Câu trả lời của bảo vệ rất yếu ớt, nhưng Đỗ Long tin đây là lời nói thật, hắn nói:
– Cậu chỉ cần nói phải hay không là được. Yên tâm phương pháp này của tôi rất chuẩn, tuyệt đối không để cậu oan ức đâu.
Cậu thanh niên lấy lại tinh thần tiếp tục trả lời, thông qua vấn đề của mình để đưa suy nghĩ của bảo vệ về tối hôm trước đó. Vì đãi ngộ của công ty bảo vệ tương đối tốt, công thêm chế độ nghiêm khắc, nên bảo vệ của khu này không có những thói quen xấu như đánh bài, mạt trượt, ngủ gật hay nghịch điện thoại. Bọn họ thường xuyên tuần tra theo quy định nghiêm ngặt của công ty, cứ mười phút lại tuần tra một lượt trong ngoài biệt thự cùng đồng nghiệp. Nhưng vì tòa nhà cất báu vật là ngoại lệ, sự phòng vệ trong vườn hoa của tòa nhà cất bảo vật đều được bảo vệ bằng những thiết bị kỹ thuật cao. Bảo vệ đi vào cũng sẽ phát ra cảnh báo, nên bảo vệ chỉ phụ trách tuần tra xung quanh.
Tối hôm kia lúc cậu bảo vệ này đang tuần tra bên ngoài, thì đột nhiên mất điện toàn khu, nhưng đèn đường vẫn sáng. Điều này giống với mọi lần. Tối hôm đó người phụ trách đội bảo vệ Duy Thành Lực lập tức gọi điện cho sở điện, sở điện cho biết đó là mất điện thường. Bởi vì thợ điện đang điều chỉnh đường điện, khoảng năm sáu phút sau sẽ cung cấp điện lại.
Đội bảo vệ trong khu vực không hề sợ suất bảo vệ trong khoảng thời gian này, bọn họ tăng cường điều tra. Mười hai người trong nhóm đều không ngừng tuần tra cho đến khi có điện lại. Sau khi hệ thống bảo an kiểm tra xong xác nhận là an toàn, thì đội bảo vệ mới quay lại hoạt động bình thường.
Một loạt bốn bảo vệ trả lời đều gần giống nhau, bọn họ đã thông qua thẩm tra của Đỗ Long xác nhận mình trong sạch. Đỗ Long không ngừng cố gắng, gọi hết những bảo vệ trực ban tối hôm đó, đặc biệtt là đội phó đội bảo vệ vào thấm tra.
Đội phó đội bảo vệ Quách Duy Thành nói:
– Tối hôm đó tôi gọi điện cho sở điện, Tiểu Lưu có thể làm chứng cho tôi. Nhưng hôm qua bên cảnh sát các anh điều tra xong, thì nói là bên sở điện không có lịch cắt điện. Bên công ty điện thoại cũng không tìm thấy ghi chép gọi điện, tôi cũng không biết là chuyện gì nữa.
Đỗ Long hỏi:
– Điện thoại của sở điện chuông bao lâu thì thông?
Quách Duy Thành đáp:
– Khoảng ba lần tiếng tút tút.
Đỗ Long nói:
– Mới ba lần đã thông sao. Anh không thấy rất kỳ lạ sao? Điện thoại của kiểu cơ quan độc quyền này đâu có dễ thông đến vậy? Cho dù nửa đêm canh ba mất điện không có mấy người để ý, nhưng bên sở điện đó sẽ có người trực ban nghe điện thoại không? Đây là biệt thự cao cấp, chắc rất ít mất điện. Lần sau anh thử gọi điện thoại cho sở điện vào ban đêm, xem có ai trả lời anh không.
Quả thật Quách Duy Thành rất ít nói chuyện với sở điện, anh ta nghi ngờ nói:
– Vậy tối đó ai nghe điện thoại?
Đỗ Long nói:
– Tôi cho rằng rất có thể là mấy kẻ trộm đó nghe điện thoại của anh. Kỹ thuật này không hề phức tạp, chỉ cần mở nối hộp mạch điện nhận điện thoại là được. Anh còn nhớ nhân viên tiếp điện là nam hay nữ, khoảng bao nhiêu tuổi không?
Nét mặt Quách Duy Thành kinh ngạc, dường như chưa từng nghe qua chuyện như thế này, anh ta nghĩ một chút nói:
– Cái này…Tôi nhớ là nữ, giọng nói nhẹ nhàng, chắc không lớn tuổi lắm…
Đỗ Long cảm nhận được cuộc nói chuyện đó thông qua Quách Duy Thành. Giọng nữ trong điện thoại rất ngọt ngào, thậm chí có thể coi là chuyên nghiệp. Giọng nói có chút nũng nịu đó có mấy phần giống với nhân viên trực tổng đài, khó trách Quách Duy Thành không cảm thấy kỳ lạ.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Quách Duy Thành, Đỗ Long rời khỏi phòng làm việc đó. Lúc hắn đang định đi tìm Ngụy Hưng Bang, thì đột nhiên bắt gặp lại bạn cùng đội năm đó bước tới. Đỗ Long vội gọi anh ta lại nói:
– Lưu Vinh An, các anh đã điều tra qua hộp nối mạch điện thoại của khu này chưa?
Lúc đầu tư cách của Lưu Vinh An trong đội hình sự cao hơn Đỗ Long, giờ Đỗ Long đã là cảnh đốc, còn Lưu Vinh An dường như vẫn dậm chân tại chỗ, chỉ làm đội phó. Đúng là tre gia măng mọc, thấy Đỗ Long thẩm tra liền dừng lại hỏi:
– Chưa, sao phải kiểm tra hộp nối mạch?
Đỗ Long nói:
– Tôi thấy đội phó đội bảo vệ không hề nói dối, mà bên công ty điện thoại lại không có nghi chép. Nếu như vậy rất có thể có người mở hộp nối mạch để nhận cuộc điện thoai này. Như vậy thì không cần biết bên này gọi số nào đều bị phần tử phạm tội chặn lại, đồng thởi đóng giả làm nhận viên trực tổng đài của sở điện nói chuyện với anh ta.
Lưu Vinh An đi sát vào nói:
– Cậu khẳng định tên đó không nói dối ư?
Đỗ Long nói:
– Đúng vậy, tôi khẳng định. Hộp nối mạch điện thoại ở đâu? Hi vong là nghi phạm để lại chút dấu tích.
Mặc dù bọn Đỗ Long nhanh chóng tìm ra hộp nối mạch, nhưng hiện trường không có người trong nghành. Bọn Đỗ Long không hề hành động thiếu suy nghĩ, mà liên lạc với công ty điện thoại nhờ bọn họ cử người đến.
Người công ty điện thoại tạm thời không đến được, Đỗ Long liền cho người trông coi ở đó còn mình thì quay lại biệt thự. Những phóng viên bên cạnh xông lên, giơ míc ra.
– Phó cục trưởng Đỗ, xin hỏi là tình hình vụ án có gì tiến triển không?
Phóng viên hỏi.
Đối mặt với ống kích, Đỗ Long mỉm cười lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề nói:
– Tiến triển của vụ án tạm thời không thể tiết lộ với giới truyền thông, nhưng tôi cam kết bên cảnh sát sẽ toàn lực ứng phó nhanh chóng phá án để tìm lại quốc bảo bị mất! Cảm ơn mọi người đã quan tâm, cảm ơn!
Đỗ Long rẽ mọi người ra đi vào biệt thự, hắn không để ý trong nhóm người đó có một người. Y không khác gì với những người xem bên cạnh, nhưng nếu qua sát kỹ thì sẽ phát hiện thần sắc của người này có chút khác biệt với những người quan sát xung quanh. Trong lúc mọi người đang ghé đầu kề tai bàn tán, thì người này lại không hề tham gia, mà luôn quan sát cảnh sát tới lui. Lúc có ánh mắt cảnh sát lướt qua, thì ánh mắt y lại né đi.
Đỗ Long quay vào đến biệt thự. Lúc đang ngổi ngẩn ra trên ghế sô pha trong phòng khách, thì Vương Đạt Đào vội vàng chạy đến nôn nóng hỏi Đỗ Long:
– Tiểu Đỗ, có tiến triển gì không?
Đỗ Long gật đầu nói:
– Ông chủ Vương đừng nóng vội, hiện giờ chúng tôi đang toàn lực phá án. Đã có chút manh mối, nhưng tạm thời không thể nói cho ông biết được. Xin ông kiên nhẫn một chút, chúng rôi nhất định sẽ tìm ra chân tướng vụ án này.
Vương Đạt Đào hồn bay phách lạc nói:
– Phải …Tôi tin các cậu…Không phải tôi tiếc mấy số tiền đó, mà tiếc những bảo bối của tôi. Đấy là những thứ có tiền cũng không mua được.
Đỗ Long định đi tìm Hoàng Kiệt Hào trước. Nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Vương Đạt Đào, hắn nghĩ một chút rồi bước đến chỗ ông ta vỗ vai, an ủi nói:
– Ông chủ Vương, nếu ông tin tôi, thì hãy bình tĩnh một chút ngồi xuống nói chuyện tình hình vụ án với tôi, thế nào?
Vương Đạt Đào gật đầu nói:
– Tôi không biết nên nói gì nữa…Giờ đầu óc tôi như như bột nhão vậy.
Đỗ Long cười nói:
– Ông cứ trả lời cậu hỏi của tôi là được. Qua đây, mời ngồi.
Lưu Vinh An nhìn thấy Đỗ Long kề vai sát cánh với vị tỷ phú bất động sản này, thì như muốn nổ mắt.
Đỗ Long và Vương Đạt Đào ngồi trên cùng một chiếc sô pha, tay Đỗ Long đặt trên vai Vương Đạt Đào. Bình thường thì Vương Đạt Đào sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng lúc này ông ta đang thiếu cảm giác an toàn. Nên hành động của Đỗ Long không hề làm cho ông ta cảm thấy bất thường, mà ngược lại còn có cảm giác thân thiết. Từ khi tốt nghiệp đại học, đã lâu lắm rồi không ai làm vậy với ông ta…