- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh Ngũ đã chỉ ra sai lầm của tôi, thực sự tôi nên nghiêm khắc kiểm điểm hơn. Tôi sẽ nhanh chóng đệ trình bản kiểm điểm cho Bí thư Lưu thẩm tra... Tôi chưa từng liên hệ trực tiếp với nhóm trộm kia, tuy nhiên cháu trai của tôi... Năm ngoái, một đứa cháu trai của tôi ở thành phố Lỗ Tây bị nhóm trộm vặt kia lôi kéo làm cho hư hỏng. Cả ngày nó không làm việc đàng hoàng, còn qua lại với một đám nhân viên tạp vụ ngoài xã hội...Năm ngoái, trong đám người đánh vị cảnh sát kia có cháu trai của tôi...Nhưng mà nó hoàn toàn chỉ là tuổi trẻ tò mò nên mới đi theo phạm tội, song khi đó tôi cũng không biết điều này. Sau khi sự việc xảy ra nó khóc lóc kể lể nói nó đã bị bắt, khi đó tôi nhất thời nóng nảy, không hỏi rõ phải trái đúng sai. Ngay sau đó tôi đã nhờ Phó giám đốc sở Công an Vương ra mặt thả nó ra...
Phó Văn Ngọc tỏ vẻ mình chỉ nhờ Vương Chí Đan thả cháu trai ông ra. Nhưng Vương Chí Đan lại hiểu nhầm ý tứ của ông, kết quả khiến sự việc thành như thế này. Sau đó Phó Văn Ngọc thông qua đủ đường muốn vãn hồi sai lầm của bản thân, thậm chí còn quyên hai mươi ngàn tệ cho Vương Hải Lượng, có giấy chuyển tiền làm chứng.
- Hai mươi ngàn tệ cũng quá ít đấy?
Ngũ Duy Đào khinh thường cười nói:
- Phó bí thư Phó, có phải lâu rồi ông không tự trả tiền đi bệnh viện khám bệnh không? Hai mươi ngàn tệ đủ làm mấy cái kiểm tra đây? Người ta là một chàng trai khỏe mạnh, vô duyên vô cớ bị đánh thành người thực vật. Việc này đối với hắn, với người nhà của hắn gây ra thương tổn bao nhiêu? Mấy thứ này có thể dùng một câu nói để bồi thường là qua chuyện sao? Băng cướp kia hoành hành nhiều năm ở thành phố Lỗ Tây, khiến cho hình ảnh của Chính quyền và Công an bị ảnh hưởng rất xấu. Việc này không thể chỉ tùy tiện kiểm điểm một chút như vậy là có thể quên hết được, Bí thưu Lưu, ngài nói đúng không?
Lưu Hiểu Đan ừ một tiếng, nói:
- Chuyện này thực sự tạo thành ảnh hưởng rất xấu. Bây giờ việc phải làm cũng không phải truy vấn trách nhiệm của ai, mà là nên thảo luận xem làm sao mới có thể mau chóng bù đắp lại ảnh hưởng, cải tạo hình ảnh của chính quyền. Còn ý kiến xử lý Phó bí thư Phó, chờ sau khi Ủy ban kỷ luật điều tra, chúng ta sẽ đặc biệt mở một hội nghị thường vụ thảo luận qua, rồi sẽ quyết định.
Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Chúc Hồng Kỳ nói:
- Bí thư Lưu nói đúng, việc trọng yếu nhất trước mắt hẳn là nhanh chóng dẹp yên chuyện này xuống. Tôi đề nghị phái một vị lãnh đạo đủ phân lượng đến thành phố Lỗ Tây trước, vừa trấn an quần chúng, vừa quyết đoán xử lý vấn đề nhân viên liên quan, một khi thẩm tra tuyệt đối không nhân nhượng!
Lưu Hiểu Đan nói:
-Được, vậy mọi người thảo luận thử xem ai đi tương đối thích hợp.
Đám người Ngũ Duy Đào thấy thế, không thể làm gì khác hơn là tranh thủ chọn người đến thành phố Lỗ Tây trước, Bạch Tùng Tiết nói đầu tiên:
-Tôi thấy cũng không cần phải...phái ai tới nữa, chỉ cần gọi Phó giám đốc sở Vương về, có Phó giám đốc sở Trì ở thành phố Lỗ Tây hoàn toàn có thể giải quyết suôn sẻ.
Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tào Kiến Hoa cười nói:
- Bí thư Bạch, tất nhiên là phải lập tức quay gọi Phó giám đốc sở Vương quay về. Nhưng Phó giám đốc sở Trì cũng chỉ có thể quản lý cục Công an, nếu như còn có những người khác trong Chính quyền hay cơ quan khác liên quan là ô dù cho đám phần tử phạm tội kia, Phó giám đốc sở Trì sẽ không có cách nào bắt được bọn họ, chẳng lẽ đến lúc đó lại phái người khác tới sao? Cho nên tôi thấy cần phải phái một vị lãnh đạo có cấp bậc ít nhất là Phó chủ tịch tỉnh trở lên, mới có thể kịp thời xử lý tất cả mọi chuyện gặp phải.
Ngũ Duy Đào nói:
- Vậy để tôi đi, bảo đảm mau chóng giải quyết vấn đề.
Lập tức có người tỏ vẻ phản đối, Chủ tịch một tỉnh đi giải quyết chuyện này dường như hơi làm to chuyện. Mọi người tranh luận một hồi, cuối cùng Bí thư tỉnh ủy Lưu Hiểu Đan giải quyết dứt khoát, phái ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Phó chủ tịch tỉnh Chúc Hồng Kỳ và ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Thái Bác Thắng đến thành phố Lỗ Tây giải quyết vấn đề.
Sau khi biết được kết quả này, Đỗ Long cũng không cảm thấy bất ngờ, bất kể là ai tới cũng được, đám người Mã Thành Cương đã xong, chuyện của Vương Hải Lượng cũng cần được giải quyết, mục đích của Đỗ Long cũng đã đạt thành.
Hôm nay Đỗ Long xem như được nghỉ ngơi, nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, mà là đi tới khu phía nam thành phố Lỗ Tây, cùng Phó đại đội trưởng đại đội hình sự Hoàng Nham tiến hành thăm hỏi người nhà của nhân viên phạm tội trong khu vực này.
Nhà đầu tiên đến thăm hỏi, người nhà liền cho Đỗ Long ăn một bát canh đóng cửa. Người nhà của tội phạm bị tù căn bản là không ra khỏi cửa, qua mắt mèo thấy người tới là cảnh sát, mặc cho Đỗ Long gào khản họng cũng không có người ra mở cửa.
Đỗ Long đương nhiên thấy bên trong có người, hắn không muốn đi một chuyến vô ích, cũng không muốn phát súng đầu tiên đã tịt ngòi. Hắn suy nghĩ một chút, quay đầu lại nói với Hoàng Nham:
- Xem ra không có cách nào khác rồi, chúng ta đến nhà tiếp theo thôi, cơ hội lập công chuộc tội này chỉ có thể để cho người khác thôi.
Hoàng Nham vốn định nhìn Đỗ Long cười chế giễu, nghe được Đỗ Long nói gã không hề chuẩn bị mà ừ một tiếng. Nhưng thấy Đỗ Long xoay người muốn đi, trong cánh cửa phía sau lưng lại vang lên tiếng mở cửa, một người phụ nữ đi ra mở cửa, hỏi:
- Cơ hội lập công chuộc tội gì? Lão Ngưu còn cơ hội lập công giảm tội?
Đỗ Long cười nói:
- Chỉ cần biểu hiện tốt, ai cũng có cơ hội lập công giảm tội, dì là vợ của Lưu Đức Đào, Chu Ngọc Nhan? Tôi là Phó cục trưởng cục Công an thành phố Lỗ Tây, Đỗ Long. Đây là Phó đại đội trưởng đại đội hình sự, Hoàng Nham. Chúng tôi đặc biệt tới thăm dì và cha mẹ, con cái của Ngưu Đức Đào.
Chu Ngọc Nhan nhìn qua thấy tay hai người trống không, nói:
- Không phải cậu vừa mới nói có cơ hộ lập công chuộc tội gì sao?Thăm hỏi? Có cái gì tốt để mà thăm hỏi? Có người tới thăm mà cái gì cũng không mang theo sao?
Đỗ Long cười nói ha hả:
- Dì Chu, dì cảm thấy một giỏ hoa quả có thể giúp mọi người giải quyết vấn đề tốt sao? Ngày hôm nay cháu đến chính là để giải quyết vấn đề cho mọi người. Nếu như dì có thể cung cấp đầu mối phá án gì, đó cũng là cơ hội giúp Ngưu Đức Đào lập công, giảm tội.
Chu Ngọc Nhan cau mày suy nghĩ, cuối cùng mở cửa để bọn người Đỗ Long vào nhà, chỉ thấy nhà Chu Ngọc Nhan rất nhỏ, rất bừa bộn, hai phòng, một phòng khách hơn năm mươi mét vuông, lại là nơi một nhà năm người ở, đấy là còn chưa tính Ngưu Đức Đào.
Cha mẹ Ngưu Đức Đào đã hơn bảy mươi, hai đứa con gái còn đang đi học. Đúng là khi tiêu tiền, vợ chồng Ngưu Đức Đào không hề có học hành gì, mở một cửa hàng bán thịt bò, lời ít tiền nuôi gia đình. Gia cảnh ban đầu cũng không tệ lắm, thế nhưng Ngưu Đức Đào lại nhiễm thói xấu đánh bạc, thua hết của cải tích cóp trong nhà. Ngưu Đức Đào buộc phải bắt đầu dính líu đến một số chuyện nhận không ra người, ví dụ như cân thiếu một chút hay là bơm nước vào thịt bò gì gì đó. Tuy nhiên như thế tiền vẫn đến quá chậm, cuối cùng Ngưu Đức Đào đi lên con đường phạm tội, vì cướp của giết người mà bị phán án tử hình hai năm mới thực thi.
- Dì Chu, gần đây có đi thăm chú Ngưu không?
Đỗ Long hỏi.
Chu Ngọc Nhan có phần không quen trao đổi với 'Lãnh đạo' trẻ tuổi như thế lắm, bà chần chừ một chút rồi mới đáp:
- Đi rồi.
Đỗ Long tiếp tục hỏi:
- Tâm trạng chú Ngưu thế nào? Có khó khăn gì dì cứ nói với cháu.
Chu Ngọc Nhan thở dài, nói:
- Gần đây ông ấy lại phạm sai lầm, không có cơ hội giảm tội...Ai, đều là một ổ chuyện phiền toái trong nhà làm ầm ĩ...
Chu Ngọc Nhan khóc lóc, bắt đầu kể với Đỗ Long chuyện phiền toái trong nhà gặp phải gần đây. Đầu tiên là bố Ngưu Đức Đào bị bệnh, tiếp theo là vấn đề con cái lên lớp, ngay sau đó quán thịt bò Chu Ngọc Nhan kế thừa từ chồng bị đưa lên báo, cục Y tế chạy tới niêm phong quầy hàng của bà, nói nếu không nộp tiền phạt thì giấy phép kinh doanh sẽ bị thu hồi. Trong nhà làm gì còn chỗ nào có tiền, Chu Ngọc Nhan đang buồn rầu vì chuyện này.