Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1322: Lửa thù hận cháy ngút trời



Mọi người cũng không dám hé răng nửa lời, đứng xếp hàng đi nhận công cụ. Sau đó một người trông coi đi vào sắp xếp từ phân công các thợ mỏ đến đưa thợ mỏ đi. 

Việc lao động chân tay đối với Đỗ Long mà nói đúng là không coi vào đâu, nhưng là bị người cầm dây buộc đi đào mỏ, trong đầu cảm thấy quái dị. Thật không nghĩ tới lại có một ngày mình phải đi làm nô lệ công ích.

Mấy người bị bắt tới đều là dân công, làm việc khổ cực đối với bọn họ mà nói cũng không khó, việc đã đến nước này bọn họ chỉ có thể vùi đầu vào làm việc, hơi chậm chạp sẽ bị đánh bằng roi. Có lúc Đỗ Long không khỏi nghĩ, nếu những nô lệ công này cùng nhau cầm lấy cuốc chống lại, mấy người trông coi kia có thể đỡ nổi sao? Đáng tiếc là mọi người đều im lặng làm việc, không ai dám đứng ra dẫn đầu chống lại.

Đỗ Long mang trọng trách lớn trong người, không thể tùy tiện bộc lộ thân phận, cho nên hắn cũng nhịn không hề hé răng. Cũng vì hắn có sức lực hơn lại chịu khó làm việc, từ đầu đến cuối không hề ăn roi, lúc ăn cơm một gã trông coi còn cố ý dặn đầu bếp cho hắn nhiều hơn hai khối thịt. Đỗ Long không biết nên khóc hay nên cười, không nghĩ tới mình làm nô lệ công cũng được hoan nghênh như thế này.

Sau khi ăn xong, người trông coi cho họ nghỉ ngơi một tiếng, sau đó tiếp tục bắt đầu làm việc. Vẫn làm đến mười giờ mỏ mới dừng lại. Bọn Đỗ Long bị giam cùng nhau trong một khu tập thể. Đỗ Long nhìn cảnh sát Lâm Vinh Anh mặc thường phục bị khóa ở góc kia, Đỗ Long không khỏi sinh lòng cảm thán, thật không nghĩ chính mình sẽ tới đây, hơn nữa còn đến bằng cách mà chính mình nằm mơ cũng không nghĩ đến.

Người trông coi sắp xếp cho bọn hắn chỗ ngủ mới, sau đó yêu cầu bọn hắn lập tức ngủ, không được thì thầm với nhau. Sáng ngày mai 6:30 thức dậy tiếp tục làm việc.

Mọi người cùng không nói gì lần lượt nằm xuống, nhắm mắt lại. Việc này những người trẻ tuổi kia đoán chừng đã sớm quen. Tuy rằng mệt muốn chết đi sống lại nhưng nhất thời không ngủ được, trong lòng hắn càng nghĩ càng tức giận. Nghe bên ngoài không có tiếng, hắn đứng lên nói với mọi người:

- Mọi người hãy nghe tôi nói, bọn họ dựa vào cái gì vô duyên vô cớ bắt chúng ta đến đây làm cu li? Còn có luật pháp hay không? Tôi thấy bọn họ cũng chỉ có vài người, sáng mai bọn họ đến lấy công cụ thì kệ con mẹ chúng chứ, đem toàn bộ mấy kẻ hại người chôn dưới hầm mỏ đi!

- Đúng rồi!

Có mấy người trẻ tuổi khí huyết tràn đầy ồn ào theo. Đúng lúc này, cửa phòng bịch một tiếng bị mở ra, đám người trông coi mặt đầy sát khí xông vào, chiếu đèn pin vào người trẻ tuổi kia, có người quát:

- Bắt lại cho tao! Mày thật lớn mật, lại dám kích động người khác gây rối, thật sự là chán sống!

Mấy người khác thấy tình hình không ổn vội vàng nằm xuống. Tên trông coi này như lang hổ xông lên, bắt lấy cánh tay của người trẻ tuổi kia, kéo anh ta xuống giường. Người trẻ tuổi kia trong lòng biết không ổn, anh ta ra sức giãy dụa hét chói tai, nhưng không có tác dụng gì. Một người trông coi hung hăng cho anh ta hai cái tát, quát câm miệng, hai gò má người trẻ tuổi kia sưng lên, khóe miệng chảy máu, sợ hãi không dám lên tiếng nữa.

- Ai còn dám kích động gây rối, người này chính là tấm gương cho chúng mày!

Người cầm đầu trông coi quát:

- Đem nó đi!

Người trông coi kéo tay, từng bước từng bước, đột ngột kéo tay người trẻ tuổi ra, biến thành hình chữ đại - hình người nằm dang chân tay ra. 

Cây roi trong tay người trông coi cầm đầu run lên, quất xoẹt qua trước mặt, hung hăng xé y phục trên người trẻ tuổi kia, quất vào người anh ta.

Người trẻ tuổi khản giọng nứt ra phổi hét lên thảm thiết, tiếng kêu thảm thiết còn kéo dài, quanh quẩn trong khu tập thể. Tiếng thảm thiết thứ hai tiếp tục vang lên, cứ như vậy, lĩnh trọn mười roi, người cầm đầu thu roi lại, hừ lạnh nói:

- Đến cái chốt góc phòng quỳ đi, để cho bọn họ nhìn đây là kết quả của việc dám cả gan phản kháng.

Người trẻ tuổi bị chiếc còng tay nặng xiết trên tay và chân, bị bắt quỳ gối ở góc tường. Anh ta đau đến không còn sức để phản kháng, chỉ có thể thấp giọng nức nở yên lặng mà rơi lệ. Tên trông coi này uy hiếp một trận, lúc này mới đóng cửa lại nghênh ngang rời đi.

Trải qua chuyện này, người trong phòng rốt cuộc không một ai dám lên tiếng, chỉ một lát tiếng ngáy đã lớn dần, mọi người đều mệt mỏi đi vào giấc mơ đẹp.

Đỗ Long chợt ngồi dậy, hắn xác nhận bên ngoài ngoại trừ hai người đang uống trộm rượu canh ở cửa chính ra, chỉ có hai người còn lại cách vách ký túc xá uống rượu nói chuyện phiếm.

Đỗ Long đứng lên, hắn thương hại nhìn vào mắt người trẻ tuổi kia vì lắm miệng mà gặp phải họa giết gà dọa khỉ, đi tới mép cửa, hướng ra phía ngoài khẽ đẩy một chút.

Cửa bị khóa từ bên ngoài, tuy nhiên chỉ có một móc chụp mỏng, Đỗ Long lén lút kéo cửa vào phía trong, đinh ốc ở móc chụp liền bị bung ra theo đầu gỗ kia, cửa gỗ sơ sài bị Đỗ Long kéo mạnh ra.

Đỗ Long nâng cửa lên khẽ mở ra, đi khỏi cái khu tập thể sơ sài này, một lúc sau bên ngoài truyền đến tiếng kêu lớn:

- Tất cả mọi người mau đứng lên, mấy tên trông coi đều bị đánh ngất xỉu rồi, mọi người tự do rồi!

Mọi người đều bị giật mình, ban đầu còn có chút do dự, đột nhiên phía hầm mỏ truyền đến một tiếng động trầm trầm, cả phòng đều run rẩy lên, giống như động đất. Tiếp theo phía hầm mỏ truyền đến tiếng sập ầm ầm, bên ngoài vẫn yên tĩnh lạ thường, gió lớn thổi vào cửa gỗ đang khép hờ. Cuối cùng mọi người đánh bạo nhìn thăm dò, chỉ thấy bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, những tên trông coi hung hăng hống hách đều ngã trên mặt đất không biết sống chết ra sao. 

Người bị bắt tới lá gan lớn hơn chút, bọn họ phát hiện phía hầm mỏ khói mù dày đặc, giống như thật sự bị nổ sụp. Đi đến chỗ mấy người bị ngã trên mặt đất, phát hiện mấy tên trông coi chưa chết, không biết vì sao hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất.

Nô lệ đột nhiên vùng lên giải phóng, mấy người bị bắt chỉ tạm thời mê man một chút, bọn họ tỉnh lại rất nhanh, phẫn nộ nhằm đúng tên trông coi trên mặt đất mà đấm đá. Mấy chục người đánh như vậy, khả năng sống sót của tên trông coi này vô cùng thấp.

- Tốt lắm, mọi người đừng đánh nữa, đánh tiếp sẽ chết người đấy, nhanh chóng mang mấy người này báo cảnh sát đi, ai biết lái xe?

Có người lớn tiếng nói.

- Tôi biết, tôi đang là lái xe ở Thâm Quyến đấy!

Có người lớn tiếng nói.

Mọi người tỉnh táo lại tìm xe đưa bọn họ đi, phát hiện cửa xe mở, chìa khóa được đặt trên tấm đệm lót của ghế lái. Mọi người đem mấy tên trông coi đang hấp hối lên xe, lái hai chiếc xe tải lớn, dọc theo đường núi bắt đầu xuống núi.

Lúc đi ngang qua thôn Ngưu Đề, chiếc xe tải một giây cũng không nghỉ, bọn họ vẫn lái xe đến đồn công an xã Diêm Hòa. Đang đêm hôm khuya khoắt, trong đồn công an xã Diêm Hòa chỉ có hai người đang trực. Bọn họ rõ ràng biết chuyện, cố tình không tiếp vụ án này nhưng thấy tinh thần quần chúng kích động, sợ tại chỗ bị thiệt, liền lấy bản ghi chép ra làm bộ ghi chép, có người ở phía sau nói:

- Không cần ghi chép, phải lập án mới được, không lập án thì đập phá luôn đồn công an này! Dù sao chúng ta cũng nhhiều người, làm lớn chuyện lên cũng không sợ!

- Đúng, nhất định phải lập án!

Mọi người đều nhộn nhạo lên, hai tên cảnh sát thấy tình hình không ổn, đành phải ngoan ngoãn lập án, đồng thời gọi điện thoại xin chỉ thị cấp trên.

Lúc mọi người đang hỗn loạn, Đỗ Long lặng lẽ rời đi, tuy rằng đã tối muộn, nhưng trên đường còn rất nhiều xe tải, Đỗ Long tùy tiện trèo lên một chiếc, miễn phí đi xe vào thành.

Nhà ga còn có rất nhiều người, Đỗ Long lặng lẽ mò tới cái văn phòng cảnh sát mà xế chiều hôm kia hắn bị đưa đến, cảnh sát kia vẫn trong phòng làm việc, đang nằm ngáy o...o..., không mảy may biết hung thần báo thù đã đi đến trước mặt.