Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1214: Một mảnh cô quạnh



Nghe thấy hai chữ lên núi này, tim của Trương Vĩnh Nguyên bất giác nhảy dựng lên, y vội nói:

– Người của thôn chúng tôi không có chuyện gì rất ít lên núi, căn bản đều ở nhà làm nông, nội trợ, nếu không thì đi ra ngoài làm công. Trên núi hoang mang vắng vẻ, muốn săn thú cũng không được gì, ai vô sự lên núi chứ.

Hoàng Kiệt Hào lạnh lùng nói:

– Thật không? Chỉ sợ dã thú cũng bị tiếng nổ của mìn làm cho sợ mà bỏ chạy rồi.

Tim của Trương Vĩnh Nguyên đập mạnh mấy cái, y ha ha cười nói:

– Trên núi có người nổ mìn? Tôi làm sao không biết? Tổ trưởng Hoàng nói đùa à?

Hoàng Kiệt Hào hừ một tiếng, nói:

– Mất hơn 100 người, tôi không có lòng nói đùa.

Lúc này điện thoại của Hoàng Kiệt Hoàng vang lên, sau khi y nhận điện thoại cố ý mở loa lớn, chỉ nghe trong điện thoại truyền ra giọng nói của Mạnh Hạo:

– Đội trưởng, chúng tôi phát hiện một con đường dẫn lên núi, có vết bánh xe rất sâu, rõ ràng là bị xe trọng tải đè, bây giờ tôi đang ở bên ngã tư phía tây thôn.

Hoàng Kiệt Hào nói:

– Được, cậu ở bên đó chờ… Bí thư chi bộ Trương, thôn Ngưu Đề là phạm vi quản hạt của ông, mỗi một chuyện xảy ra ở đây ông cũng phải rất rõ. Bắt đầu từ bây giờ, mỗi một câu nói của ông đều trở thành chứng cớ. Nói đi, ông thật không biết trên núi có người khai thác mỏ sao?

Mồ hôi trên trán Trương Vĩnh Nguyên rớt thẳng xuống. Dưới tình huống này, y không có lựa chọn khác, chỉ có thể kiên trì nói:

– Tôi không biết, trên núi sao có thể có người khai thác mỏ? Cái này không thể! Tổ trưởng Hoàng, anh nhất định là nghĩ sai rồi.

Hoàng Kiệt Hào nói:

– Rốt cuộc ai sai, ông lòng biết dạ rõ. Bí thư chi bộ Trương, tôi muốn dẫn đội lên núi, ông muốn cùng đoàn chúng tôi đi xem thử không?

Trương Vĩnh Nguyên không có lựa chọn, y phải đi. Hoàng Kiệt Hào lại nhìn về phí cán bộ Ban quản lý thôn khác:

– Còn vị nào không biết trên núi có người khai thác mỏ? Theo xe lên núi đi mở rộng tầm mắt nhé.

Cán bộ thôn Ngưu Đề ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ sao có thể không biết tình hình trên núi? Bọn họ mỗi tháng chia hoa hồng không biết là bao nhiêu? Nếu không phải đều được lợi ích, ở đâu có thể giả câm giả điếc không hay không biết chuyện xảy ra trên núi?

Hoàng Kiệt Hào không nói hai lời, nói:

– Đừng suy nghĩ nữa, cùng lên xe!

Hoàng Kiệt Hào nửa miễn cưỡng kéo cán bộ đi cùng, men theo con đường tây thôn bị xe tải trọng đè thành rãnh chạy lên núi. Thôn vẫn bị cảnh sát vũ trang phong tỏa, người của Hoàng Kiệt Hào dẫn đến triển khai điều tra từng nhà từng hộ.

Trên đường vết bánh xe của xe trọng tải rất rõ, nhìn thấy những dấu vết này, Trương Vĩnh Nguyên bất giác thầm mắng cấp dưới mình, nói gì đã xóa sạch tất cả dấu vết, còn con đường này tính thế nào? Đúng là con lợn mà!

Men theo những dấu vết này, xe cảnh sát rất thuận lợi vào núi, đi khoảng nửa tiếng đường núi, cuối cùng tới được một chỗ chất đầy bùn lầy, đá vụn và đủ loại quặng xỉ và quặng mỏ…

Nhìn thấy cảnh tượng không hề che lấp này, Trương Vĩnh Nguyên cố nhiên sắc mặt khó coi, Hoàng Kiệt Hào cũng chau mày. Tuy tìm được chỗ rồi, nhưng y lại có một dự cảm không bình thường.

Nơi này rất yên tĩnh, yên tĩnh giống như một vùng đất chết, những máy móc đó cứ như vậy bày ra ở đó, băng tải chuyển lên, thậm chí quặng đá vẫn chưa bị nghiền nát, nhưng người đâu? Người đi đâu rồi?

– Tìm kiếm lục soát cho tôi! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!

Hoàng Kiệt Hào trầm giọng nói

Mạnh Hạo dẫn chiến sĩ cảnh sát vũ trang và điều tra viên nhanh chóng triển khai lục sóat bãi quặng và hầm mỏ.

Hoàng Kiệt Hào xoay người, nhìn đám người Trương Vĩnh Nguyên nói:

– Bí thư chi bộ Trương, các vị cán bộ thôn, các ông nói xem là chuyện gì xảy ra?

Trương Vĩnh Nguyên trong lòng xoay chuyển như tia thiểm điện, y dùng lực dậm chân, đau lòng nói:

– Đội trưởng Hoàng, chúng tôi thật sự không biết là xảy ra chuyện gì. Xem ra giống như có người che dấu chúng tôi ở trong thôn lén lấy quặng trên núi… Tôi hiểu rồi!

Trương Vĩnh Nguyên đột nhiên xoay người, nói với một cán bộ thôn:

– Điền Phong Hoa, cháu trai ông nói lên núi lấy ít đất để làm gạch. Sau khi ban quản lý thôn suy xét đến việc cậu ta từng ngồi tù ra khó tìm việc làm nên đồng ý với cậu ta, bây giờ sao làm thành thế này.

Điền Phong Hoa là Phó trưởng thôn thôn Ngưu Đề, nghe thấy lời nói của Trương Vĩnh Nguyên bất giác sửng sốt, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên bị người phía sau dậm chân. Điền Phong Hoa đột nhiên tỉnh lại, y vẻ mặt đau khổ nói:

– Trưởng thôn, tôi cũng không biết, mỗi ngày thấy nó chuyển chút đồ xuống, ai cũng không biết là nó lén đào mỏ. Sớm biết nó đào mỏ, nói gì tôi cũng ngăn cản nó.

Những người khác lần lượt chỉ trích Điền Phong Hoa, nháo thành một đám. Hoàng Kiệt Hào nhìn thấy Mạnh Hạo xa xa thủ thế với y, Hoàng Kiệt Hào trong lòng trầm xuống, y xoay người uy nghiêm nhìn về phía cán bộ thôn giả vờ giả vịt ở đó chỉ trích nhau.

Đám cán bộ thôn trong lòng chột dạ, tiếng ồn ào dần dần bớt đi, Hoàng Kiệt Hào quát:

– Người tất cả đi đâu rồi?

Trương Vĩnh Nguyên cười khan nói:

– Tổ trưởng Hoàng, có lẽ người ở đây từ xa nhìn thấy xe cảnh sát đến cho nên vội chạy đi thôi. Anh xem ở đây cả đồ đạc cũng không thu dọn… Người ở đây đi nhất định rất vội vàng, nếu kịp thời lục soát xung quanh một chút có lẽ có thể đuổi kịp họ.

Hoàng Kiệt Hào cười lạnh nói:

– Bớt mơ màng cho tôi, hơn 90 người mất tích, các ông cho là đang nói đùa hả? Nếu là những người này xảy ra chuyện gì, cho dù Bí thư Tỉnh ủy cũng không thoát khỏi, các ông đợi mất chức ngồi tù đi!

Trương Vĩnh Nguyên ngoài cứng trong mềm nói:

– Đội trưởng Hoàng, lời nói này không đúng rồi. Chúng tôi lại không phải tội phạm, bất luận xảy ra chuyện gì, đều không liên quan với chúng tôi, nhiều nhất chúng tôi cũng có sai sót trong công việc, tội lớn hơn nữa cũng không đổ lên đầu chúng tôi.

Hoàng Kiệt Hào hừ lạnh một tiếng, nói:

– Hãy đợi đấy.

Nói xong Hoàng Kiệt Hào liền đi về phía Mạnh Hạo. Trương Vĩnh Nguyên theo bản năng đi tới, y muốn xem thử lúc những tên ngu ngốc đó rời khỏi còn để lại dấu vết gì không. Cán bộ thôn khác thấy thế cũng lặng lẽ bám đuôi theo phía sau.

– Có phát hiện chút gì không?

Hoàng Kiệt Hào lo lắng hỏi.

Mạnh Hạo nói:

– Phát hiện một hầm mỏ rất sâu, vẫn chưa tìm hết. Bên trong có một dãy ký túc xá, trong đó có ký túc xá rất lớn, chứa trên dưới 100 người nghỉ ngơi. Nhưng cả miếng trải giường cũng không có, bên cạnh nhà bếp có mấy cái bát tô, đoán chừng cũng dùng cho trăm người.

Hoàng Kiệt Hào nói:

– Tiếp tục tìm kiếm, mỗi một tấc đất cũng không được bỏ qua, bất cứ chứng cứ nhỏ nhặt nào cũng mang đến cho tôi. Tôi không tin nhiều người như vậy có thể biến mất không chút bóng dáng!

Nhìn thấy những chỗ này thu dọn khá sạch sẽ, bọn người Trương Vĩnh Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn đám cảnh sát hình sự tỉ mỉ xem xét trên đất, cả trên miếng trải cùng tìm kiếm chứng cứ nhỏ nhặt, bọn họ bất giác có chút lo lắng, Trương Vĩnh Nguyên hỏi:

– Tổ trưởng Hoàng, các anh đang tìm gì vậy?

Hoàng Kiệt Hào trong lòng có chút âm trầm, y nhớ lại tình hình mà Nhạc Băng Phong nói. Tối qua Trưởng đồn công an chết tiệt đó từng đích thân đi đến một chuyến, nhất định là tối qua chuyển người đi rồi. Sớm biết thì không cần nghỉ ngơi, mà nổ xe ngay trong đêm chạy đến tiêu diệt chỗ này… Người thanh niên bị bắt cóc đó bây giờ đang ở đâu? Những người đó sẽ không nhẫn tâm giết tất cả bọn họ chứ?

Nghe thấy truy hỏi của Trương Vĩnh Nguyên, Hoàng Hào Kiệt rất tức giận nói:

– Bọn họ đang tìm kiếm tóc, vân tay, dấu chân v.v… tất cả chứng cứ có thể liên quan với người mất tích. Thông qua kết quả xét nghiệm AND, dấu vân tay, thì có thể biết người chúng tôi cần tìm có phải từng xuất hiện ở đây không. Bí thư chi bộ Trương, hy vọng người phụ trách ở đây không đến mức ngu ngốc tới mức làm hại những đứa trẻ này, bằng không mấy chục mạng người tuyệt không thể chỉ do một hai người có thể gánh nổi, Ban quản lý thôn các ông chịu trách nhiệm chủ yếu. Bi thư chi bộ Trương, ông còn gì muốn nói với tôi không?