Cơ Dã Diệu Tử nghe được lời này của Đỗ Long thì không khỏi bật cười khanh khách, bà ta nói:
– Cục trưởng Đỗ thật thẳng thắn, Phương Tử, con còn chần chừ gì nữa?
Điền Trung Phương Tử không hào phóng như lần trước, không biết có phải do lớn thêm hai tuổi nữa nên đã biết hổ thẹn, cô ta cắn môi xấu hổ nói:
– Mẹ… đừng như thế… Cảnh sát Đỗ, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện trước được không?
Đỗ Long quét mắt trên khuôn mặt cô ta, cười nói:
– Không vấn đề, tuy nhiên…. cô có thể ngồi trong lòng tôi không?
Điền Trung Phương Tử ngượng ngùng gật đầu, sau đó Đỗ Long đi tới, lúc đi qua bên cạnh Cơ Dã Diệu Tử, hắn khom người nhặt quần áo của Cơ Dã Diệu Tử lên choàng lên người cho bà ta. Đỗ Long nói:
– Phụ nữ không nên quá chủ động cởi quần áo, hãy dành thú vui này lại cho đàn ông…
Cơ Dã Diệu Tử đã quen với tình cảnh này, nghe xong chỉ cười khúc khích, nói:
– Thì ra cục trưởng Đỗ không thích phụ nữ quá chủ động. Thế thì chỉ có thể trách đại đa số đàn ông có sắc tâm không có sắc đảm. Phụ nữ đành phải chủ động một chút thôi….
Đỗ Long ngồi trên ghế sô pha, vừa vỗ đùi, Điền Trung Phương Tử đã hiểu ý hắn, e thẹn đi tới trước mặt Đỗ Long.Đỗ Long ôm lấy vòng eo thon của cô ta, ấn cô ta ngồi trên đùi mình, vừa đưa tay ra liền men theo đùi Điền Trung Phương Tử lần sờ vào bên trong bộ kimono của cô ta.
Cơ thể của Điền Trung Phương Tử vẫn rất non trẻ, làn da căng mịn trơn nuột, bắp thịt chắc, đàn hồi tốt, cảm giác tiếp xúc rất tuyệt. Kể từ cách đây ba năm cái lần bị Đỗ Long liếp tiếp phá trinh ba lần, cô ta đã hoàn toàn yêu thích cái vị sung sướng đến hồn bay phách lạc ấy. Ba năm qua, hầu như mỗi đêm cô ta đều mơ thấy Đỗ Long, có lúc lén lút dùng đạo cụ để tự sướng, cũng có lúc ảo tưởng là Đỗ Long đang làm với mình. Lúc này, vừa bị tay của Đỗ Long sờ đến, toàn thân cô ta lập tức mềm nhũn. Sự ham muốn vừa được đánh thức nháy mắt đã trở nên nhộn nhạo hơn. Cô ta nằm trên vai của Đỗ Long, khẽ thở gấp, nói:
Cơ Dã Diệu Tử vững tâm hơn Điền Trung Phương Tử nhiều, bà ta thuận thế cũng dán chặt lấy người Đỗ Long, đưa tay ra vuốt ve trên chiếc áo T-shirt bó sát của Đỗ Long, nói:
– Đỗ Long, trong tay cậu chắc hẳn có tám mảnh đĩa ngọc bát tiên nhỉ?
Đỗ Long giả bộ hồ đồ nói;
– Có sao? Sao tôi không biết nhỉ?
Cơ Dã Diệu Tử cũng rất si mê cơ thể cường tráng của Đỗ Long, đụng đến từng múi cơ bụng ấy, bà ta lộ rõ vẻ thất thần, ngừng lại một chút mới nói:
– Đừng chơi trò đánh đố với tôi, nghe nói trong tay cậu vốn có một mảnh, sau đó lại có được một mảnh từ trong tay người anh em của cậu, cuối cùng cái mảnh mà Vương Đạt Đào bị đánh cắp cũng lọt vào tay cậu đúng không?
Đỗ Long cười nói:
– Bà thật hiểu tôi, tuy nhiên, lẽ nào bà chưa từng nghe nói sao? Cái mảnh đĩa kia của Vương Đạt Đào tôi đã trả lại cho anh ta từ lâu rồi. Mảnh đĩa của người anh em với tôi cũng đã trao cho Tịnh Thủ Môn, nếu bà muốn giao dịch thì có lẽ tìm Cổ Dật Phi của Tịnh Thủ Môn có vẻ thực tế hơn.
Cơ Dã Diệu Tử nói:
– Tôi sớm đã tiếp xúc rồi, Cổ Dật Phi là một lão già bảo thủ, ông ta kiên quyết không chịu hợp tác với chúng tôi. Nếu so sánh, thì Đỗ Long cậu càng dễ chung sống hơn.