Đỗ Long hơi chột dạ buông điện thoại xuống, quét mắt nhìn bốn phía. Chỉ thấy mọi người đang tập trung suy nghĩ, không ai để ý đến hắn. Đỗ Long muốn nhả hơi thở, bỗng nhìn thấy thần thái Nhạc Băng Phong đang thao tác trên máy tính bảng bên cạnh mình có chút không ổn. Đỗ Long thấy vậy vội vàng thẳng thắn nói khẽ với cô:
– Là một phóng viên, muốn phỏng vấn tôi.
Nhạc Băng Phong ồ một tiếng, chẳng nói chẳng rằng, ngón tay ngọc ngà lia đi lia lại trên màn hình. Tâm tư rõ ràng không biết đã chạy đến nơi nào.
Vụ án liên hoàn này đến Đỗ Long cũng không có manh mối hữu dụng nào, những người khác càng không cần bàn đến. Trì Khánh Bân nhớ lại những lời Đỗ Long nói hôm qua, phá vỡ không khí trầm mặc, nói:
– Đỗ Long, có vẻ như cậu quên mất một chuyện. Không phải hôm qua cậu nói sẽ tiếp nhận phỏng vấn, cung cấp cho nhân dân thành phố Song Môn một phương án dự phòng đó sao?
Đỗ Long nói:
– Đúng vậy, hôm nay bận rộn đến nỗi quên mất chuyện này. Tuy nhiên, dường như Cục Công an thành phố Song Môn đã triển khai hành động tương tự. Chắc là có chút hiệu quả…
Trì Khánh Bân quả quyết nói:
– Không được, đây là vụ án của chúng ta, chúng ta phải tự mình tuyên truyền, tuyên truyền mạnh mẽ. Thử nghĩ xem, chúng ta đến thành phố Song Môn rồi gặp chuyện, chúng ta muốn làm gì thì làm, không cần giữ thể diện cho Cục Công an thành phố Song Môn.
Lời lẽ của Trì Khánh Bân được số đông người ủng hộ, Đỗ Long nói:
– Vậy được, đợi họp xong tôi sẽ liên hệ với truyền thông. Mời họ ghi hình chút tin vắn hình sự, sau đó công bố ra ngoài.
Trì Khánh Bân nói:
– Ừ, hiện tại loại người mất tích thứ nhất cơ bản không có chút manh mối, loại thứ hai tạm thời vẫn chưa có động tĩnh. Vậy tình hình thứ ba như thế nào? còn số lượng cũng không ít rồi.
Đỗ Long nói:
– Cái này thì…loại thứ ba về căn bản đều thuộc vụ án. Cần triển khai điều tra lần lượt, trong đó có vụ án mất tích hai mẹ con, tôi đã điều tra được một ít, tạm thời vẫn chưa có chút manh mối. Phải đợi người chồng bị mất tích khôi phục lại thần trí mới có thể tiếp tục… Người ấy trong quá trình chúng ta điều tra đột nhiên trúng độc cấp cứu trong bệnh viện. đến nay vẫn chưa tỉnh lại, vụ án liền rơi vào ngõ cụt.
Hoàng Kiệt Hào biết tình tiết vụ án, bèn hỏi:
– Tìm ra nguyên nhân trúng độc chưa?
Đỗ Long nói:
– Có lẽ bị người ta hạ độc, ngoài chi tiết đó ra vụ án này còn không ít chỗ kì quái…
Đỗ Long liệt kê những điểm nghi ngờ của mình ra, những người tham gia vụ án này cố nhiên càng thêm thông suốt vụ án.
Trì Khánh Bân sau khi nghe Đỗ Long giới thiệu xong liền hỏi:
– Đỗ Long, theo cậu thì có kẻ ám hại anh ta hay anh ta tự biên tự diễn màn kịch này?
Đỗ Long nói:
– Phân tích từ góc độ tính cách con người này và thái độ người dân xung quanh với anh ta, chắc anh ta không thể nào làm ra mấy chuyện thế này. Xác xuất bị người ta hãm hại là rất lớn. nếu là có người hãm hại, vậy thì cái người hại anh ta rất có thể là người đã bắt cóc vợ anh ta. Nếu là như vậy, thủ đoạn người này quả thật cao minh. Đến thời cơ hạ độc cũng nắm bắt rất chuẩn xác. Đúng lúc tôi điều tra hỏi đến vấn đề quan trọng thì anh ta đột nhiên phát độc. Đó là loại thuốc về thần kinh, đến lúc tinh thần hồi hộp căng thẳng sẽ kích thích cho tim đập nhanh hơn, dẫn đến trái tim không chịu đựng nổi áp lực, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Trì Khánh Bân nói:
– Nếu vụ án này cậu đã bắt đầu điều tra, vậy cậu cứ tiếp tục điều tra đi. Hoàng Kiệt Hào, vụ án liên hoàn đó cậu có nắm bắt được chút gì không?
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Cái này chưa thể nói là nắm rõ được. Có điều chỉ cần bắt đầu điều tra, tôi sẽ dốc toàn lực phá án.
Hoàng Kiệt Hào nói rất thật lòng, nhưng Trì Khánh Bân lại có chút không hài lòng lắm. Y quay đầu lại nhìn Đỗ Long nói:
– Đỗ Long, còn cậu? Có thể cho tôi kì hạn phá án không?
Đỗ Long cười nói:
– Giám đốc sở Trì, không phải vụ án nào tôi cũng có thể đưa ra kì hạn phá án được. Trước mắt vụ án liên hoàn này không có chút manh mối gì. Phải đợi nghi phạm động thủ lần nữa, chúng ta kịp thời tiếp nhận vụ án triển khai điều tra mới có thể nhanh chóng tìm ra manh mối hữu dụng, từ đó tập trung mục tiêu. Giả dụ hắn không tiếp tục ra tay, muốn phá được vụ án này chỉ có thể dựa vào vận may mà thôi.
Trì Khánh Bân có chút thất vọng nói:
– Các cậu nói rất đúng, tôi có chút nóng nảy. Vậy cứ thế này đã, vụ án liên hoàn vẫn còn trường hợp hai mẹ con mất tích, Đỗ Long cậu phụ trách vụ này. Còn những án kiện mất tích khác hai cậu phân chia nhau ra nhanh chóng giải quyết.
Đỗ Long nói:
– Giám đốc sở Trì, chúng tôi không cần điều tra tiếp vụ bắt cóc ở quặng mỏ nữa sao?
Trì Khánh Bân nói:
– Người đã được cứu sống, nghi phạm chủ yếu cũng đã sa lưới, những chuyện còn lại giao cho người ủy thác làm.
Đỗ Long nói:
– Nhưng mà… còn có hai người trẻ tuổi khác bị người ta đưa đi từ mỏ than, đến nay chưa biết tung tích…
Trì Khánh Bân nhíu nhíu mày nói:
– Vẫn còn hai người? Chuyến quái gì vậy?
Đỗ Long Giải thích cho Trì Khánh Bân nguyên nhân hai người kia bị mang đi, Trì Khánh Bân nghĩ một lúc, nói:
– Cậu mau chóng tìm ra hướng đi của bọn họ, sau đó báo lại với tôi. Không được tự tiện hành động. Như vậy đã, mọi người còn có gì muốn nói không?
Đỗ Long nói:
– Nếu đã như vậy, sáng sớm ngày mai tôi sẽ cho người đưa mấy nạn nhân mất tích kia về. Còn tiếp tục giấu diếm cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trì Khánh Bân nói:
– Ừm, cứ làm như vậy đi.
Sau khi tan họp Trì Khánh Bân rời đi, Hoàng Kiệt Hào lôi Đỗ Long sang một bên nói:
– Đỗ Long, anh muốn một lúc mang bao nhiêu việc vào người à, anh vội quay về sao? Vụ án liên hoàn này tôi điều tra giúp anh.
Đỗ Long biết ý tốt của Hoàng Kiệt Hào, không hề có ý tranh công với hắn. Hắn cũng rất hào phóng nói:
– Vậy làm phiền cậu rồi, hiện tại tôi thật sự có chút bận rộn.
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Tôi biết, vụ án này tôi sẽ trao đổi tin tức với anh bất cứ lúc nào.
Đỗ Long gật đầu nói:
– Ừm, như vậy đã, tôi đi làm việc trước đây.
Đỗ Long gọi điện thoại cho Hàn Ỷ Huyên, hẹn cô ấy mười giờ gặp mặt. Sau đó lại gọi điện thoại cho đài truyền hình thành phố Song Môn. Lấy danh nghĩa tổ chuyên án, mời đài truyền hình cử phóng viên đến đây làm một chương trình.
Phóng viên đài truyền hình chưa đầy năm phút sau đã có mặt trước cửa bộ chỉ huy của tổ chuyên án. Đỗ Long chuẩn bị tình thế trả lời vấn đề phóng viên đưa ra trong cuộc họp báo. Có điều một mình ngồi ở đó có chút cô quạnh, hắn muốn léo thêm Hoàng Kiệt Hào cùng với hắn. Hoàng Kiệt Hào chạy cũng không nhanh như thế. Nhạc Băng Phong cũng từ chối lên hình với hắn. không phải ai cũng cũng bằng lòng đối diện ống kính, đến lão chiến binh hình sự như Hoàng Nham cũng không khỏi luống cuống.
Lúc phóng viên đi đến trước mặt Đỗ Long, ngồi bên cạnh Đỗ Long là Thẩm Băng Thanh. Cậu ta và Đỗ Long cùng nhau tiếp nhận phóng vấn đã không còn là lần một lần hai. Hình tượng bản thân cũng rất tốt, vì vậy mọi người đều đề cử cậu ấy đồng hành cùng Đỗ Long tiếp nhận ống kính.
– Đỗ cục trưởng, xin hỏi một loạt vụ án mất tích có tiến triển gì không?
Phóng viên của đài truyền hình thành phố Song Môn hỏi.
Đỗ Long tự tin đối diện với ống kính, nói:
– Thông qua tổ chuyên án trắng đêm không nghỉ điều tra, trước mắt đã có bước tiến triển rất lớn. tổng cộng chín mươi lăm người mất tích đã được tìm thấy và giải thoát. Hiện tại đang nghỉ ngơi điều dưỡng ở nơi an toàn. Sáng sớm ngày mai sẽ được đưa về thành phố Song Môn, đoàn tụ với người thân của họ.