Lâm Nhã Hân lúc này mới hiểu ra. Nhưng thực ra những lời của Đỗ Long cũng có thật có giả, hiện tại Thẩm
Băng Thanh đã chuyển đến ở với hắn, do Đỗ Long đã trả hết cả tiền điện nước, thậm chí tiền xăng xe nên chỉ cần có thời gian rỗi là Thẩm Băng Thanh lại đi mua thức ăn, sau đó nấu nướng, gọi Đỗ Long cùng ăn. Khả năng nấu nướng của anh ta cũng không tệ, Đỗ Long chỉ cần ăn no xong rửa bát đũa là được, bởi vậy nên cuộc sống độc thân của Đỗ Long thực ra cũng không tệ như hắn nói.
Bữa cơm này cả chủ lẫn khách đều vô cùng vui vẻ, Đỗ Long ăn xong nhận phần rửa bát, Lâm Nhã Hân chơi điện tử với Đông Đông, sau đó Đỗ Long liền chạy lại thay chân, Lâm Nhã
Hân ngồi ở ghế sofa phía sau hai người, nhìn hai chú cháu hợp tác chơi điện tử.
Đông Đông thỉnh thoảng lại cười sung sướng khiến cho Lâm Nhã Hân cũng rất vui mừng. Từ khi bố Đông
Đông đột ngột qua đời trong vụ tai nạn giao thông, Đông Đông rất ít khi vui vẻ như vậy, có lúc thằng bé ít nói tới mức đáng sợ. Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện đó tới nay, Đông Đông bỗng nhiên trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Lâm Nhã Hân cũng đã hỏi tư vấn chuyên gia tâm lý nhi đồng, đương nhiên biết nguyên nhân tại sao, nhưng khi chị nhìn theo bóng lưng của Đỗ Long, trong lòng lại không khỏi lắc đầu. Đỗ Long còn quá trẻ, hơn nữa lại có liên quan tới người đó, cậu ta chắc chắn không thể nào trở thành bố dượng của Đông Đông được...
Rất nhanh, kỳ nghỉ quốc khánh đã kết thúc, tất cả mọi người lại quay về với nhịp sinh hoạt bình thường. Nhà hàng Kim Long vốn định khai trương nhà hàng con ở khu Bạch Hoa đúng trong thời gian nghỉ quốc khánh, nhưng do thiết bị phòng cháy chữa cháy không đạt tiêu chuẩn nên bị Cục phòng cháy chữa cháy ách lại, Lâm Kiến
Quốc cũng đã từng nhờ Đỗ Long chạy giúp cho giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy, nhưng hắn không chút do dự từ chối:
- Ông chủ Lâm, không phải tôi không muốn giúp ông, nhà hàng là của ông, phòng cháy chữa cháy không đạt tiêu chuẩn, nhỡ đâu xảy ra cháy nổ, cháy trụi hết thì ai xót của đây? Tôi nghĩ tốt hơn hết là ông hãy nhanh chóng sửa chữa bổ sung theo yêu cầu, tôi có thể giúp ông tìm người nghiệm thu nhanh cho ông, tuy việc làm ăn bị chậm mất mấy ngày, nhưng đều là sự lựa chọn tốt cho cả ông lẫn tôi.
Thực ra Đỗ Long sợ tay này lấy được giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy rồi lại quên sửa chữa bổ sung, đợi tới khi truy cứu trách nhiệm thì Đỗ Long cũng bị liên quan theo. Việc gì giúp được việc gì không giúp được, trong lòng Đỗ Long vẫn biết rất rõ.
Lâm Kiến Quốc cuối cùng cũng nghe theo lời khuyên của Đỗ Long, cũng một phần là bởi ông ta chỉ là một ông chủ nhỏ, quan hệ chẳng có nhiều, không nghe không được.
Cũng bởi vậy, nhà hàng Kim Long chậm mất ba ngày mới nhận được giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy, ba ngày này lại chính là ba ngày cuối cùng của dịp nghỉ quốc khánh. Lâm
Kiến Quốc thầm tính, ba ngày này ít nhất ông ta đã bị mất hơn hai mươi nghìn, trong lòng vẫn thầm trách Đỗ Long không chịu giúp ông ta. Nhưng do Đỗ Long có chỗ dựa lớn, không ta không dám nói gì, bởi vậy liền trút bực tức lên người Hạ Hồng Quân.
Cũng may mà Hạ Hồng Quân không phải người nhỏ nhen, cũng chẳng nói lại với Đỗ Long.
Nhà hàng Kim Long cuối cùng cũng đã khai trương, Đỗ Long tranh thủ đưa cả Thẩm Băng Thanh đến chúc mừng. Nhà hàng khai trương có ưu đãi, ngoài quan khách mời đến ra, tất cả khách hàng đều được giảm giá một nửa. Chủ nhiệm khu dân phố cắt băng khai trương, người của đồn công an địa phương chẳng thấy một ai đến. Từ đó có thể thấy Lâm Kiến Quốc vẫn chưa chạy xuôi hết các mối quan hệ, quan hệ của ông ta cũng quá ít ỏi, cứ như vậy đã khai trương, sớm muộn cũng gặp phiền phức.
Băng Thanh và Đỗ Long đã phối hợp vô cùng ăn ý, anh ta nhìn thấy Lâm Kiến Quốc vô cùng lo lắng, liền chậm rãi nói:
- Ông chủ Lý, đồn công an đã nhận tiền, ít nhất trước đó cũng phải nói một câu giúp ông chứ nhỉ?
Lâm Kiến Quốc nghe thấy vậy liền hiểu ra, thì ra Đỗ Long đang bực ông ta trước đó chẳng nói gì với hắn, ông ta vội tự tát mình một cái, mếu máo nói:
Người như Chu mặt rỗ thực ra có những quan hệ rất khó nói với Cục công an, nếu không thì cũng đã sớm ngồi bóc lịch từ lâu rồi. Uẩn Cảnh Huy trước đó đã biết được thông tin, bởi vậy Đỗ Long vừa nói ông ta đã biết là nhà hàng nào có chuyện, suy nghĩ một lát ông ta liền nói:
- Đỗ Long, bây giờ không có ai ngăn cậu chứ? Hay là cậu dẫn bạn anh bỏ đi vậy?
Đỗ Long đáp:
- Trưởng phòng Uẩn, như vậy không hay lắm... Tôi đã nhận lời với người ta giải quyết việc này rồi...
Uẩn Cảnh Huy cau mày, chuyện này ông ta vốn không chọc vào, Chu mặt rỗ mà điên lên thì sau này khu vực do ông ta quản lý cũng tha hồ mà bận rộn. Nhưng nếu mà đắc tội với cháu của Chủ tịch thành phố Mã thì ông ta cũng chẳng được yên thân, việc này đúng là có chút phiền phức...
Đỗ Long biết ông ta khó xử, liền đề nghị:
- Chi bằng thế này, tôi sẽ tự nghĩ cách để cho đám người của
Nói xong Đỗ Long liền ném điện thoại trong tay ra, đập trúng vào đầu gã lưu manh đang ôm cô nhân viên phục vụ, điện thoại lập tức vỡ tan tành. Gã lưu manh mặt mày bặm trợn kia cũng bị ném vỡ đầu, xây xẩm mặt mày, cô nhân viên phục vụ nhân cơ hội giẫy dụa thoát thân.
Trước khi điện thoại bị ngắt liên lạc,
Uẩn Cảnh Huy nghe thấy tiếng gầm của Đỗ Long, thầm kêu không ổn. Chu mặt rỗ và Đỗ Long, một người hoành hành ngang ngược, một người tuổi trẻ hiếu thắng, hai người này mà gặp nhau không xảy ra chuyện mới lạ. Uẩn Cảnh Huy vội vã triệu tập cấp dưới tới nhà hàng Kim Long, trên đường đi ông ta không ngừng cầu khấn, xin đừng xảy ra chuyện gì lớn.
Đỗ Long ném điện thoại đi, tình hình cũng nhanh chóng trở nên nghiêm trọng, người của