- Cậu Anh cho lànói thật ư? Trên thế gian này thật sự có thuất thuật thôi miên?
Đỗ Long gật đầu nói:
- Có chứ, sao lại không có? Nếu không tin cậu có thể thử, . chỉ Chỉ cần cậu chịu phối hợp, chỉ cần mười phút là có thể thôi miên được cậu.
Thẩm Băng Thanh chau mày nói:
- Không Chẳng phải là nói thôi miên gì gì đó cùng lắm cũng chỉ có thể khiến người ta làm một số chuyện đơn giản hoặc nói ra những điều không vi phạm tâm ý sao?
Đỗ Long nói:
- Đó là người thôi miên lừa gạt mọi người thôi, . nếu Nếu mọi người bình thường đều biết thôi miên có thể làm được nhiều chuyện như vậy, thì tất cả mọi người đều rất sợ hãi, . kết Kết quả là tất cả các thầy thôi miên đều bị trói lại và đem đi thiêu sống.
Thẩm Băng Thanh nói:
- mình Tôi cũng có đồng cảm, có lẽ nếu cậuanh là người tiếp theo bị thiêu sống... mình Tôi vẫn không tin lắm, khả năng tự chủ của một người bình thường khả năng tự chủ rất cao, không đến nỗi dễ dàng bị ảnh nhưởng như thế chứ?
Đỗ Long nói:
- Không tin cậu thử mà xem
Thẩm Băng Thanh chau mày do dự, y cậu ta hoài nghi chuyện Đỗ Long nói có phải là sự thật không, nhưng nếu đích thân thử nghiệm, khó chánh khỏi có chút mạo hiểm, ai mà chả có bí mật không thể nói với người khác?
Đỗ Long cười nói:
- Không giám dám chứ gì? Lần sau có cơ hội thẩm tra phạm nhân cho cậu ở bên cạnh xem là được rồi.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Lẽ nào từ trước tới giờ cậu anh toàn thẩm tra nghi phạm một mình, sau đó nhanh chóng đột phá, . Thì ra chính là vì đã thôi miên nọn bọn họ?
Đỗ Long cười nói:
- Cứ cho là như vậy đi, có một số không chịu hợp tác, đành phải dùng biện pháp cưỡng chế.
Thẩm Băng Thanh nghĩ một lúc đột nhiên nói:
- Bạn gái của cậu anh cũng đã bị thôi miên rồi sao? Cậu Anh không định thôi miên cả mình tôi nữa chứ?
Đỗ Long nói:
- Sao có thể như vậy được, mình tôi tán gái đều dựa vào khả năng thực sự của bản thân, . nếu Nếu thực sự thôi miên bọn họ, thì mình tôi việc gì phải đau đầu về chuyện giữa Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong nữa? Còn đối với cậu... mình tôi thôi miên cậu thì được gì?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Cũng đúng.. được Được rồi, tôi tạm thời tin lời cậu,anh. ở Ở đây còn nói hôm đó trong Diba còn bị cướp nữa, cướp mất hơn ba trăm nghìn nhân dân tệ, chuyện này là thế nào?
Đỗ Long nói:
- Số tiền đó mình tôi đã nạc danh quyên góp cho quỹ cứu trợ nhi đồng rồi, nếu không tin mình tôi sẽ tìm người lấy biên nhận tới ra cho cậu xem.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Không cần, mình tôi tin cậuanh...
Cả hai người đều im lặng, Đỗ Long nói:
- Ngày kia đã phải đi đánh golf rồi, nghe nói Lưu Kế Khôn là chủ lực của đối phương, cậu còn muốn đi không?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Đi, sao lại không đi? Cậu Anh cảm thấy mình tôi không nên đi sao?
Đỗ Long nói:
- Ai nói? Mình Tôi cũng cảm thấy cậu nên đi, . có Có trò hay sao lại không đi, . để Để xem mình tôi sẽ xử lý bọn họ như thế nào.
Hai ngày sau, Hoa Nghĩa Cường lái xe đến đón bọn Đỗ Long, . mọi Mọi người cùng nhau đên đến một sân golf khác, nghe nói ở đây cũng có cổ phần của Vu Tuấn Chí, vì thế vừa mới vào tới sân đã thấy y ra đón.
- Hoa Thiếu, sao bây giờ mọi người mới đến.
Vu Tuấn Chí cười híp mắt tiến đến:
- Bọn Hà thiếu đến từ lâu rồi.
Hoa Nghĩa Cường nói:
- Đến sớm chứng tỏ bọn họ chúng không tự tin, cứ để bọn họ chúng luyện tập vài cái, nước đến chân mới nhảy.
Vu Tuấn Chí lần lượt chào hỏi mọi người, cuối cùng đến lượt Đỗ Long Vu Tuấn Chí cười nói:
- Đỗ Long, nghe nói lần này cậu lại là chủ lực, . quả Quả nhiên không tồi, có chắc chắn không?
Đỗ Long nói:
- Xem tình hình đã, nếu mọi người phát huy tốt, chắc là thắng được.
- Là chắc thắng mới đúng!
Hoa Nghĩa Cường nói:
- Bây giờ không cần phải thấy địch yếu rồi., nói Nói thật với anh, Đỗ Long là tuyệt sát của chúng tôi, anh Long là tuyệt sát của chúng tôi, đảm bảo day dạy cho bọn Hà Nguy khốn khiếp đó một bài học.
- Có khả năng đó hay không đấu rồi hẵng nói.
Hà Nguy ngạo mạn tiến đến, vẫn vênh mặt lên trời, y gã cười nhạt nói:
- Hoa thiếu, có thể bắt đầu thi đấu được chưa? Hay là mọi người cần làm quen với sân đấu trước?
Hoa Nghĩa cười nói:
- Chúng Người của chúng tôi đều là những cao thủ, bắt đầu ngay được rồi, . Vu thiếu, phiền anh làm trọng tài cho chúng tôi, . chúng Chúng ta trước tiên nên quy địnhnói rõ vè quy định của trận đấu và tiền thưởng. trước đã.
-
Vu Tuấn Chí cười nói:
- Nội dung thách đấu của mọi người tôi được biết một chút, . mỗi Mỗi bên ba người vào sân, thi đấu theo quy định thông thường, . cuối Cuối cùng tổng số cán ít thì thắng, tiền cược là năm mươi triệu nhân dân tệ và người thua cuộc gặp người thắng cuộc phải kính lễ chào từ xa trong vòng một năm, . còn Còn gì bổ xung không?
Hoa Nghĩa Cường cà Hà Nguy không có gì cần bổ Xungxung, Đỗ Long lại hỏi:
- Nếu trong quá trình thì đấu, bóng của người này chạm vào bóng của người kia thì tính thế nào?
Vu Tuấn Chí cười nói:
- Cái này thông thường là không tính, trận đấu vẫn tiếp tục bình thường.
Đỗ Long nói;
- Nếu không cẩn thận khiến bóng của đối phương bay ra khỏi đường biên hoặc rơi xuống rãnh nước thì sao?
Vu Tuấn Chí nói:
- Cái này... phải xem tình hình thực tế rồi tính, . nếu Nếu bóng ra ngoài đường biên thì có thể nhặt về thả vào trong biên tiếp tục thi đấu, còn bóng rơi xuống rãnh nước có thể nhặt về thả hố biên tiếp tục chơi hoặc đổi bóng tiếp tục thi đấu... thông Thông thường thì tỷ lệ chạm bóng là rất thấp, không có ai lại ngắm trúng bóng của đối phương để đánh cả.
Đỗ Long nói:
- Thỉnh thoảng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn cũng là bình thường? Quy định rõ ràng trước là tốt, tôi vẫn cong là người mới, mong mọi người thứ lỗi.
Hà Nguy lên tiếng nói:
- Tôi thấy nên thêm một điều, nếu trong trận đấu có cố tình đánh bóng của đối phương ra ngoài, sẽ bị loaijm loại. nếu Nếu không sẽ có người cố ý vi phạm.
Đỗ Long cười nói:
- Tùy ngươi anh. thế nào cũng được, / dù Dù sao thì mọi người cũng cùng chứng kiến, Vu đại ca sẽ không thiên vị ai.
Vu Tuấn Chi nói:
- Được thôi, vì mục đích công bằng, có cố ý chạm bóng sẽ bị phạt một gậy, mọi người còn gì cần bổ xung nữa không? nếu Nếu không còn nữa thì bắt đầu đấu thôi, . mọi Mọi người muốn dùng sân nào? hiện Hiện giờ vẫn còn năm sân vẫn chưa được đặt đó là sân số 3, 7,11,15 và 17.
Hoa Nghĩa Cương và Hà Nguy chọn sân số 7, . sân Sân này tổng cộng có tám hố, hai bên đều không hi vọng vì một hai cán ngoài ý muốn mà bị thua cuộc, nó ảnh hưởng tới vấn đề danh dự và số tiền cược cực lớn năm mươi triệu nhân dân tệ.
Hai đội tiến vào vị trí, từ xa Thẩm Băng Thanh nhìn thấy Lưu Kế Khôn, . khi Khi hai người gặp mặt Thẩm Băng Thanh bình tĩnh nhìn Lưu Kế Khôn, chào hỏi:
- Sư huynh.
Lưu Kế Khôn nhìn y cậu ta bằng ánh mắt phức tạp nói:
- Nghe nói cậu đã thi đỗ thạc sỹ, biết là cậu không muốn gặp lại tôi, vì thế không đi tìm cậu.
Thẩm Băng Thanh mỉm cười nói:
- Cũng không dẽ dễ gì tìm được, tôi lúc nào cũng học, không có thời gian đi chơi, . huynh Anh là chủ lực của bọn họ? Đỗ Long rất lợi hại, nếu các huynh anh không dốc hết sức nhất định sẽ không phải là đối thủ của hắnanh ta.
Lưu Kế Khôn nói:
- Sự lợi hại của Đỗ Long tôi đã nhiều lần lĩnh giáo rồi, hai lần này không phải là tôi muốn tranh giành gì với hắn, . nhưng Nhưng người trong giang hồ, không tự chủ được.
- Mọi người quen nhau à?
Hà Nguy nghi ngờ nhìn, Lưu Kế Khôn nói:
- Cậu ấy là khóa dưới của mìnhtôi, tốt nghiệp cùng một trường đại học, bây giờ đang học thạc sỹ ở Bắc Kinh.
Thẩm Băng Thanh quay về phía Hà Nguy gật gật đầu, quay người đi về phía Đỗ Long, Đỗ Long cười nói:
- Nói nhanh như vậy sao?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Chỉ là tiện thì chào hỏi mà thôi, chuẩn bị xong chưa? Cố gắng đánh bại bọn họ!