Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1028: Hồng nhan bạc mệnh



Đỗ Long bước vào phòng tắm thì Kỉ Quân San đã cầm mọi thứ đi rồi. Lúc Tiểu Lí giúp Hứa Chí Kiệt khâu lại thi thể tò mò hỏi:

- Thầy, Phó Cục trưởng Đỗ rất là kì lạ, có phải anh ấy cảm thấy hứng thú mới đi học giải phẫu không ạ?

Hứa Chí Kiệt nói:

- Ai mà biết được, nhưng mà kĩ thuật của cậu ta quả thật rất tốt, không phải là thổi phồng đâu nhưng Phó Cục trưởng Đỗ là một huyền thoại đấy. Cậu ta à…

Khi Đỗ Long từ phòng tắm bước ra, hắn cũng hoàn toàn không biết lại có thêm một người sùng bái mình. Hắn chào Hứa Chí Kiệt rồi đi mất.

Trở lại phòng làm việc không lâu, bên điều tra hình sự truyền tin tức đến là đã tra được thân phận của cô gái bị chết kia.

Người chết tên là Lâm Tĩnh Di. Đây là một cái tên khá là tao nhã xinh đẹp, mà cô ấy cũng là một người xinh đẹp tao nhã như tên gọi. Năm nay cô 25 tuổi, là trưởng phòng của một công ti nào đó, thu nhập tương đối cao, cuộc sống cũng thoải mái, phù hợp với phán đoán ban đầu của Đỗ Long.

Đỗ Long liếc nhìn trang blog nhỏ của Lâm Tĩnh Di, cô là người thích chia sẻ hình ảnh của mình ở trên blog. Lâm Tĩnh Di trong ảnh hoạt bát khỏe mạnh nhưng người của cô lại đang nằm ở trung tâm khám nghiệm tử thi. Sự khác biệt này không khỏi khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.

- Hồng nhan bạc mệnh mà.

Đỗ Long nghiên cứu những tin nhắn còn lưu lại trong blog của Lâm Tĩnh Di, thử tìm nguyên nhân cô bị mất tích. Đồng nghiệp của cô nói rằng lần cuối cùng nhìn thấy cô là buổi tối ba ngày trước. Đỗ Long xem kĩ một chút thì thấy đó cũng là những trang blog cuối cùng của cô. Những tin nhắn cuối cùng còn lưu lại trên blog của Lâm Tĩnh Di cho thấy cô bị mất tích sau cái buổi tối đi gặp khách hàng đó.

Trong khi Đỗ Long xem blog của Lâm Tĩnh Di thì Thẩm Băng Thanh đem người đến công ti cô điều tra. Hầu hết mọi người đều nói Lâm Tĩnh Di là một người rất chăm chỉ, đối với mọi người cũng rất tốt, quan hệ với cấp trên và cấp dưới không tệ, cũng không nghe thấy cô từng to tiếng cãi nhau với ai cả. Nghe tin cô chết mọi người còn không tin nữa là.

- Cô ấy mất tích hai ba ngày rồi, tại sao mọi người không báo công an vậy?

Thẩm Băng Thanh hỏi.

Giám đốc công ti rất vô tội đáp:

- Thời gian làm việc của Tĩnh Di khá là tự do. Mặc dù hai ngày hôm nay cô ấy không đi làm nhưng công việc của bộ phận cô ấy vẫn không đi xuống. Với lại hôm qua vừa đúng là lúc cô ấy nghỉ, thời gian cô ấy không đi làm cách bây giờ có 8 tiếng đồng hồ, không phải là mất tích 24 tiếng mới báo cảnh sát sao?

Giám đốc nói rất đúng, nếu vậy thì vụ mất tích của Lâm Tĩnh Di không thể lập hồ sơ được.

Không tìm thấy manh mối ở công ti, Thẩm Băng Thanh định điều tra cuộc sống riêng tư của Lâm Tĩnh Di:

- Cô ấy có bạn trai không? Bình thường cô ấy dùng thời gian rảnh rỗi như thế nào? Cô ấy có sở thích xấu nào không?

Những người quen biết Lâm Tĩnh Di tại công ti đều cho biết cô ấy không có sở thích nào xấu cả. Mặc dù có không ít con trai theo đuổi Lâm Tĩnh Di nhưng cô đều không hài lòng. Chẳng lẽ theo đuổi không thành nên thú tính bạo phát? Thẩm Băng Thanh nghĩ vậy nên đã ghi lại tên một vài người từng theo đuổi cô.

Sau khi rời khỏi công ti của Lâm Tĩnh Di, đầu tiên Thẩm Băng Thanh liên lạc với hai người trẻ tuổi theo đuổi Lâm Tĩnh Di và có số điện thoại liên lạc, mời bọn họ đến Đại đội điều tra hình sự thành phố Lỗ Tây phối hợp điều tra. Hai người đó khi mới nhận được điện thoại đều cho rằng có người đang đùa mình, nhưng khi xác nhận là Lâm Tĩnh Di đã chết thật rồi thì hai người bọn họ đều kích động đến nghẹn ngào. Bọn họ tỏ ý sẽ lập tức đến Đại đội điều tra hình sự giúp đỡ việc điều tra.

Tiếp sau đó Thẩm Băng Thanh lại liên hệ với hai cô gái cùng thuê phòng với Lâm Tĩnh Dii, sau đó đến chỗ ở của Lâm Tĩnh Di. Hai cô gái cùng thuê phòng với cô ấy cũng rất tốt. Bọn họ đều nói rằng Lâm Tĩnh Di thường phải đi xã giao, nên thường sớm đi tối về. Tuy nhiên cô lại là người rất chú ý đến tiểu tiết, từ trước đến nay đều không làm phiền đến các cô. Mọi người quan hệ rất tốt, việc Lâm Tĩnh Di mất tích hai ngày nay, tuy rằng các cô cũng có để ý đến nhưng đều nghĩ là cô đi công tác. Bởi vì trước đây cũng từng xảy ra chuyện như thế, vì vậy họ cũng không báo cảnh sát.

Ngay khi Thẩm Băng Thanh đang bận rộn điều tra những người trong diện nghi vấn thì Đỗ Long cũng cực kì bận rộn. Hắn tìm tin tức của người mất tích trên mạng nội bộ của Bộ Công an, hệ thống an ninh đám mây của Bộ Công an vẫn chưa hoạt động nên tìm gì cũng không dễ dàng. Người mất tích tìm được thì rất nhiều, nhưng muốn tìm phương pháp hơi đặc biệt chút để loại bỏ thì lại không có cách nào cả. Đỗ Long chỉ đành tìm dần dần từng người một.

“Cốc cốc”

Đột nhiên có người gõ cửa, Đỗ Long nói;

- Mời vào!

Cửa mở ra, một bóng hình xinh đẹp lọt vào tầm mắt của Đỗ Long.

- Tiểu Tuyết? Sao em lại tới đây?

Đỗ Long có chút kinh ngạc cười nói.

Người tới chính là Phó Hồng Tuyết, cô xoay tay đóng cửa lại, trên mặt hồng trắng lẫn lộn, đôi mắt nhìn thẳng vào Đỗ Long. Cô mặc bộ cảnh phục vừa vặn được là một cách phẳng phiu. Đây là lần đầu tiên Đỗ long nhìn thấy cô trong bộ cảnh phục, không khỏi ngắm nhìn tỉ mỉ một chút. Chỉ thấy cô quả nhiên có phong thái khác hẳn ngày thường, bộ dáng khí thế anh hùng bừng bừng đó khiến cho cô như thay da đổi thịt thành một người khác.

Dưới ánh mắt chăm chú sáng quắc của Đỗ Long, Phó Hồng Tuyết trở nên ngượng ngùng. Bộ dạng ngượng ngùng của cô lại cũng có một phong thái khác. Cô ngại ngùng nói:

- Ông chủ, anh không muốn em đến à?

Đỗ Long nói:

- Anh đã nói rồi mà, em cứ gọi anh là sư huynh thì nghe thuận tai hơn. Thế nào? Có chuyện gì à? Anh đang bận lắm.

Phó Hồng Tuyết có chút thất vọng. Cô u oán nói:

- Sư huynh, có phải là anh ghét em rồi không? Em với Tiểu Đình không xinh đẹp như Bạch Nhạc Tiên, lai lịch không đường đường chính chính, chắc chắn là anh ghét bọn em rồi, về Lỗ Tây rồi anh cũng không không thèm để mắt đến.

Đỗ Long nói;

- Em nói vớ vẩn gì đấy? Anh thật sự rất bận, có một vụ án chết tận ba người, Cục trưởng muốn anh phá án trong vòng ba ngày. Anh đã sớm muốn đi thăm các em rồi nhưng thật sự là không có thời gian để đi, đợi đến lúc nào không bận thế này nữa thì anh sẽ tự đến tìm các em thôi.

Lúc này Phó Hồng Tuyết mới thả lỏng, cô bước đến chỗ Đỗ Long nói:

- Chết ba người cơ à? Vậy thì là vụ án lớn rồi. Có manh mối gì không? Có cần em giúp không?

Đỗ Long nói:

- Hiện giờ mới xác định được thân phận của một người chết, vẫn còn hai người nữa đang điều tra. Em có thể giúp anh cái gì? Em cũng chưa nhìn thấy người chết bao giờ, làm sao mà giúp được?

Phó Hồng Tuyết bước qua bàn làm việc, đứng sau lưng Đỗ Long, xoa bả vai cho hắn, nói:

- Sư huynh, anh muốn em giúp anh thế nào đều được.

Hơi thở như lan của Phó Hồng Tuyết phả vào trong tai của Đỗ Long, làm cho hắn cảm thấy ngứa ngứa. Nghe thấy lời nói đầy ẩn ý của cô, hắn lại cảm thấy ngứa trong lòng. Hắn nói:

- Tiểu hồ li tinh này, dám quyến rũ anh ở ngay trong phòng làm việc của anh. Em không sợ bị người khác nhìn thấy à?

Phó Hồng Tuyết cười khanh khách nói:

- Không sợ, lúc em lên đây cũng không có ai nhìn thấy. Nếu như có người vào thì cùng lắm là em trốn đi.

Đỗ Long có chút động tâm nhưng vẫn nói;

- Cái này… không được tốt lắm. Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm trở lại.

Phó Hồng Tuyết liếm vành tai của hắn, nói:

- Sư huynh, anh quản việc ngày càng lớn mà sao gan ngày càng nhỏ vậy? Chính vì đây là phòng làm việc của anh nên mới càng kích thích đấy chứ. Nếu như anh sợ thì chúng ta có thể trở về mà.

Đỗ Long bắt lấy tay cô, tóm cô đến trước mặt, ôm vào ngực hôn một cái, hai bàn tay xoa nhẹ ngực Phó Hồng Tuyết, nói:

- Em đã không sợ thì anh còn sợ cái gì nữa chứ? Anh đoán là tầm này không có ai vào làm phiền chúng ta đâu, chúng ta vui đùa một chút đi.

Phó Hồng Tuyệt đáp ứng một cách mãnh liệt. Trong phòng làm việc không hề khóa cửa, hai người lại chơi trò tình ái một cách mãnh liệt.