Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1244: Yếu điểm tính người



Khi gã còn đang ở đó kinh hãi nhìn ngón tay mình, Đỗ Long như một trận gió xoáy vọt vào phòng. Gã phản ứng cũng rất nhanh, gã lập tức dùng ngón giữa bóp vào cò súng. Trong tay gã cầm là khẩu súng tiểu liên Uzi trứ danh. Ở trong một chỗ hẹp như thế này, chỉ cần có thể bóp cò, là có thể uy hiếp tính mạng rồi.

Nhưng động tác của Đỗ Long còn nhanh hơn. Trước khi đối phương bóp cò, Đỗ Long đã xông đến trước mặt gã, một tay cướp lấy khẩu súng tiểu liên Uzi. Đối phương tuy cố gắng cầm lấy súng, nhưng sức lực của Đỗ Long thực sự không thể địch nổi. Chẳng những súng bị cướp đi, người gã cũng bị Đỗ Long trực tiếp kéo lên.

Đỗ Long tung nắm đấm lên, một quyền đánh vào trán gã. Gã lại bị Đỗ Long đấm cho ngã ngửa xuống, khiến cho một tấm ghế mây bị đè ép chia năm xẻ bảy.

Không đợi gã đứng dậy, Đỗ Long tiếp cận gã rất nhanh như hình với bóng người ngồi xổm xuống. Dùng một đầu gối đè xuống bụng gã, đồng thời tay phải bóp lấy cổ gã. Tên đó bụng bị đè, cùng lúc bụng đau nhức, vật trong bụng đồng thời đâm vào hai phía trên dưới. Ở vị trí cổ họng, tay của Đỗ Long đã chặn hết các thông đạo. Gã phát ra một tiếng ư, bị nghẹn thiếu chút nữa ngất xỉu. Đồng thời một tiếng phụt, bên dưới vết thương chịu không được áp lực đã phụt ra…

Gã tung hoành nửa đời, chưa nếm qua vị đắng như thế này. Gã bị áp chế trên mặt đất hoàn toàn không thể có chỗ giãy dụa, chỉ có thể dùng ánh mắt oán giận và kinh hãi nhìn người đã đánh bại mình với phương pháp không thể tin nổi trước mắt.

Đỗ Long cúi người, và cách đối phương không quá một thước, hắn trầm giọng nói:

– Là ai phái chúng mày đi giết tao?

Gã không thể nhìn rõ khuôn mặt của Đỗ Long, sau khi nghe thấy tiếng của Đỗ Long, gã lập tức hiểu ra đột ngột đánh và bắt mình rốt cuộc là ai. Gã sầu thảm cười,răng cắn chặt. Đang lúc muốn cắn vỡ thuốc độc giấu ở bên trong răng giả để kết liễu tình mạng của mình, Đỗ Long đã một phát súng đập gã ngất đi. Đã tìm ra đáp án, Đỗ Long nhìn quân địch đang hôn mê, cười lạnh lùng nói:

– Rốt cuộc cũng lòi ra đuôi hồ ly rồi, thật không dễ dàng à…

Tên bị Đỗ Long đánh ngất tên là Thang Tòng Khang, biệt hiệu Cừ Hoàng. Ở Chu Mục xếp hàng thứ sáu, cũng là một tay hung ác. Đáng tiếc gã gặp phải Đỗ Long, trước mắt Đỗ Long gã chỉ như một đứa trẻ sơ sinh không chịu nổi một đòn.

Đỗ Long lấy ra đồng tiền lớn từ ngực Thang Tòng Khanh, còn mất chút sức lực. Cái vật này đã bị kẹt lại bên trong xương rồi, có thể thấy sức lực rất lớn.

Đỗ Long xoay người đi vào phòng tắm lầu ba, đem đồng tiền rửa sạch sẽ rồi cài vào trên đầu thắt lưng của mình. Cạnh của vật này đã được hắn mài khá sắc bén. Ở tình huống tốc độ cao ném mạnh bay nhanh xoay tròn, lực sát thương hết sức kinh người. Nếu là trực tiếp bắn vào trán, nói không chừng có thể trực tiếp gây chết người. Cho nên Đỗ Long không tùy tiện dùng, đa phần cũng không cần công kích đến chỗ dễ dàng lấy mạng của mục tiêu.

Dưới lầu không truyền đến động tĩnh gì, tiếng bước chân ở cửa vang lên, Hạ Hồng Quân đi đến hỏi:

– Làm xong chưa? Cũng rất nhanh mà, đây là mùi gì vậy? Làm sao mà quần đều ướt rồi? Tên này kém như vậy? Bị anh nhặt được quả hồng mềm.

Đỗ Long hừ nhẹ một tiếng nói:

– Quả hồng mềm? Vừa rồi nếu như không phải tôi ngăn anh, anh đã bị đánh thành cái sàng rồi. Hai tên phía dưới đều đã giải quyết xong rồi chứ?

Hạ Hồng Quân nói:

– Thật sự dễ dàng, phiền toái là một tên toàn thân đầy xà phòng nằm ở trong phòng tắm…

Đỗ Long nói;

– Trực tiếp dùng chăn bọc lại, tìm một rừng sâu núi thẳm chôn là xong việc. Ba tên kia cũng xử lý giống như vậy đi.

Hạ Hồng Quân ánh mắt ngưng tụ, nói:

– Đều diệt khẩu? Đồng thời cả cái tên này? Anh không cần giữ gã ta để hỏi sao? Có một số người tội không đáng chết?

Đỗ Long nói:

– Trước khi diệt khẩu cái nên biết đều đã biết rồi. Tin tưởng tôi, mấy tên này trong tay mỗi người đều có ít nhất mấy mạng người. Chết không đáng tiếc, giữ lại lãng phí lương thực, không bằng mang đi làm phân.

Hạ Hồng Quân do dự một chút, dưới sự chăm chú nhìn của Đỗ Long, anh ta nhún nhún vai nói:

– Được, tôi đi gọi người tới. Anh tính toán để bọn người này biến mất? Anh là chuyên gia, hiện trường này giao cho anh vậy.

Hạ Hồng Quân xoay người đi ra ngoài, Đỗ Long nhanh chóng tìm một lượt trên người Thang Tòng Khang. Tìm được một chiếc điện thoại còn một số thẻ điện thoại và một cái ví tiền. Mở ví tiền, cái đầu tiên đập vào mắt là một tấm ảnh. Đứa trẻ trong ảnh chừng 3 tuổi, vô cùng đáng yêu.

Đỗ Long nhìn tấm ảnh một lát ngắn ngủi, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý. Hắn đi ra hành lang bên ngoài gian phòng, vịn lan can nói xuống phía dưới:

-Hồng Quân, giữ lại các mạng nhỏ của bọn họ, anh đem bọn họ tìm một chỗ giấu vài ngày.

Hạ Hồng Quân đáp:

-Yes sir…

Đỗ Long một lần nữa trở lại trong phòng, tiếp tục tìm kiếm. Một lát sau, Thang Tòng Khang rên rỉ một tiếng dường như đã tỉnh lại. Đỗ Long lấy ra một cuộn băng dính trong suốt, quấn chặt Thang Tòng Khang lại. Đợi đến khi Thang Tòng Khang tỉnh lại, gã phát hiện mình như một con nhộng. Để cho Đỗ Long dùng băng dán trong suốt quấn mấy vòng, từ đầu vai xuống dưới căn bản là không thể động đậy.

Đỗ Long đem ảnh con trai gã soi trước mặt gã, nói:

– Là con trai mày đã cứu mày, nếu không mày bây giờ đã là cỗ thi thể rồi. Có thể nắm bắt được cơ hội này hay không, thì xem chính mày rồi.

Người tâm có sắt đá nữa cũng có điểm yếu. Thang Tòng Khanh không sợ chết, nhưng không yên lòng nhất chính là đứa con trai của gã. Đỗ Long bỗng chốc bắt được nhược điểm trong lòng gã, nhưng Thang Tòng Khanh cũng không có thể dễ dàng đầu hàng như vậy. Gã oán hận nói:

– Muốn giết cứ giết, tôi chẳng có gì để nói, hai mươi năm sau lại là một hảo hán.

Đỗ Long cười lạnh nói:

– Mày muốn chết rất dễ dàng, đáng tiếc cho con trai mày. Vợ mày sẽ tái giá, ba dượng và con trai gã sẽ bắt nạt con trai mày. Ngày ngày đánh nó, chửi nó, coi nó như giống như nô lệ sai khiến. Con trai mày sẽ không chịu đựng nổi mà bỏ nhà đi. Sau đó bị lừa đảo lừa đi, đánh gẫy tay chân, cắt bỏ lưỡi, ở đầu đường giúp bọn ác ma xin tiền… Đợi mày hai mươi năm sau khi trở thành một vị anh hùng, nói không chừng vừa vặn đi qua trước mặt con trai mày. Đối với con người tàn phế đáng thương kia, mày căn bản cũng không thèm liếc mắt một cái…

Thang Tòng Khang nghe sợ nổi da gà, gã gào lên thảm thiết:

– Không cần phải nói nữa! Mày tên ác quỷ! Câm miệng cho tao.

Đỗ Long dù vội, nhưng vẫn ung dung nói:

– Muốn tao câm mồm, thì mày phải mở miệng. Nói! Ông chủ của mày là ai? Mày vẫn còn mấy tên đồng bọn? Chỉ cần tao hài lòng rồi, mày có thể tiếp tục sống. Nếu không mày sẽ đi làm phân. Về phần con trai mày, tao sẽ chăm sóc tốt cho nó.

Bởi vì trong phòng đã mở đèn, cho nên Thang Tòng Khang đã nhận ra Đỗ Long. Nghe lời Đỗ Long nói, gã yếu đuối nói:

– Mày là ác quỷ, mày vẫn còn là cảnh sát chứ? mày làm sao có thể như vậy…

Đỗ Long cười nói:

– Tao là một cảnh sát có chút không giống với người khác. Nói vậy, mày đã phát hiện rồi. Nói nhanh đi, tao cũng không có tính kiên nhẫn lắm đâu.

Thanh Tòng Khang cười khổ nói:

– Tại sao… Tại sao thế giới này lại có cảnh sát ác quỷ như mày, hơn nữa không chỉ một người…

Thanh Tòng Khang rốt cuộc khai báo rồi. Người rơi vào tay Đỗ Long không có ai có thể kiên trì đến cuối cùng. Cho dù gã không nói, Đỗ Long cũng có thể trực tiếp từ trong đầu gã cảm ứng được thứ mình cần.

Khi Hạ Hồng Quân đem người đến, nhìn thấy Thanh Tòng Khang bị băng dính quấn như nhộng đang ngồi dưới đất lặng lẽ rơi lệ. Còn Đỗ Long đang ở bên cạnh dùng laptop của gã lên mạng.