Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 159: Rượu Hòa Giải



- Tiểu San, cho dù cô tin hay không, Đỗ Long đích thị đã lừa cô, hắn giấu cô rất nhiều chuyện. Tôi nhận được tin rất chính xác, hôm nay hắn muốn gặp mặt người đàn bà trong bức ảnh đó ở khách sạn Hải Thiên, không tin cô có thể đến khách sạn tìm hắn, chỉ có tôi dù có dẫm chết vẫn thích cô. Tôi có thể đảm bảo, bất luận thế nào đi nữa tôi tuyệt đối không bao giờ lừa gạt cô!

Lời của Lâm Khai Thái như mở ra chiếc hộp ma lực Pandora, cô gái khi đang yêu say đắm nào có thể dễ dàng chịu đựng sự lừa gạt của người yêu? Kỷ Quân San cảm thấy tổn thương vô cùng.

- Người đẹp, cô đừng khóc nữa, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, đổi bạn trai đi là xong mà. Chỗ này không nên đứng lâu, hay là cô đưa cho tôi địa chỉ để tôi đưa cô đến đó.

Lái xe taxi nói với Kỷ Quân San.

Kỷ Quân San khóc nức nở nói địa chỉ nhà, xe taxi lập tức nổ máy đi xa.

Kỷ Quân San đi không lâu, một chiếc xe đỗ ở phía sau không xa khởi động tiến vào khách sạn. Cửa sổ xe hạ xuống, Lâm Khai Thái thở một hơi thuốc ra ngoài cửa sổ, vẻ vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt nói:

- Lão tam, đúng là có anh có khác, ngay cả trường hợp này anh cũng đều đoán trúng, anh quả nhiên không hổ thẹn là có đầu óc nhanh nhạy nhất trong ba anh em chúng ta.

Dương Khánh mỉm cười nói:

- Đây mới chỉ là bắt đầu, hai ngày nay tâm trạng cô ấy nhất định rất tồi tệ, đại ca anh đừng trêu chọc làm cô ấy không vui nữa. Đợi khi cô ấy cảm thấy cô đơn, lúc đó anh lại xuất hiện, xoa dịu nỗi đau của cô ấy, người đàn bà không có kinh nghiệm và đầu óc thế này sẽ nhanh chóng một mực yêu anh đến chết đi sống lại đấy.

Lâm Khai Thái vui mừng gật đầu nói:

- Tôi nghe lời anh.

Trong Bạch Hoa Tam thiếu, Tưởng Vân Phi bạo lực nhất hừ lạnh một tiếng nói:

- Lão đại anh thực sự sẽ không lấy cô ta chứ? Nếu chỉ là đùa giỡn thì có cần phiền phức như vậy không? Chỉ là một con ranh thôi mà, đổi lại là tôi ra tay thì chết chắc rồi.

Trong mắt Lâm Khai Thái bộc lộ một tia dữ tợn, y cười lạnh nói:

- Lấy cô ta? Đừng đùa nữa, tôi muốn dùng thủ đoạn bình thường để cô ấy theo đuổi, chơi đủ rồi sẽ đá cô ta không thương tiếc. Lần trước cô ta hại tôi mất mặt như vậy, tôi làm sao có thể cưới cô ta chứ? Anh cho rằng cô ta là con gái của Bí thư Tỉnh ủy à?

- Điều này cũng chưa chắc.

Tưởng Vân Phi phấn chấn lên, y cười ha hả nói:

- Hôm đó tôi và lão tam đều bị một phen mất mặt, lão đại sau khi anh chơi xong, chúng ta cũng lấy lại được thể diện. Thì cũng giống như lần trước, thế mới để con nhỏ ngu ngốc này nhớ đời!

Cả ba tên cầm thú không biết hối cải đồng thanh cười, cho xe đỗ trong bãi đỗ xe khách sạn Hải Thiên.

Lúc Đỗ Long cùng Uẩn Cảnh Huy và tài xế Tiểu Vương của ông ta đang vui vẻ, bỗng nghe có người gõ cửa. Đỗ Long lo lắng, thầm nghĩ không biết có phải Trần Hủ Mộc đã đến đây, lại thấy Uẩn Cảnh Huy cười nói:

- Mau vào đi, Đỗ Long, hôm nay ngoài cậu ra, bác còn mời thêm ba vị khách nữa…

Uẩn Cảnh Huy còn chưa nói xong, Đỗ Long đã thấy ba vị khách ông ta nói đó, chính là Lâm Khai Thái, Tưởng Vân Phi và Dương Khánh. Đỗ Long nhướn mày, lại kiềm chế cơn giận, chỉ nghe Uẩn Cảnh Huy nói tiếp:

- Tôi biết giữa các cậu có hiểu nhầm, các cậu đều là thanh niên, đều có chút hiếu thắng, có chút xô xát cũng là chuyện bình thường, mọi người chỉ cần ngồi xuống uống mấy chén là không sao thôi. Đỗ Long, cậu sẽ không vì điều này mà làm mất mặt tôi chứ?

Đỗ Long nhìn bọn Lâm Khai Thái đang cười cợt nhả, hắn trầm giọng nói:

- Trưởng phòng Uẩn đích thân sắp xếp để chúng tôi hòa giải, tôi làm sao có thể làm phật lòng Trưởng phòng Uẩn chứ? Chỉ sợ tôi đồng ý bỏ qua, người khác lại tưởng tôi sợ bọn họ thôi.

Ba người Lâm Khai

Thái cùng Uẩn Cảnh Huy lên tiếng chào hỏi, sau đó cười hì hì ngồi xuống. Lâm Khai Thái cười với Đỗ Long nói:

- Cảnh sát Đỗ, nếu chúng ta không đánh nhau thì không quen nhau, anh hại chúng tôi mất mặt, tôi phá xe của anh, chuyện này coi như là hòa rồi. Sau này mọi người sẽ là bạn tốt của nhau, nào, chúng ta chúc cảnh sát Đỗ một chén! Coi như là chuộc tội!

Đỗ Long cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn bỏ đi ra ngoài, nhưng không thể làm mất thể diện của Uẩn Cảnh Huy. Hắn nhìn ba người đối diện nâng chén lên, cười lạnh nói:

- Các anh bị bắt là do tự mình chuốc lấy, phá xe của tôi càng là hành vi phạm tội, hai chuyện này sao có thể hòa nhau? Dù là thật lòng muốn giải hòa, các anh ít nhất phải có chút thành ý. Trưởng phòng Uẩn, tôi chỉ là cảnh sát nghèo, hóa đơn sửa chiếc xe này lần trước vẫn còn ở đây, sếp xem qua trước. Tôi không phải là vu khống bọn họ, muốn hòa giải, đầu tiên phải trả khoản tiền này lại cho tôi.

Uẩn Cảnh Huy cầm lại xem, phát hiện không ngờ hết gần sáu nghìn, y nghĩ thầm:

“Được lắm, xe này bị phá quá thậm tệ rồi…”

Uẩn Cảnh Huy đang xem, Tưởng Vân Phi đĩnh đạc nói:

- Đơn giản thôi, phải đền bao nhiêu anh ra giá đi, tôi lập tức ký chi phiếu đưa anh.

Uẩn Cảnh Huy đưa biên lai ra nói:

- Năm nghìn chín trăm ba mươi, tôi nói ba người các cậu quá ác đó, phá xe của Đỗ Long thành ra thế nào, chỉ có sửa xe không đã mất hơn năm nghìn!

- Cái gì!

Lâm Khai Thái đặt mạnh chén rượu xuống nói:

- Với cái xe bán tải khỉ gió đó, thay bốn bánh xe rồi sơn lại xe, có nổ thì cũng chỉ mấy trăm đồng (đồng ở đây là Nhân dân tệ), cậu làm như chúng tôi ngốc lắm à!

Dương Khánh vội vàng kéo Lâm Khai Thái, ha hả cười nói:

- Mấy trăm với mấy nghìn có khác gì nhau chứ? Chúng tôi đền, mà còn đền gấp đôi, nhị ca, viết cho Đỗ cảnh quan một phiếu mười hai nghìn đi.

Đỗ Long nói:

- Tôi chỉ cần trả cho tôi năm nghìn chín trăm ba mươi, tốt nhất anh đưa tôi tiền mặt, nếu viết phiếu cần phải ghi thêm trên phiếu là phí bồi thường sửa xe.

Ba người bọn Lâm Khai Thái ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng Tưởng Vân Phi vẫn viết phiếu sáu nghìn đưa cho Đỗ Long, cũng ghi rõ lý do. Đỗ Long sau khi cất kỹ tấm phiếu liền cầm chén rượu lên cười nói:

- Trưởng phòng Uẩn đã muốn hòa giải, chuyện nhỏ lần trước tôi đều bỏ qua hết, sau khi uống chén rượu này mọi người sẽ là bạn tốt. Tục ngữ có câu vợ của bạn không thể bắt nạt, Kỷ Quân San là bạn gái của tôi, mong ba người các anh từ giờ đừng làm phiền cô ấy nữa, nếu không đừng có trách tôi trở mặt! Trưởng phòng Uẩn, sếp nói xem như thế đúng không?

Uẩn Cảnh Huy cảm thấy giữa bọn họ vẫn như cung giương nỏ, trong lòng có chút không vui. Nhưng Đỗ Long đang chiếm phần đúng, cho nên y cũng chẳng có gì để nói, thuận theo lời của Đỗ Long nói:

- Khá lắm, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, ba người các cậu nên nhìn xa chút, không được trêu chọc cô gái đó nữa.

Lâm Khai Thái nhướn mày, thấy Dương Khánh lấy chân đá vào chân mình một cái dưới gầm bàn, y không hé răng, Dương Khánh cười nói:

-

Trưởng phòng Uẩn, cảnh sát Đỗ, cô Kỷ vẫn chưa được Đỗ cảnh quan lấy về nhà, ai cũng có cơ hội theo đuổi cô ấy, chúng tôi có thể nhận lời đảm bảo không dùng thủ đoạn phi pháp để theo đuổi cô Kỷ. Chúng tôi đánh nhau không thắng được cảnh sát Đỗ, chúng tôi mong rằng muốn bình đẳng thỏa thuận với cảnh sát Đỗ về phương diện tình cảm chút, anh Đỗ không phải là sẽ không dám cạnh tranh bình đẳng với chúng tôi chứ?

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Cạnh tranh công bằng tôi mới không sợ, chỉ sợ có vài người hay thích dùng âm mưu quỷ kế. Đừng nghĩ rằng cái gì tôi cũng không biết, anh sáng hôm nay trốn sau vườn hoa chụp lén tôi với chị Lâm, sau đó cầm bức ảnh đến trước mặt bạn gái tôi ăn nói linh tinh phải không? Còn anh nữa, nhân lúc Trưởng phòng Uẩn làm hòa hẹn chúng ta gặp mặt, lại dụ dỗ bạn gái tôi đến, các anh nói với cô ấy là tôi hẹn gặp người khác ở đây phải không? Loại chó như các anh có chết không đổi được thói ăn cứt, tôi không thèm tin các anh sẽ cạnh tranh công bằng đâu.

Ba người

Lâm Khai Thái bị Đỗ Long nói thẳng ra hết ra tất cả âm mưu, sắc mặt bọn họ bỗng nhiên biến đổi. Dương Khánh vẫn tốt, Lâm Khai Thái và Sở Vân Phi tỏ vẻ không biết nhận lỗi. Uẩn Cảnh Huy là ai chứ? Y liếc qua đã nhìn thấy sự hoang mang trong lòng bọn họ, lúc đầu có chút trách Đỗ Long không nể mặt, bây giờ đổi lại thấy hận ba người Lâm Khai Thái. Bọn người kia căn bản không để vị Trưởng phòng như y vào mắt, dám bằng mặt không bằng lòng với y, ghê tởm nhất chính là không ngờ lợi dụng chính mình giúp họ có cơ hội hòa giải để thực hiện âm mưu… Cho nên sau khi nghe xong Đỗ Long nói, mặt Uẩn Cảnh Huy lập tức trầm xuống, y không muốn tiếp tục hòa giải những chuyện này nữa, bọn chúng muốn chết thì mặc kệ bọn chúng.

- Anh đừng có ăn nói linh tinh…

Dương Khánh còn muốn nói xạo, nhưng một câu nói của Đỗ Long đã làm mưu đồ của y thất bại hoàn toàn. Chỉ thấy Đỗ Long qua chiếc bàn chỉ vào mũi Tưởng Vân Phi nói:

- Tôi nói linh tinh? Tưởng Vân Phi, anh có phải là đàn ông, dính phải cứt cũng không dám nhận, còn muốn ăn vào bụng nữa à?

Tưởng Vân Phi giận dữ nhảy dựng lên. Y là đội trưởng quản lý đô thị, trời không sợ đất không sợ, không có gì phải băn khoăn. Y rung tay, bất giác hắt chén rượu vào mặt Đỗ Long. Tưởng Vân Phi quăng cái chén đi, chỉ vào Đỗ Long tức giận chửi to:

- Mày mới không phải là đàn ông! Những chuyện đó là chúng tao làm đấy thì sao nào? Mày ăn thịt tao à!

Đỗ Long lạnh lùng nhìn bọn họ, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh như băng. Hắn chậm rãi ngồi xuống, nói với Uẩn Cảnh Huy:

- Trưởng phòng Uẩn, không phải tôi làm mất mặt sếp, là bọn họ hoàn toàn không có thành ý, chén rượu hòa giải này không uống cũng thế.

Nói xong Đỗ Long cũng vung tay, nhưng chén rượu đó lại bị hắn đổ về sau lưng. Tưởng Vân Phi bị Dương Khánh và Lâm Khai Thái cố gắng khống chế nên mới không lật bàn, y cũng nhanh chóng nhận ra được sai lầm to lớn của mình. Đang lúc tâm trí hoảng loạn, Dương Khánh nói xin lỗi với Uẩn

Cảnh Huy, tuy nhiên lúc này nói gì cũng đã muộn, Uẩn Cảnh Huy trầm mặt thản nhiên nói:

- Không cần phải nói gì nữa, từ giờ trở đi việc của chúng mày tao sẽ không nhúng tay vào nữa! Cút! Tao không muốn nhìn thấy chúng mày nữa!