Lúc Đỗ Long nhận chức được gần một tháng, hắn đột nhiên kéo theo Chu Trường Giang đi bắt người, bắt theo một người tên là Lương Nghị về.
Lúc đầu Lương Nghị còn rất kiêu ngạo, lúc Đỗ Long đưa ra chứng cớ chứng minh ban đầu chính là hắn đánh thương người khác, lại bắt Tôn Hạo Long gánh chịu trách nhiệm, Lương Nghị rốt cuộc cũng phải sợ tái mặt, thành thật khai báo sự thật.
Đỗ Long vừa mới khiến Lương Nghị bị bắt giữ, chợt nghe Chu Trường Giang báo cáo có người đến tìm. Tới phòng khách thấy ngay, người đó cũng không nhận ra Đỗ Long, nhưng Đỗ Long biết hắn là ai, bởi vì người trung niên trước mặt và Trương Nghị quá giống nhau, giống như hình ảnh Trương Nghị hai mươi năm sau vậy.
- Phó cục trưởng Đỗ?
Người đàn ông trung niên nhìn thấy cảnh phục của Đỗ Long liền biết chức vụ của hắn khác với những người kia, vội vàng đứng lên chào hỏi, nhưng Đỗ Long thật sự còn quá trẻ, nên trong lời nói ông ta còn có chút nghi vấn.
Đỗ Long mỉm cười đi đến chỗ ông ta, nói:
- Tôi chính là Đỗ Long, chú là cha của quản đốc Lương Nghị đúng không? Quả thực là trông hai người rất giống nhau, giống như đúc vậy, thoạt nhìn khó mà phân biệt được.
Người đàn ông trung niên cười ha hả, nói với Đỗ Long:
- Phó cục Đỗ đúng là tuổi trẻ tài cao..Tôi là Lương Khải Phát, đô đốc trưởng của xưởng cơ giới Khải Phát, tên khốn kiếp Lương Nghị chính là con trai tôi, anh hút thuốc chứ, cục trưởng Đỗ ?
Tay Lương Khải cầm một bao thuốc Cảnh giới Ngọc Khuê, cung kính đưa tới, trên ghế sa lon trong phòng tiếp khách còn để một cái túi, trong bao hiện ra rõ ràng nửa thanh thuốc Ngọc Khuê.
Đỗ Long khẽ mỉm cười với Lương Khải:
- Xưởng trưởng Lương, anh làm vậy là sao? Dùng cấp bậc này của tôi, tôi có thể hút điều thuốc quý như vậy sao? Anh làm vậy là hại tôi rồi.
Lương Khải Phát cười lớn nói:
- Chuyện gấp nên chuẩn bị không chu toàn, mong phó cục Đỗ thứ lỗi, ở đây không có người ngoài, ngài lặng lẽ lấy hút, là không ai biết được.
Đỗ Long sầm nét mặt, nói:
- Đô đốc Lương, ý đồ anh đến đây tôi rất rõ, anh mang đồ đến định hối lộ tôi sao? Thật xin lỗi, tôi không thể nhận lễ vật của anh, con trai anh đánh thương người còn bắt người khác gánh tội, đây đều là hành vi phạm tội, nhất địn phải bị pháp luật nghiêm trị!
Lương Khải Phát tưởng là Đỗ Long chê ít, ông ta cầm lấy cái túi da lấy ra một xấp lớn hơn, hắn cười ha hả nói:
- Phó cục Đỗ, ở đây còn chút lòng thành nữa, không thể hiện hết lòng tôn kính…
Năm chồng một trăm tệ thẳng thắn đặt trước mặt Đỗ Long, Đỗ Long hừ nhẹ một tiếng, nghiêm nghị nói:
- Đô đốc Lương, mong anh thu mấy thứ này lại, anh còn như thế này nữa tôi không khách khí nữa đâu.
Lương Khải Phát ngượng ngùng cất số tiền đi, ông ta nghiêm mặt nói với Đỗ Long:
- Phó cục Đỗ, nếu cậu không hài lòng với đồ tôi chuẩn bị, vậy cậu nói thẳng đi, thế nào cậu mới chịu thả con trai tôi?
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Đợi hắn nhận sự trừng phạt của pháp luật, đi tù xong dĩ nhiên là sẽ thả.
Lương Khải Phát sửng sốt, lập tức thất vọng nói:
- Phó cục trưởng Đỗ, nói như vậy không thể thương lượng một chút sao?
Đỗ Long nói:
- Không thương lượng gì ở đây hết, đây là quốc pháp, không phải trò đùa! Nếu không còn chuyện gì nữa, xưởng trưởng Lương mời ngài về cho.
Lương Khải Phát oán hận gật đầu nói:
- Được, phó cục trưởng Đỗ đúng là người tuân thủ luật pháp nhất mà tôi thấy, hãy đợi đấy!
Lương Khải Phát nổi giận đùng đùng đi ra ngoài cửa, lúc ông ta đi gần qua Đỗ Long, Đỗ Long nắm lấy bả vai ông ta, nói:
- Xưởng trưởng Lương, bọc của ông!
Lương Khải Phát dừng lại, xoay người cầm lấy bọc của mình. Lúc đi qua người người Đỗ Long, Đỗ Long lại nắm lấy bả vai ông ta, thành khẩn nói:
- Xưởng trưởng Lương, thiên tử phạm pháp và thứ dân cũng đều xử tội như nhau, con của anh làm chuyện sai trái, sẽ bị pháp luật nghiêm trị. Bây giờ việc duy nhất có ích anh có thể làm là nghĩ cách trấn an người nhà người bị thương. Nếu bọn họ không tố cáo con trai anh, nếu chỉ là mua người gánh hộ tội danh thì không nặng đâu.
Lương Khải Phát cười khan ha hả nói:
- Cảm ơn phó cục trưởng Đỗ quan tâm, tôi tự biết nên làm thế nào.
Lương Khải Phát trong lòng cực kì khinh thường lời nói của Đỗ Long, ông ta thầm nghĩ: “Trấn an người nhà? Số tiền kia không bằng đi tìm người khác cho xong, chỉ là một phó cục trưởng, ta nhổ vào!”
Đỗ Long buông tay ra, Lương Khải Phát nghênh ngang rời đi. Đỗ Long lắc đầu, Lương Khải Phát này, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, sớm muộn rồi cũng đưa cả chính mình vào đó thôi.
Tôn Hạo Long tuy rằng không đánh người, nhưng thế thân người khác ngồi tù, đây cũng là phạm tội. Lúc sửa lại bản án trước tòa án, hắn ta vẫn ở trong tù không hay biết gì. Nhận được tin tức, Tôn Hạo Hổ vô cùng vui mừng, vội vàng gọi điện thoại cảm tạ Đỗ Long.
Đỗ Long cười nói:
- Anh làm tốt công việc đi, đừng giống như pháo mới đốt một chút liền cháy, vậy là sự cảm tạ tốt nhất đối với tôi rồi. Nhà máy cơ giới thành ở phố Lỗ Tây làm thế nào?
Tôn Hạo Hổ vui vẻ nói:
- Công việc rất bận, nhưng so với xưởng cơ giới Khải Phát kia là một cái trên trời một cái dưới đất rồi. Cảm ơn phó cục Đỗ, ngài đúng lá đại ân nhân của gia đình chúng tôi! Có cơ hội nhất định tôi sẽ hết sức báo đáp ngài.
Đỗ Long cười nói:
- Tốt lắm, anh phải làm tốt đấy, đây là số điện thoại của anh sao? Không chừng ngày nào đó tôi lại thực tìm anh nhờ giúp đỡ…
Đỗ Long vừa mới cúp máy, nghe thấy tiếng gõ cửa, Đỗ Long nói:
- Vào đi.
Cửa vừa mở ra, người bước vào lại là Phó bí thư, chính ủy Trang Bằng Cử.
Đỗ Long đứng lên, cười nói:
- Phó bí thư Trang, anh đúng là khách quý, tôi đi pha trà cho chú…
Trang Bằng Cử cười nói:
- Không cần phần toái như vậy, tôi nói xong chuyện này rồi sẽ đi luôn.
Đỗ Long cười nói:
- Phó bí thư Trang có chuyện gì chỉ cần gọi điện thoại trao đổi một chút là được rồi, không cần đích thân đến đây làm gì.
Trang Bằng Cử nói:
- Chuyện này phải đích thân tôi đến mới được… Đỗ Long, nghe nói sáng nay cậu bắt một người thanh niên tên là Lương Nghị?
Đỗ Long trong lòng âm thầm cười lạnh, Trang Bằng Cử vừa mới nhìn thấy cơ hội thăng cấp, đã vội nhận hối lộ? Chẳng phải là quá ngu xuẩn sao? Hắn cười nói:
- Đúng vậy, phó bí thư Trang nhanh như vậy đã biết rồi sao? Không phải có người đi tìm anh tố cáo rồi chứ?
Trang Bằng Cử hách dịch nói:
- Tiểu Đỗ à, Lương Nghị làm việc gì phạm pháp vậy? Cậu sao lại bắt cậu ta? Cha của cậu ta là ủy viên của hội nghị hiệp thương chính trị thành phố, doanh nghiệp nhà ông ta thuộc đất Lỗ Tây, tùy tiện bắt con trai của ông ta sẽ ảnh hưởng không tốt đâu…
Đỗ Long vẫn giữ vẻ tươi cười, hắn nói:
- Phó bí thư Trang, chúng tôi bắt người là có lý đấy chứ. Lương Nghị đánh người gây thương tích, sau lại tìm người gánh tội thay, những tội này đều có thể chứng minh. Lương Khải Phát mặc dù là ủy viên Mặt trận Tổ quốc, nhưng sao có thể dung túng cho con mình vi phạm pháp luật?
Trang Bằng Cử nhíu mày, nói:
- Tiểu Đỗ ạ, nếu cái án ấy đã kết thúc rồi, cậu hà tất phải làm phức tạp lên? Nếu chứng cứ cậu thu thập được có vấn đề thì làm thế nào? Cậu làm như vậy chẳng phải là khiến cho người người tiền nhiệm của cậu phó cục trưởng Ngô với toàn bộ tổ hình sự khó xử sao?
Đỗ Long nói:
- Phó bí thư Trang, chứng cứ trong tay tôi đã được xác thực rồi. Nếu trước kia chúng ta bắt nhầm người, chúng ta vì vậy mà nên lập tức sửa sai. Chẳng lẽ giả như không biết để mặc hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Phó bí thư Trang, anh không phải thường xuyên dạy bảo chúng tôi phải kiên trì nguyên tắc nghiêm ngặt chấp hành pháp luật sao?
Trang Bằng Cử cứng lưỡi không phản bác được, trong lòng ông ta rất phẫn nộ, miệng lại nở nụ cười tươi như hoa, ông ta cười ha hả nói:
- Tiểu Đỗ à, tôi là lo cậu phạm sai lầm thôi, cậu đã tự tin như vậy, việc này tôi không quản nữa…