Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1260: Trái ôm phải ấp



Mỗi lần phá án, Đỗ Long đều thích thu thập một, hai vật làm chiến lợi phẩm, có lúc những chiến lợi phầm này còn có thể có tác dụng lớn.

Nhưng trại nuôi heo này của Tôn Lập Vận thật sơ sài. Đỗ Long tìm một hồi đều không tìm được vật cất giấu gì giá trị, Đỗ Long đành thôi. Hắn cầm cái cuốc nhỏ lên sườn núi phía sau trại nuôi heo, dùng đèn pin chiếu, cuốc đất lên. Nơi mà Đỗ Long đào là chỗ tơi xốp hơn những chỗ khác. Sau mấy lần cuốc đất thì đào được một túi vải buồm không thấm nước.

Đỗ Long phấn chấn, mở ra xem, chỉ thấy trong túi đựng những thứ như mấy bộ quần áo, túi tiền, di động, chìa khóa, ngoài những thứ đó ra còn có giấy viết thư dùng túi bọc kín, đó có lẽ là di thư để lại của người chết.

Đỗ Long tiếp tục lại đào được mười hai túi vải buồm, đã tìm đủ tất cả di vật của người chết trong vụ án. Nhìn xung quanh không có ai, Đỗ Long cầm máy định vị GPS nho nhỏ từ trong ngực ra, bật công tắc, một đèn màu đỏ nho nhỏ chợt lóe sáng.

Đỗ Long cầm máy định vị thả vào túi quần, tìm nơi ngồi xuống châm điếu thuốc, có vẻ như nghiện thuốc lá. Đỗ Long hút vài hơi liền dí điếu thuốc lên đất dập lửa.

Có những âm thanh xột xoạt dần dần đến gần từ phía sau lưng Đỗ Long, Đỗ Long cũng không quay đầu lại, người phía sau lưng đến gần chỗ hắn mới quay đầu lại, nói:

– Hồng Tuyết, Tiểu Đình, các em cực khổ rồi.

Người phía sau chính là Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình, nghe được lời nói của Đỗ Long, hai người một trái một phải đến bên Đỗ Long, nũng nịu nói:

– Làm việc cho chủ nhân, khổ cực nữa chúng em cũng vui.

Đỗ Long ôm lấy cái eo thon nhỏ của hai cô, cười nói:

– Mấy ngày nay bận phá án, cũng chưa có thời gian thưởng công lao của các em, sau khi trở về anh nhất định sẽ đền bù xứng đáng.

Phó Hồng Tuyết cười nói:

– Chủ nhân cũng đừng quên đó, em và Tiểu Đình nhất định sẽ hầu hạ chủ nhân chu đáo.

Âu Dương Đình nói thầm:

– Chủ nhân, khi nào chúng ta có thể trở về?

Đỗ Long nói:

– Nhanh thôi, anh cố gắng giải quyết mọi chuyện trong hai ngày, sau đó mọi người có thể cũng nhau về nhà.

Âu Dương Đình ừ một tiếng, áp mặt lên vai Đỗ Long, nói:

– Về nhà thật hay… cũng không biết làm sao… Trước đây một mình phiêu bạt nơi rừng núi hoang vu không có một chút cảm giác gì, giờ mới đi khỏi nhà mấy ngày lại rất nhớ nhà.

Đỗ Long cười nói:

– Đây là vì em đã lấy lại bản tính, lần nữa trở lại một con người bình thường, mọi người bình thường đều như vậy, hy vọng có thể trải qua cuộc sống yên bình. Nếu các em nhớ nhà, vậy về nhà trước đi.

Phó Hồng Tuyết nói:

– Em cảm thấy rất tốt, trở về phải cả ngày đi làm buồn muốn chết. Chủ nhân, đưa em trở về đội cảnh sát đặc nhiệm đi, đội chống ma túy càng ngày càng không thích hợp với em, thường xuyên phải xã giao với những người chán ngắt, phiền muốn chết. Em lo lắng ngày nào đó không chịu nổi nữa sẽ bẻ gãy cổ những tên khốn khiếp đó. Đến đội cảnh sát đặc nhiệm mỗi ngày có thể nghịch súng, không cần suy nghĩ nhiều như vậy.

Đỗ Long cười nói:

– Em nói muốn đi, anh cũng không ngăn cản em. Với thân thủ của em, đến đội cảnh sát đăch nhiệm cũng chẳng có vấn đề gì.

Ba người nói chuyện một hồi, Đỗ Long hỏi:

– Con chó của trại nuôi heo các em đưa đi đâu rồi?

Phó Hồng Tuyết nói:

– Ở dưới nước rồi, nếu không sẽ bị con chó của tổ chuyên án các anh ngửi thấy mùi. Đợi tổ chuyên án đi rồi, chúng ta lại vớt lên nướng ăn.

Đỗ Long nói:

– Đừng, đem nó đi hỏa thiêu. Mấy ngày nay các em đều ăn chay, đừng ăn thịt, thà rằng ăn mì ăn liền chứ đừng ăn thịt, trở về thành phố Lỗ Tây tính sau.

Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình đều hỏi nguyên nhân. Đỗ Long nói:

– Đừng hỏi nữa, nghe lời anh không sai đâu.

Hai cô đều là người thông minh, các cô đều ý thức được cái gì, đưa mắt nhìn nhau, hai khuôn mặt xinh đẹp đều có chút trắng bệch.

Đỗ Long cảm nhận được sự sợ hãi của hai cô, nói:

– Tình hình các em nghĩ cũng không đáng sợ như vậy. Tôn Lâp Vận chỉ lấy ít thịt cho chó và heo ăn mà thôi…

Tình hình của hai cô mới tốt lại một chút. Dù sao các cô cũng đã trải qua khóa huấn luyện nghiêm khắc, sức chịu đựng khá cao. Phó Hồng Tuyết nói:

– Chỉ cần thịt chúng ta ăn là thịt heo là được, mặc kệ anh ta cho heo ăn cái gì…

Tuy nói như vậy, nhưng đoán chừng hai cô cũng không dám đụng tới thịt theo trong thời gian ngắn.

Nhiều đội cảnh sát sau khi hoàn thành nhiệm vụ một lần nữa tập trung trước trang trại chăn nuôi. Hoàng Hào Kiệt thấy nhóm Thẩm Băng Thanh trở về nhưng không thấy Đỗ Long, vô cùng lấy làm lạ, cũng không biết hắn chạy đi đâu. Lúc này chó cảnh sát đột nhiên đứng dậy sủa lớn về một hướng, mọi người nhìn về hướng đó, có người còn quát lớn hỏi:

– Ai?

– Là tôi…

Đỗ Long hai tay vác một đống túi xuất hiện trước mặt mọi người. Mọi người vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi Đỗ Long tìm từ chỗ nào nhiều túi như vậy.

Hoàng Hào Kiệt nói:

– Những thứ này đều là di vật của người chết? Nghe nói Tôn Lập Vận không chịu nói, anh làm thế nào tìm được?

Đỗ Long nói:

– Tuy anh ta không chịu nói, nhưng tôi tin rằng anh ta không giấu chúng được quá xa. Vì thế tìm bừa xung quanh, lúc đầu không làm sao tìm được. Khi mắc tiểu bèn đi tìm đại một nơi để giải quyết, đột nhiên phát hiện bên cạnh có chỗ đất khá tơi xốp… Vì vậy mà phát hiện được.

– Tên nhóc này vận khí đúng là tốt…

Hoàng Hào Kiệt lắc đầu, nói:

– Mười ba thi thể người chết đều đã tìm được, di vật và hung khí cũng tìm thấy, vụ án coi như kết thúc. Mọi người dọn dẹp xem có quên đồ gì, nếu không có chúng ta sẽ trở về luôn.

– Người của cục Công an thành phố đi khi nào?

Đỗ Long hỏi.

Hoàng Hào Kiệt trả lời:

– Các anh đi chưa bao lâu thì họ đã đi, may mà chúng ta đến sớm một bước, nếu không công sức sẽ bị họ cướp mất.

Đỗ Long gật đầu, nói:

– Vụ án đã được phá mới là quan trọng nhất, trong tay còn mấy vụ án nhỏ, có lẽ không tốn nhiều thời gian là có thể trở về rồi.

Hoàng Hào Kiệt nói:

– Vụ án nô lệ thợ mỏ đó kết thúc như vậy sao? Đỗ Long, tôi hiểu rất rõ anh, anh không phải loại người dễ dàng buông tay. Nói đi, anh tính thế nào?

Đỗ Long cười nói:

– Sếp Hoàng không hổ danh là lãnh đạo của tôi. Vụ án kia tôi không để như vậy đâu, nhưng giờ tôi rất do dự, không biết nên làm sao bây giờ, thấy ý tứ của Giám đốc sở Trì hình như là không muốn điều tra nữa.

Hoàng Kiệt Hào nói:

– Giám đốc sở Trì cũng không đơn giản. Ôi, anh nắm chắc bao nhiêu sẽ điều tra ra tên đầu têu đằng sau?

Đỗ Long nói:

– Bảy tám phần, tôi có chút manh mối rồi, chỉ sợ lúc điều tra lại bị chặt đứt manh mối hoặc bảo ngừng hành động. Thế lực của tên cầm đầu phía sau rất hùng mạnh.

Hoàng Hào Kiệt nói:

– Tôi biết, anh đều gặp phải hai lần ám sát, còn tiếp tục nữa chắc chắn sẽ còn nguy hiểm. Tôi thấy hay là nên thôi đi. Những người đó hung hăng không được bao lâu đâu, sớm hay muộn sẽ có người tới trừng trị bọn họ.

Đỗ Long nói:

– Sếp Hoàng, anh cũng khuyên tôi không cần tiếp tục nữa?

Hoàng Hào Kiệt nói:

– Tôi vì tốt cho anh, không tin anh đi hỏi Bí thư Bạch. Chắc chắn ông ta cũng không mong anh lại mạo hiểm đâu.

Đỗ Long ngẫm nghĩ một lát, hắn nói:

– Được, tôi sẽ suy nghĩ lại thật kỹ. Sếp Hoàng, mọi người dọn dẹp được nhiều rồi, chúng ta đi!