Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1104: Đêm không ngủ



Trên mặt Bạch Nhạc Tiên tràn ra ý cười, thoải mái nói:

- Cái bức thư không rõ thời gian, địa điểm, đến người viết cũng không rõ như thế này căn bản chính là tin tức vu cáo không thể xác minh, Ủy ban Kỷ luật tuyệt không để ý, huống chi gần đây anh cũng mới bị điều tra, tạm thời anh vẫn rất trong sạch.

Đỗ Long cười ha hả nói:

- Những cái khác thì tôi còn dễ giải quyết, còn cái này nếu Ủy ban Kỷ luật thật sự điều tra thì cũng khá phiền phức đấy…

Bạch Nhạc Tiên hếch mũi lên, rồi lập tức truy hỏi:

- Nói, anh đã làm chuyện gì phạm pháp rồi?

Đỗ Long giơ hai tay rồi kêu lên:

- Đại nhân tha mạng, tôi cũng không có dám làm chuyện gì xấu cả, chỉ là đồng thời yêu hai cô gái không dễ nắm bắt thôi…

Mặt Bạch Nhạc Tiên đỏ bừng, cô quát lên:

- Anh! Thật vô lại…

Đỗ Long khẽ vươn tay ôm cô vào lòng, lúc Bạch Nhạc Tiên xấu hổ đến mức nắm tay lại đánh hắn vài cái thì hắn hướng Nhạc Băng Phong nói:

- Phong nhi, tối nay ở lại được không?

Nhạc Băng Phong mặt hơi hơi nóng lên, cô nói:

- Lát nữa em sẽ đi, không thèm điên cùng anh.

Đỗ Long thấy cô ta vẫn còn không đồng ý, liền không cùng cô ta dông dài, một tay ôm Bạch Nhạc Tiên vừa đi về hướng Nhạc Băng Phong, cô ta kinh ngạc cười muốn né tránh liền bị hắn bắt được kẹp lại dưới nách, hai cô kinh hô liều mạng giãy giụa, nắm tay nhỏ bé đánh lên người hắn.

Đỗ Long để các cô ở trên chiếc đệm Simmons cao cấp trong phòng ngủ, nói với hai người:

- Anh đi tắm, hai người không được trốn, ngoan một chút, tý nữa vào với anh.

Hai gối đầu không hẹn mà cùng ném về phía Đỗ Long, hắn một tay đỡ được rồi ném sang một bên, rồi xoay người vào phòng tắm.

Hai cô nằm trên giường ngơ ngác nhìn nhau, Đỗ Long nói:

- Hai người không muốn vào đây tắm uyên ương sao?Ai vào trước sẽ có thưởng!

Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong đều có ý động đậy, hai người trao đổi một chút, Bạch Nhạc Tiên cúi đầu, thấp giọng nói:

- Em vào đi, đừng ngại chị.

Nhạc Băng Phong nói:

- Chị không đi? Chị không định tắm sao?

Đỗ Long trong phòng tắm cười nói:

- Đừng nhường nhau nữa, cùng tiến vào đi, chúng ta trong phòng tắm có thể làm một hồi trước…

- Phì, vô lại…

Bạch Nhạc Tiên thẹn thùng cắn cắn môi, Nhạc Băng Phong khuyến khích cô, cô ngại ngùng chậm chạp bước tiến vào…

Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong đều là mĩ nữ hiếm gặp, cùng Đỗ Long yêu đương nên các cô nét mặt tỏa sáng hơn, xinh đẹp không gì sánh được. Hai cô đều là lần đầu tiên chủ động như vậy, các cô xấu hổ cởi quần áo, phơi bày ra thân thể xinh đẹp của mình trước mặt Đỗ Long.

Đỗ Long sớm cởi sạch quần áo, đứng tắm dưới vòi hoa sen, cọ rửa thân thể, thân thể cường tráng của hắn đối với hai cô như là xuân dược liều mạnh nhất vậy. Hai cô tuy là cực kì ngại ngùng nhưng hai mắt lại như bị nam châm hút, nhìn chằm chằm thân hình của Đỗ Long, có rời mắt thì cũng nhanh chóng lại quay lại nhìn.

Đỗ Long hướng các cô vẫy tay rồi nói:

- Đến đây đi còn đứng đấy lề mề gì vậy?

Hai cô liền như bị thôi miên, cùng nhau đi về phía Đỗ Long, hắn tham lam thưởng thức thân thể hoàn mĩ của hai người, phía dưới chợt tràn đầy sinh lực…

- Anh đắc ý đi, đồ bại hoại…

Bạch Nhạc Tiên tiến vào trong nước trước, gắt gao ôm lấy hắn, dùng tay, ngực và cặp chân dài cọ sát thân thể hắn, Nhạc Băng Phong cũng nhanh chóng tham gia vào cùng, cô và Bạch Nhạc Tiên cùng dán chặt thân thể vào Đỗ Long, ở giữa là tiểu Đỗ Long.

Ba thân thể nhanh chóng ấm lên, nước ấm từ trên chảy xuống như là mất dần nhiệt độ.

- Để chị Nhạc Tiên trước đi..

Nhạc Băng Phong ở bên tai Đỗ Long nhẹ nhàng nói, hắn không khách khí đặt Bạch Nhạc Tiên lên thành bồn rửa mặt, khiến cô nhìn thấy chính bản thân mình sau đó tiến nhập vào cô…

Có hai cô gái này bên cạnh nhất định là một đêm không ngủ, hắn đến tận ba giờ sáng mới buông tha cho hai người đã sớm bại trận. Hắn đi vào thư phòng, gọi điện vào số dưới hầm nhà Lâm Nhã Hân, chỉ thấy thấy Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình đang thẩm vấn ba tù binh, chẳng qua các cô thẩm vấn có chút đặc biệt, Nhi Đảo Úc và Tiểu Tam Dương bị các cô làm cho sống dở chết dở, thậm chí mở miệng cầu xin cũng không còn đủ sức.

Hai cô gái Nhật Bản đều bị treo ngược lên, trên người đeo đầy những thứ đáng sợ, dây da, roi, nhỏ nến, rửa ruột… đều dùng qua, không sót một thứ nào. Các cô vui sướng cùng đau đớn cùng lúc, trên mặt đất còn có Đạt Điền Tảo Lại đang bị xích chân và cổ có cái gông sắt xích cố định trên mặt đất, gã chỉ có thể quỳ gối, nghiêng mặt lên một chút là có thể nhìn thấy hai cô gái đang bị tra tấn kinh khủng.

Đỗ Long hỏi Phó Hồng Tuyết :

- Họ có nguyện ý phối hợp không? Các cô cũng đừng chơi quá mức, kéo dài để lỡ chính sự.

Phó Hồng Tuyết nhìn thân thể Đỗ Long qua màn ảnh, lắp bắp nói:

- Ông chủ, chúng tôi còn chưa kịp hỏi, anh không đến thẩm vấn họ à?

Đỗ Long khinh miệt nói:

- Đã bị hai người chơi hỏng rồi, tôi cũng không có hứng thú, đổi lại là nữ chủ nhân của họ thì tôi còn có chút hứng thú… Đi hỏi bọn họ đi, hỏi xem họ đã nghĩ thông suốt chưa?

Phó Hồng Tuyết đi đến trước mặt Tiểu Tam Dương, bỏ thứ trong miệng cô ta ra, tát cô ta một cái khiến cô ta tỉnh, thoát ra khỏi sự hưng phấn khiến cô ta không còn biết bản thân đang ở đâu, rồi hỏi:

- Ông chủ hỏi mấy người nghĩ thông suốt chưa, ngoan ngoãn nghe lời hay tiếp tục cứng đầu?

Tiểu Tam Dương liếc mắt nhìn Đỗ Long qua màn hình một cái rồi nhổ ra một bãi nước bọt.

Phó Hồng Tuyết dùng sức kéo chiếc chuông buộc trên ngực cô ta khiến cô ta lập tức hét lên thảm thiết. Đỗ Long nói:

- Thôi bỏ đi, họ không chịu nói thì thôi đi, tiến hành kế hoạch B vậy, còn họ thì giữ lại làm đồ chơi cho hai cô cũng được, chơi chán rồi thì đưa đến nhà máy thịt người chế biến thành xúc xích rồi đưa trở lại Nhật Bản đi, cũng coi như được trở lại quê hương, có khi còn có thể đưa cho thân nhân của họ nếm thử mùi vị của họ một chút…

Lời nói của Đỗ Long ai nghe cũng sẽ cảm thấy ghê sợ huống chi là đương sự? Tiểu Tam Dương chỉ cảm thấy trái tim như bị ai bóp chặt, hít thở không thông khiến cô ta gần như hôn mê, Phó Hồng Tuyết liền đồng ý, chuẩn bị nhét miệng trở lại thì Tiểu Tam Dương đột ngột hét toáng lên:

- Không, không, tôi nhận thua, mấy người đừng cắt tôi thành xúc xích…

Phó Hồng Tuyết tiếc nuối thở dài, Đỗ Long nói:

- Được rồi, tiếp tục chấp hành kế hoạch A, từ giờ trở đi, ba người sẽ là ba đầy tớ thấp hèn nhất, Miêu Nữ, bắt họ kí khế ước nô lệ, quay phim lại…

Tiểu Tam Dương là thủ lĩnh trong ba người, cô ta đầu hàng, hai người kia cũng không kiên trì được bao lâu, ba người quỳ gối trước camera đọc kĩ cái bản khế ước nô lệ mà còn phải với vẻ mặt tươi cười, vì ba người đều bị đánh đập không ít nên miễn cưỡng mãi mới thu xong.

Đỗ Long nhận lấy video vừa truyền tới, đồng thời nói với Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết:

- Họ là của hai cô rồi đấy, sáng mai đưa Triệu Hiểu Phượng đến chỗ khác gọi điện thoại đến công ty từ chức, nếu cô ta dám giở trò gì thì các cô biết cách xử lí rồi đấy.

- Vâng, ông chủ.

Phó Hồng Tuyết cung kính đáp lại.

Đỗ Long cắt đứt liên lạc, xử lí qua cái video, sau đó lấy cả đoạn video ngắn ở Tam Giác Vàng – Myanmar cùng nhau phát ra, mục tiêu là di động của Cơ Dã Diệu Tử và Điền Trung Phương…