Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1007: Thiên sứ mất trí nhớ



Bị Đỗ Long dẫm dưới chân, Tề Quang Bưu nghiến răng nghiến lợi nói:

- Mày nằm mơ đi!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Không tin mày có thể thử. Tên họ Tề kia, tốt nhất mày đừng trêu chọc tao, mày biết tao là hạng người gì, tao không hề có chút hứng thú với lịch sử phong lưu của mày thời đại học Yale. Nhưng nếu là mày trêu chọc tao nữa, tao khó bảo đảm sẽ không nói gì với tiểu Vân, đặc biệt là chuyện mày có con riêng. Nếu tiểu Vân nghe được, mày đoán cô ấy sẽ làm thế nào?

Tề Quang Bưu hoảng sợ kêu lên:

- Cái này không thể! Sao mày có thể biết… mày gạt tao! Mày căn bản không biết gì cả!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Tao còn biết tên của nó là Robinson Tề còn gọi là Tề Lộ Bân, đúng không? Từ lúc nó sinh ra tới giờ mày chỉ gặp qua nó một lần. Mỗi tháng mày cấp phí nuôi dưỡng cho mẹ con họ là 5000 USD… Tao còn biết nhiều hơn mày tưởng đấy. Mày còn không cút đi, tao lập tức đăng tất cả những tấm hình thân mật của mày với đám bạn gái mày lên mạng!

Tề Quang Bưu sắc mặt trắng bệch giống như nhìn thấy quỷ không dám lên tiếng. Đỗ Long giơ chân lên quát:

- Cút!

Tề Quang Bưu bò lên, thấp giọng nói với Đỗ Long:

- Xin lỗi… những chuyện đó xin đừng nói cho tiểu Vân biết, anh muốn gì tôi cũng đồng ý.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Không cần hứa bậy, nếu là tao muốn tiểu Vân gả cho tao, mày phải làm thế nào? Cút đi. Tối nay tao không muốn nhìn thấy mày.

Tề Quang Bưu đành xám xịt mà đi, Đỗ Long đắc ý nhìn bóng hình gã, bắt đầu suy nghĩ nên làm sao lợi dụng tin tức thu được từ chỗ Tề Quang Bưu để phá hoại quan hệ hôn nhân của nhà họ Tô và nhà họ Tề. Từ chỗ Tề Quang Bưu có thể công kích rất nhiều, duy nhất phải suy nghĩ là nên làm thế nào che dấu được mình…

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Long một mình rời khỏi núi Lôi Minh, ngựa không dừng chân từ thành phố Thụy Bảo chạy về thành phố Lỗ Tây, cách ngày lại bay đến thành phố Ngọc Minh. Ngoại trừ muốn thăm hỏi cha mẹ Bạch Nhạc Tiên ra, hắn còn tính đến Hàn Ỷ Huyên.

Bởi vì Đỗ Long đã nói trước với Bạch Tùng Tiết, cho nên lúc Đỗ Long đến nhà họ Bạch, trong phòng khách đã ngồi ba vị khách, bao gồm ông Từ lần trước đến. Bọn người ông Từ mang đến mấy món tàng phẩm, bảo Đỗ Long giúp nhìn thử mấy món này rốt cuộc là thật hay giả.

Đỗ Long thỏa mãn yêu cầu bọn họ, mấy món tàng phẩm này có thật có giả. Đỗ Long đều giải thích cặn kẽ, đám người ông Từ vui vẻ hài lòng vui vẻ rời khỏi.

Đỗ Long rất chu đáo làm chút xoa bóp cho Bạch Tùng Tiết. Bạch Tùng Tiết hỏi đến chuyện hắn ở Bắc Kinh, Đỗ Long liền thành thật nói.

- Chính là thiếu kiên nhẫn đó…

Bạch Tùng Tiết bình luận. Trong lúc Đỗ Long đang đợi ông ta tiếp tục bình luận, Bạch Tùng Tiết lại nói:

- Nhưng trở thành đảng Thái tử, con làm cũng không tệ.

Đỗ Long cười khổ, trên thực tế hắn cảm thấy mình làm rất tốt. Làm gì có ai đủ tư cách nói hắn làm không ra sao cả chứ?

Đỗ Long ăn tối ở nhà họ Bạch xong, sau đó thì rời khỏi. Hắn đến câu lạc bộ giải trí Hạo Thiên, vì Triệu Bình và Hàn Ỷ Huyên ở đây.

Hàn Ỷ Huyên không muốn gặp Đỗ Long, Đỗ Long rất vất vả mới thuyết phục Triệu Bình bắt cóc Hàn Ỷ Huyên ra. Vẫn không nói với cô hôm nay Đỗ Long sẽ đến, cho nên lúc Đỗ Long xuất hiện trước mặt Hàn Ỷ Hiên, Hàn Ỷ Huyên đầu tiên là trừng mắt oán trách nhìn anh họ cô một cái, lúc này mới chào hỏi Đỗ Long.

Hàn Ỷ Huyên tiều tụy, thay đổi rõ ràng nhất là cằm trở nên nhọn, làn da cô càng trở nên trắng nõn, khóe mắt thỉnh thoảng lộ ra chút thần sắc uể oải, so với trước đây nét gợi tình giảm đi rất nhiều. Đỗ Long là người tiếc hoa, hắn đau lòng nhìn Hàn Ỷ Huyên, thật sự muốn ôm cô cẩn thận che chở.

- Đừng trách anh Triệu, là anh bảo anh ấy đừng nói với em. Đỗ Long ẩn tình dịu dàng nhìn Hàn Ỷ Huyên, hỏi:

- Ỷ Huyên, có phải em nhớ ra gì rồi? Tại sao em không muốn gặp anh?

Hàn Ỷ Huyên lắc đầu nói:

- Em không biết… Đỗ Long, đừng ép em được không? Em rất khó khăn mới quên chuyện đó, chẳng lẽ anh muốn em mỗi ngày đau đầu như muốn nứt ra sao? Bất luận tối đó xảy ra chuyện gì, em cũng không muốn nhớ lại, anh tha cho em đi.

Đỗ Long ngưng lại nhìn cô một hồi, nhoẻn miệng cười, nói:

- Vậy được rồi, anh cũng sẽ không nhắc đến nữa, trừ phi em muốn nói với anh… Nghe nói em đã dẫn chương trình thời sự buổi tối mỗi ngày trên đài truyền hình Thiên Nam, chúc mừng…

Hàn Ỷ Huyên nhẹ nhàng nói:

- Cảm ơn.

Đỗ Long hỏi:

- Công việc vẫn hài lòng chứ?

Hàn Ỷ Huyên nói:

- Vẫn tốt, chỉ là không có tự do như trước đây. Mỗi ngày đều phải đi ghi hình, gần như không có thời gian đi phỏng vấn tổ chức. Bây giờ nội dung tin tức báo tuần đều là người khác giúp em tìm tư liệu và phỏng vấn, có lúc cảm thất rất mệt mỏi.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy thì chuyên tâm làm một tiết mục thôi

Hàn Ỷ Huyên lắc đầu nói:

- Tạm thời còn có thể chịu được, dù sao tin tức báo tuần là nơi em khởi bước lập nghiệp. Hơn nữa… còn có rất nhiều người vẫn đang ủng hộ em…

Đỗ Long cười nói:

- Khó trách nhìn mặt em đầy mệt mỏi. Thế này nhé, anh có thể dạy em một phương pháp thiền. Sáng sớm mỗi ngày luyện một tiếng, cả ngày em đều có thể tinh thần thoải mái.

Hàn Ỷ Huyên do dự một lát, hỏi:

- Thật sự hay như vậy sao? Có khó học không?

Đỗ Long cười nói:

- Rất đơn giản, tìm một nơi có thể khoanh chân ngồi, mười phút anh bảo đảm dạy xong cho em.

- Tôi có học được không? Triệu Bình bị Hàn Ỷ Huyên đá một chân, y vội vàng nói:

- Gần đây anh cảm thấy cũng rất mệt, già rồi, tinh lực không còn tốt nữa.

Đỗ Long nói:

- Không thành vấn đề, em bao dạy bao biết.

Đỗ Long vỗ ngực, Triệu Bình và Hàn Ỷ Huyên đành cho hắn cơ hội. Ba người tìm một căn phòng nghỉ, Đỗ Long bắt đầu giảng giải những điều chủ yếu của tịnh tọa điều khí cho Triệu Bình và Hàn Ỷ Huyên.

- Thì ra là khí công à… Hàn Ỷ Huyên nói:

- Khí công này sau khi luyện rồi sẽ không điên điên khùng khùng phát sốt nói sảng chứ?

Đại chủ trì là chú ý hình tượng mình, Đỗ Long nói:

- Em thấy anh lúc nào luyện quá mức phát sốt chưa hả? Khí công này anh đã luyện hơn 10 năm rồi, chính là bí truyền của nhà anh. Sau khi các người học được, cấm truyền cho người khác, bằng không anh sẽ phế bỏ võ công của các người.

Hàn Ỷ Huyên thè lưỡi, xinh đẹp nói:

- Thật đáng sợ… vậy anh mau dạy đi

Đỗ Long nói:

- Anh dạy anh họ em trước, em ở bên cạnh nhìn nhé.

Đỗ Long chỉ dẫn bảo Triệu Bình tiến nhập trạng thái, sau đó tới lượt Hàn Ỷ Huyên. Hàn Ỷ Huyên khoanh chân ngồi trên giường, nghiêm trang bắt đầu thiền định. Đỗ Long ngồi sau lưng cô, hai tay ấn sau lưng cô, vừa hướng dẫn Hàn Ỷ Huyên luyện công, vừa nói:

- Chỉ cần em kiên trì luyện nửa năm, bệnh đau đầu của em bảo đảm có thể khỏi hẳn.

Hản Ỷ Huyên nói:

- Chỉ cần em không suy nghĩ chuyện đó, đầu của em sẽ không đau. Anh sẽ không vì để em nhớ ra sự việc, mới cố ý bảo em luyện cái này chứ?

Hàn Ỷ Huyên thật sự đoán đúng rồi, nhưng Đỗ Long không thể thành thật thừa nhận, hắn nói:

- Làm gì có chuyện đó, anh dạy các người đầu tiên là vì tốt cho các người, bạn bè bình thường anh còn không dạy bọn họ nữa…

Đỗ Long trên mặt tuy cười nhưng lòng lại trầm ngâm. Vì hắn cảm nhận được Hàn Ỷ Huyên nói đều là lời nói thật. Cô thật sự bắt đầu muốn nhớ lại thì đầu đau như muốn nứt ra, cô ấy thật sự mất ký ức rồi.