởng thành trong đống núi vàng này. Mẹ của anh vốn là một sinh viên của học viện âm nhạc, sau lại vì ngài Ozbourn nên bỏ học, cuộc sống trở nên cực kỳ gian khổ. Để duy trì cuộc sống của hai mẹ con, cô bất đắc dĩ phải làm kỹ nữ và nhận hết mọi khuất nhục, đến năm tốt nghiệp tiểu học Chris mới được ngài Ozbourn đón về, nhưng không lâu sau mẹ anh cũng qua đời vì căn bệnh phổi. Hoàn cảnh tạo ra một Christopher sắc bén và lạnh lùng, cũng từng có bạn bè để vui đùa, Chris trao sự dịu dàng duy nhất của mình cho Lâm Dật Phi. Điều này khiến Lâm Dật Phi cảm thấy buồn cười, cũng vì lẽ đó mà cậu biết rằng so với người khác thì Chris còn cứng đầu và yếu ớt hơn.
Buổi tang lễ của Chris được tổ chức trong một nhà thờ nổi tiếng, kẻ có mặt đều là người thân và bạn bè Chris, không có giới truyền thông cũng không có người ngoài. Huấn luyện viên của Chris ngồi bên cạnh cha anh, đang nhắm mắt lại. Chris là người giỏi nhất trong số những học trò mà ông huấn luyện. Còn cha Chris, ngài Ozbourn, có vẻ rất trầm tĩnh. Ông ta rất yêu thương Chris, sự thật thì giữa ông và Chris vẫn còn khoảng cách, Chris cũng chưa từng tha thứ cho ông vì hành vi bỏ rơi mẹ anh. Ngài Ozbourn đã ngoài năm mươi gặp qua biết bao sóng gió thương trường, giờ phút này đang nhìn Chris nằm nơi đó, tựa như anh chỉ đang ngủ mà thôi.
Mọi người thay phiên nhau tặng hoa, Lâm Dật Phi đi đến bên cạnh Chris.
Người này vẫn đẹp trai như trước, sóng mũi cao ưu nhã khắc sâu trên gương mặt, Lâm Dật Phi hâm mộ diện mạo của anh biết bao, trước kia lúc học chung đại học gương mặt này cũng đã hấp dẫn không biết bao nhiêu nữ sinh, còn trong đêm hội tốt nghiệp, nhờ phúc của người này mà mình ngay cả bạn nhảy cũng không có.
Hai ngày trước, khi gọi điện thoại cho mình, người kia còn mỉm cười khoe với mình rằng đã lọt vào top bốn, còn nói chắc chắn sẽ vào chung kết, một chọi một với Kevin Phil, nghe cực kì tự tin. Nhưng nếu Chris có thể sống lại, Lâm Dật Phi thà rằng mỗi ngày đều được nghe anh kể như thế.
Buổi tối sau tang lễ, Lâm Dật Phi không tham gia, cậu không muốn vừa uống nước trái cây vừa cùng người khác thảo luận những chuyện của Chris khi anh còn sống, bởi cậu biết tính tình của Chris, hơn hết là cậu không muốn chia sẻ với người khác những chuyện giữa mình và Chris.
“Này, Lâm…” Ngài Ozbourn đi đến, nụ cười thản nhiên khó nén đau thương, “Chú nghĩ con sẽ càng muốn theo chú đến phòng của Chris.”
“Đương nhiên.” Lâm Dật Phi đi theo ngài Ozbourn lên lầu, khi họ mở cửa phòng Chris ra, nhìn căn phòng ngắn gọn mà thanh lịch, cũng giống với cá tính của Chris.
“Chú chưa từng chạm qua đồ của nó, chú nghĩ có thể con sẽ chịu cất giữ chúng.” Ngài Ozbourn kéo ngăn tủ, lấy ra một quyển album, “Chris chỉ có hai quyển album, một là ảnh chụp chung với mẹ, là chú ép nó phải giữ lại làm kỷ niệm. Quyển còn lại này, rất dày… tất cả đều là ảnh chụp chung với con.”
Lâm Dật Phi mở album ra, tấm đầu tiên là hình hai người lúc vừa vào đội đấu kiếm của trường đại học, làm ra những điệu bộ kỳ quái, kéo áo sơ mi lên trên bụng rồi phình nó ra như một con heo. Lâm Dật Phi bật cười, “Thật không biết cậu ấy lấy bức ảnh này từ đâu…”
“Đối với những thứ liên quan đến con, Chris đều rất quý nó dù chỉ là những thứ vụn vặt.” Lời nói của ngài Ozbourn làm tim Lâm Dật Phi run lên.
“Chú Ozbourn…”
“Có lẽ con vẫn chưa nhận ra, với Chris, con rất ‘đặc biệt’. Nếu con không đặc biệt, thì cớ sao nó lại bôn ba khắp nơi tìm huấn luyện viên cho con, cũng sẽ không vui mừng vì chuyện con được lọt vào top bảy thế giới về đấu kiếm. Được rồi, cứ xem đó là tình bạn tri kỉ cũng được. Nhưng có người bạn nào lại vì bạn thân mình có bạn gái mà buồn phiền không? Có lẽ Chris rất căm hận người cha này của nó, nhưng chú rất thương nó, luôn chú ý đến từng hành động cử chỉ của nó.”
“Chú… muốn nói…” Đầu Lâm Dật Phi trống rỗng.
“Nó yêu con. Nó không muốn dùng thủ đoạn để bắt giam con bên cạnh mình mà muốn con tự nhận ra. Có lẽ đến tận bây giờ con vẫn nghĩ cả hai sẽ mãi mãi chỉ là bạn bè, trong ấn tượng của con, Chris là người bạn tốt đến không thể nào tốt hơn, nhưng, chú là cha của nó, chú mong con biết điều này. Đừng vì vậy mà ghét nó, dù sao thì nó cũng đã qua đời rồi.”
Lâm Dật Phi sững sờ, tập album rơi thẳng xuống đất, buổi tối ngày Chris đạt quán quân giải đấu kiếm Saber thế giới, hai người họ tránh phóng viên, trốn khỏi sân đấu kiếm, ăn như điên trong McDonald rồi phủi tay bỏ chạy.
Khi ấy nụ cười của Chris thật ấm áp.
Lúc này Lâm Dật Phi mới nhận ra, Chris không thường cười, chỉ những khi ở cùng mình thì anh mới nở nụ cười mà thôi.
Tối đến, Lâm Dật Phi ngủ trong phòng dành cho khách của nhà Ozbourn.
Lúc Kevin rời đi, Lâm Dật Phi tiễn y đến bãi đậu xe.
“Nhìn dáng vẻ của em, ngài Ozbourn đã nói cho em biết rồi phải không.” Kevin dựa vào cửa xe nhìn Lâm Dật Phi, mắt tràn đầy ý cười.
“… Ngay cả anh cũng biết?” Lâm Dật Phi có hơi kinh ngạc.
“Chỉ cần có người đến gần Lâm một chút hoặc có ý với Lâm đều biết chuyện này, bởi vì Chris sẽ nổi điên. Chúng tôi không nói, nghĩ rằng sớm muộn gì em cũng sẽ nhận ra. Hơn nữa tên Chris kia cũng không cho phép chúng tôi nói.” Kevin mở cửa rồi ngồi vào xe, “Lâm, Chris đã qua đời rồi, anh bỗng cảm thấy trên sân đấu thật cô độc. Em phải cố lên, trận chung kết của giải sau, hãy thay Chris thắng anh nhé.”
Nói xong thì khởi động xe chạy đi, để lại một mảng bóng tối bên trong.
Thì ra cậu thích tớ sao? Là như vậy ư?
Lâm Dật Phi cười giễu.
Cậu nghĩ sớm muộn gì tớ cũng sẽ nhận ra, nhưng đến khi nhận ra thì đã quá trễ.
Trở về phòng, Lâm Dật Phi biết mình không thể ngủ được. Bên cạnh gối đầu là quyển album, cậu đã xem đi xem lại rất nhiều lần. Có lẽ Chris rất giỏi che giấu tâm sự, nếu không ai nói cho Lâm Dật Phi thì e rằng giờ phút này cậu vẫn còn nghĩ mình cùng Chris chỉ là bạn bè thuần túy mà thôi.
Bỗng có tiếng cãi nhau vang lên từ phòng khách dưới lầu, Lâm Dật Phi vốn định xuống dưới nhìn xem, nhưng lại nghĩ có lẽ sau khi Chris mất, nhà Ozbourn hẳn là có rất nhiều chuyện cần giải quyết, mình ra ngoài thì không tiện.
Nhưng tiếng cãi nhau lại ngày càng lớn, thậm chí còn có tiếng đồ sứ bị đập vỡ, xen lẫn là tiếng rống giận của ngài Ozbourn, tình hình rất căng thẳng.
Lâm Dật Phi quyết định xuống dưới xem có chuyện gì.
Nhưng vừa đi xuống lầu, liền thấy ngài Ozbourn ngồi giữa những mảnh vỡ đồ sứ, tay chảy rất nhiều máu. Mà đối diện chú ấy là cô em họ Elizabeth cùng với tên bạn trai Johann vô dụng của cô. Johann cầm súng trong tay chỉ vào ngài Ozbourn, gào lớn, “Tại sao chứ! Lizzy là cháu ruột duy nhất của ông! Thế mà ông lại trao sân đấu kiếm của Chris cho một người ngoài!”
“Không vì sao cả! Tài sản của Chris được quyết định là do làm theo di chúc của Chris!” Nét mặt ngài Ozbourn đanh lại, thấy Lâm Dật Phi đứng phía sau thì không khỏi lộ ra sắc mặt lo lắng, phất tay ý bảo Lâm Dật Phi hãy về phòng, “Tôi khuyên cậu đừng náo loạn nữa! Quản gia đã gọi điện thoại rồi!”
Quả nhiên, ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
“Ông già ông!” Johann hoảng sợ, bất cẩn bóp còi súng.
“Đoàng—” một tiếng, cả không gian đều chấn động.
Lâm Dật Phi sửng sốt đứng đó, tiếng gào to của ngài Ozbourn truyền đến, nhưng đã chậm rồi.
“Lâm —” Ngài Ozbourn bụm chặt ngực Lâm Dật Phi, cậu cúi đầu, bấy giờ mới phát giác ra người bị bắn trúng không phải ai khác, mà chính là cậu.
Rất đau, da thịt như bị thiêu cháy.
“Lâm — con không thể có việc gì!” Ngài Ozbourn đỡ Lâm Dật Phi nằm xuống, hô hấp của Lâm Dật Phi đã bắt đầu trở nên khó khăn.
Trần nhà trống rỗng của nhà Ozbourn làm Lâm Dật Phi cảm thấy choáng váng, cảnh vật trước mắt dần nhòe đi, hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Chris ở sân đấu kiếm.
Anh mặc trang phục đấu kiếm màu trắng, nắm thanh kiếm Saber trong tay, hành lễ một cách tao nhã mà sắc bén, tựa như trái đất chỉ vì anh mà ngừng chuyển động.
“Tớ đang chờ cậu.”
Lâm Dật Phi khẽ cười.
“Tớ đến đây.”
Tiếng gọi tràn đầy đau đớn và áy náy của ngài Ozbourn dần rời xa, tất cả hô hấp đều biến mất, nhưng suy nghĩ lại tràn ra rất nhiều.
Nếu, nếu thời gian trở lại một lần nữa, tớ và cậu sẽ có kết thúc thế nào đây?
(*) Chú thích:
Kiếm phương Tây chia làm 3 loại: Saber (bội kiếm): còn gọi là kiếm lưỡi cong/kiếm chém: là biến thể của kiếm dành cho các kỵ binh ngày xưa.
Trọng lượng: 500g (17.637 ounces) Chiều dài kiếm: 105 cm (41.338 inches) Lưỡi kiếm: 88 cm (34.646 inches) Vùng tấn công: Các vùng mục tiêu là phần trên của cơ thể và hai cánh tay, tính từ hông lên. Các lần đâm trúng đích được tính điểm qua toàn bộ mép trước và 1/ 3 mép sau của kiếm. Kiếm thủ không được phép sửa kiếm trong quá trình thi đấu. Foil (hoa kiếm): còn gọi là kiếm bịt đầu, là loại kiếm có trọng lượng nhỏ nhất so với 2 kiếm kiaTrọng lượng: xấp xỉ 500g (17.637 ounces) Lưỡi : 90cm (35.433 inches) Chiều dài kiếm: 110 cm (43.407 inches) Vùng tấn công: điểm chỉ được tính khi kiếm đâm vào thân mình đối phương, tính từ cổ áo xuống háng trước và phần hông sau (Với nội dung nữ, phần tấn công phía trước là từ cổ áo xuống hông). Đâm trúng vào cánh tay và chân không tính điểm. Trong quá trình thi đấu (từ khi trọng tài hô “bắt đầu” cho đến lúc ” dừng”), kiếm thủ không được phép chống hoặc kéo rê mũi kiếm trên đường đấu. Trong mọi trường hợp, vận động viên không được phép sửa vũ khí khi đang thi đấu khi chưa được trọng tài cho phép. Bên cạnh đó, tay không cầm kiếm của vận động viên phải thu gọn sau lưng. Nếu đưa ra trước tay cầm kiếm, cú đâm bị coi là không hợp lệ. Epee (trọng kiếm): hay còn gọi là kiếm mũi tù/3 cạnhTrọng lượng: 770 grams (27.16 ounces) Lưỡi: 90cm (35.433 inches) Chiều dài kiếm: 110 cm (43.407 inches) Vùng tấn công: gồm toàn bộ thân người, kể cả đầu, chân tay, quần áo. Chỉ được tính điểm nếu đâm bằng đầu mũi kiếm. Trong quá trình thi đấu (từ khi trọng tài hô “bắt đầu” cho đến lúc ” dừng”), kiếm thủ không được phép chống hoặc kéo rê mũi kiếm trên đường đấu.