Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1226: Tiên lễ hậu binh



Trần Kiến Hải vờ như nhớ ra, nói:

– Ừm… Tôi nhớ ra rồi, gã đánh tôi cao hơn tôi một chút, mũi diều hâu, nổi bật nhất là trên trán có một nốt ruồi đen to, ước chừng bằng hạt gạo.

Đỗ Long liền lệnh cho Nhạc Băng Phong dò tìm. Nhạc Băng Phong trước kia đã từng điều tra nhưng không thấy gì đặc biệt, giờ lật lại, lập tức lục tìm danh sách nhân viên Cục Công an thành phố Song Môn và nhanh chóng tìm thấy viên cảnh sát tên là Bành Thiện Quốc trong đội chống ma túy. Trần Kiến Hải nói đúng, chiếc mũi diều hâu và nốt ruồi trên trán quả thật là nổi bật.

Đỗ Long trầm giọng nói:

– Hải, cậu ở đây nghỉ ngơi, tôi đi trút giận thay cậu, tên khốn kiếp này dám đánh người của tôi, đúng là chán sống rồi!

Nghe Đỗ Long nói vậy, Trần Kiến Hải sốt ruột muốn đi, có điều hắn là nạn nhân trong chuyện này, kì thực không nên xuất hiện ở đại đội chống ma túy nên Đỗ Long ghìm hắn lại, ra hiệu không được nói chuyện rồi gọi vài người định đi giúp Trần Kiến Hải trả thù.

– Chờ chút.

Nhạc Băng Phong nói:

– Đỗ Long, các anh cứ như vậy xông vào sào huyệt bọn chúng ư? Như thế không hay lắm.

Đỗ Long hỏi lại:

– Em có ý kiến nào hay không?

Nhạc Băng Phong đáp lời:

– Có thể không đánh thì không đánh vẫn hơn, nhưng em biết là không khuyên được anh, nếu nhất định phải đánh thì đánh cho chính đáng, em vừa phát hiện được thứ này trên mạng, anh cầm theo đi tìm bọn họ, đảm bảo là không tồi đâu.

Nhạc Băng Phong giơ máy tính bảng cho Đỗ Long xem một tấm hình, trong đó nhân vật chính là Trần Kiến Hải, lúc ấy hắn bị một đám người vây quanh, một tên trong đám túm lấy cổ áo của Trần Kiến Hải, hung hăng đấm một quyền vào bụng.

Tấm hình còn bị ghi tiêu đề: “Tỉnh Thiên Nam thật loạn, giữa quảng trường thành phố Song Môn, một đám lưu manh ngang nhiên đánh cảnh sát!”

Nhìn thấy thứ này, Đỗ Long liền khen ngợi:

– Băng Phong, em khá lắm, có cái này, xem bọn họ chối cãi như thế nào, hai bức ảnh này em gửi đến điện thoại di động cho anh, ở đây để ý đến Hải, những người khác đi theo tôi!Nhạc Băng Phong thở dài, nhìn theo đám người Đỗ Long đi, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu video tư liệu lấy được từ cục Giao thông.

Trần Kiến Hải nhìn cô một hồi lâu rồi nói:

– Cô là bạn gái của anh Long?

Khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc Băng Phong hơi nóng lên, cô trả lời:

– Việc này…Cho là thế đi. Có vẻ như anh lớn hơn anh ấy, sao lại gọi là anh Long vậy?

Trần Kiến Hải liền ngợi khen:

– Chị dâu thật là xinh đẹp… Với những người mạnh hơn mình tôi đều vui vẻ gọi là anh, ví dụ như anh Hồng Quân… Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, đội trưởng, các anh tới rồi à.

Hạ Hồng Quân đi vào, những người khác ở ngoài canh gác. Hạ Hồng Quân chào hỏi Nhạc Băng Phong, sau đó tiến đến trước giường Trần Kiến Hải hỏi han:

– Cậu lại làm gì nữa thế này? Sao mà dễ vỡ vậy? Bị đánh hai cái đã phải vào viện rồi sao?

Trần Kiến Hải giải thích:

– Tôi không sao, chỉ có điều không muốn bị mấy tên khốn kiếp kia hạ nhục nên liền giả chết. Anh còn nhớ không? Năm đó lúc làm nhiệm vụ tôi cũng giả chết một lần, các anh thiếu chút nữa là chôn tôi luôn rồi.

Hạ Hồng Quân nói:

– Quả nhiên tôi đoán không sai, cái đồ tiểu tử nhà cậu với Đỗ Long tính cách y chang, thảo nào nhanh thân nhau như vậy, cậu ta cũng thích trò giả chết bắt quạ đấy…

Trần Kiến Hải cười khà khà, trong lòng thì thầm đắc ý, quan hệ giữa hắn và Đỗ Long không ai đoán được… Anh Long không ngờ cũng từng học nội công, lại còn mạnh hơn hắn nhiều, sau này cải tà quy chính phải học hỏi chút ít.

Trước đại đội chống ma túy, Thẩm Băng Thanh nhắc Đỗ Long nên báo cáo qua với Trì Khánh Bân, Đỗ Long suy tính một hồi, rốt cuộc vẫn phải gọi điện cho ông ta. Trì Khánh Bân nghe nói Đỗ Long đã cứu được người ra, mang bằng chứng cùng đội chống ma túy đi bắt người thì đắn đo một hồi rồi nói rằng:

– Đúng là nên cho mấy tên khốn kiếp này một bài học, thế nhưng… các cậu phải chú ý cách thức và mức độ, không được để chúng nắm được sơ hở.

Đỗ Long nói:

– Rõ! Giám đốc sở Trì cứ yên tâm. Tôi chỉ cần người phối hợp điều tra, bọn họ mà không giao người, tôi sẽ nói cho họ hiểu, đôi khi vẫn nên phối hợp một chút thì tốt hơn.

Trì Khánh Bân vô cùng tin tưởng vào năng lực của Đỗ Long, ông cặn dặn Đỗ Long phải cẩn thận rồi bắt đầu suy tính phải đối mặt tình huống tiếp theo như thế nào, lúc rơi vào bế tắc quả thực cần một người xông xáo mở ra cục diện.

Đỗ Long cho xe cảnh sát tiến thẳng vào đại đội chống ma túy, một chiếc xe cảnh sát khác đang rời đi suýt bị đụng phải, viên lái xe tác phong quan cách hạ cửa kính xe quát to:

– Các anh lái xe kiểu gì đấy!

Đỗ Long mặt tối sầm đi xuống xe, ánh mắt lạnh lùng đảo qua gương mặt người kia, người này không phải mục tiêu, hơn nữa trên xe cũng không có người nào khác, Đỗ Long liền bỏ qua gã kia, đi nhanh về phía tòa nhà lớn.

Tên cảnh quan kia thấy ánh mắt của Đỗ Long lướt qua người mình thì sợ toát mồ hôi, huy hiệu trên vai Đỗ Long cũng khiến hắn không dám lỗ mãng nữa, khởi động xe vội vàng chuồn mất.

Ở tầng một của tòa nhà, sau lớp cửa là một gian phòng rộng rãi, trên tường treo không ít bằng khen và cờ thi đua, còn có tên, cấp hàm, ảnh của nhân viên đội chống ma túy. Đỗ Long đi về phía bức tường trước tiên, nhìn lướt qua tên người và ảnh trên đó, nhanh chóng tìm được gã sĩ quan cảnh sát Bành Thiện Quốc kia.

– Các anh là…

Một nữ cảnh sát đi tới, hỏi vẻ ngập ngừng:

– Các anh là… người của Tổ chuyên án phải không?

Đỗ Long xoay người, nhìn về phía nữ cảnh sát nói:

– Mắt nhìn người của cô cũng được đấy, chúng tôi là người của Tổ chuyên án, xin hỏi viên cảnh sát Bành Thiện Quốc này có ở đây không? Chúng tôi muốn tìm anh ta nói chuyện.

Nữ cảnh sát kia nói:

– Đội trưởng Bành dẫn quân ra ngoài rồi, nếu các anh có việc gấp tôi có thể gọi điện hỏi giúp.

Đỗ Long thản nhiên đáp lời:

– Tốt quá, nhờ cô gọi điện nói cho anh ta biết, trong vòng mười phút nữa mà không quay lại đây thì mãi mãi không cần quay lại nữa, chúng tôi sẽ phát lệnh truy nã anh ta tên toàn quốc! Ngoài ra, phiền cô tìm phòng làm việc nào trống cho chúng tôi nghỉ ngơi một chút.

Người nữ cảnh sát kia nghe Đỗ Long nói vậy thì hoảng sợ, vội vàng nói:

– Được, mời các anh đi theo tôi…

Nữ cảnh sát nhanh chóng đưa nhóm người Đỗ Long tới một phòng hội nghị nghỉ ngơi, một lát sau, một viên chỉ huy nhị cấp đi đến, Đỗ Long vừa nãy đã nhìn thấy ông ta qua ảnh chụp. Người này chính là Hách Minh Lượng: Phó cục trưởng Cục Công an thành phố Song Môn kiêm đại đội trưởng đại đội chống ma túy.

– Cục trưởng Đỗ! Quả là vị khách hiếm thấy…

Hách Minh Lượng niềm nở tới trước mặt Đỗ Long, giơ hai tay về phía hắn nói:

– Cục trưởng Đỗ, hôm qua tôi phải đi công tác gấp, không đến bệnh viện thăm cậu được, thật có lỗi, cục trưởng Đỗ không phải đang bận rộn với vụ án mất tích đó ư? Sao lại đến đại đội chống ma túy của chúng tôi vậy? Lẽ nào vụ án kia có liên quan đến ma túy? Đỗ Long vươn người bắt tay đối phương, nói rằng:

– Cục trưởng Hách, chuyện ngày hôm qua miễn bàn nữa, nay tôi tới để tìm người của ông. Trong đại đội chống ma túy có một người tên là Bành Thiện Quốc, hôm nay hắn đã bắt thành viên của tổ chuyên án chúng tôi khi đang làm nhiệm vụ ở quảng trường mà không rõ lí do. Một nhân viên tranh cãi vài câu, không ngờ bị đánh ngay tại trận đến ngất xỉu phải đưa vào viện cấp cứu, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Phiền cục trưởng Hách mau gọi Bành Thiện Quốc về đây, chúng tôi muốn hỏi hắn chút chuyện.