Thẩm Băng Thanh khó khăn lắm mới khiến Mã Ngọc Đường thay đổi được ý định. Khi anh ta bỏ điện thoại xuống thì nhìn thấy Đỗ Long cứ cười hì hì nhìn mình, Thẩm Băng Thanh tức giận nói:
- Đều do anh hại cả!
Đỗ Long đang muốn trêu chọc anh ta mấy câu nữa, nhưng ánh mắt nhìn về phía xa, dường như đã nhìn thấy điều gì đó. Hắn vội vàng giở tài liệu ra, sau đó đưa cho Thẩm Băng Thanh, nói:
- Anh nhìn xem cô bé kia có giống Lương Trân Mai không?
Thẩm Băng Thanh nghi hoặc nói:
- Chẳng phải cô bé đã đến nhà dì rồi sao? Không sai, chính là cô bé. Anh định làm gì? Không được phụ huynh đồng ý, chúng ta không thể tiếp xúc với trẻ em được.
Đỗ Long nói:
- Quy định là thứ chết, người là vật sống. Quan trọng nhất là có thể giải oan cho người chết. Huống hồ chúng ta không hề lén lút tiếp xúc với cô bé, anh không nhìn thấy sao, bên cạnh còn có một bà già nữa, có lẽ chính là bà nội của Lương Trân Mai, vừa rồi chúng ta cũng đã gặp rồi.
Thẩm Băng Thanh gật đầu, Đỗ Long tiếp tục nói nhanh:
- Lát nữa anh ngăn bà nội cô bé lại, tôi đi nói chuyện với Lương Trân Mai.
- Đi cùng anh sớm muộn cũng vi phạm kỷ luật...
Thẩm Băng Thanh cười khổ lắc đầu, và nhanh miếng cơm, sau đó đặt bát xuống, đi về phía hai bà cháu
Lương Trân Mai đang nói chuyện với bà nội, nhìn thấy Đỗ Long tiến lại gần, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nói với bà nội mấy câu gì đó, rồi quay người bỏ đi.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh không hô to “chúng tôi là cảnh sát” sau đó xông lên giống như thường ngày, Lương Trân Mai chạy về phía ngược lại với nhà mình, tiểu khu lại đóng kín, cô bé chẳng thể chạy xa được. Hơn nữa cô bé chạy đi như vậy lại gián tiếp chứng minh phán đoán của Đỗ Long, vận may của Đỗ Long khiến cho Thẩm Băng Thanh cũng phải thầm cảm thán, cùng là một vụ án, tại sao Hoàng Kiệt Hào điều tra mấy ngày mà chẳng có manh mối gì, Đỗ Long vừa làm đã có bước đột phá lớn cơ chứ? Lẽ nào để điều tra ra chân tướng thì không thể chịu sự bó buộc của những quy định cứng nhắc đó sao?
- Các người làm gì? Có ai không, đánh người rồi!
Bà cụ già nhìn thấy hai người đi vòng qua người mình, bà liền ngồi phịch xuống đất, chân tay múa may kêu lớn.
Khi ánh mắt của mọi người cùng hướng lại phía mình, Đỗ Long hừ lạnh một tiếng:
- Thần kinh!
Giải thích xong hành vi của bà cụ, hai người căn bản không thèm để ý tới hành vi ăn vạ của bà cụ, tiếp tục chạy về phía Lương Trân Mai. Bà cụ thấy cả hai không thèm để ý tới mình liền vội vàng bò dậy, đuổi theo cả hai. Đỗ Long vẫn nhìn chằm chằm về phía Lương Trân Mai, nói với Thẩm Băng Thanh:
- Tới lượt anh rồi.
Thẩm Băng Thanh thở dài một cái, quay người ngăn bà nội của Lương Trân Mai lại, bình tĩnh nói:
- Bà cụ, bà đuổi chúng tôi làm gì?
Bà nội của Lương Trân Mai nhìn thấy Đỗ Long tiếp tục đuổi theo cháu gái mình, vội vàng kêu lớn:
- Mau ngăn anh ta lại, bọn chúng giả danh cảnh sát, là bọn lừa đảo bắt cóc trẻ em! Bọn chúng định bắt cóc cháu tôi, mọi người ơi, cầu xin mọi người, ngăn anh ta lại!
Cư dân trong tiểu khu nghe thấy vậy liền vội vàng kéo tới, bao vây lấy Thẩm Băng Thanh. Thẩm Băng Thanh lạnh lùng rút thẻ công an ra, nói:
- Chúng tôi là cảnh sát, không tin mọi người có thể gọi 110 để điều tra. Chúng ta đang điều tra vụ án, bà cụ này không biết vì lý do gì cứ cố ý ngăn cản chúng tôi, lẽ nào bà cụ biết ai mấy hôm trước đã ném rác bừa bãi, làm chết người?
Những lời của Thẩm Băng Thanh lập tức trấn áp được tất cả mọi người có mặt ở hiện trường. Vụ án rác từ trên trời rơi xuống làm chết người đang khiến cho mọi người trong tiểu khu bàn tán xôn xao, mọi người đều không dám lảng vảng đến gần tòa nhà đó nữa. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cụ già, một người phụ nữ trong đó nói:
- Đây chẳng phải là bà Vương hay sao? Chuyện vừa rồi chúng tôi đã nhìn thấy cả rồi, người ta hoàn toàn chẳng chạm vào người bà thì bà đã lăn ra ăn vạ, bây giờ lại bảo người ta giả danh cảnh sát. Nhà bà ở tòa nhà 25, bây giờ bà ngăn cản cảnh sát điều tra, lẽ nào túi rác đó chính do nhà bà ném xuống hay sao?
Bà Vương không biết trả lời thế nào, bỗng nhiên ngồi thụp xuống, ôm đầu khóc. Những người xung quanh liền thì thầm to nhỏ với nhau:
- Xem ra đúng là nhà họ rồi, đúng là thất đức...
Vở kịch của bà Vương bị vạch trần, bà vừa hối hận vừa ngượng ngùng. Lúc này Đỗ Long đã mất dấu Lương Trân Mai, phía trước là một khu cây xanh rậm rạp, một đứa bé trốn trong đó quả thực không dễ dàng tìm kiếm ra.
Đỗ Long dáng vẻ như tùy ý đi vòng quanh khu cây xanh một vòng, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế gỗ nghỉ ngơi.
Cách hắn chưa tới một mét, Lương Trân Mai đang vô cùng lo lắng nhìn hắn. Đỗ Long thản nhiên rút bật lửa ra nghịch, rồi bỗng nhiên nói:
- Ở trường chẳng phải vẫn dạy các cháu bé phải tin lời cảnh sát, có chuyện gì thì tìm các chú cảnh sát hay sao? Lương Trân Mai, tại sao cháu nhìn thấy chú cảnh sát thì lại bỏ chạy thế? Đừng lo lắng, chú không phải đến để bắt cháu, chú chỉ muốn nói chuyện với cháu thôi, đi ra đi. Ở trong có muỗi, có kiến, còn cả nhện, cả sâu róm nữa, bò lên người là sẽ bị ngứa đấy.
Khoảng hai phút sau, Lương Trân Mai cuối cùng đã đi ra. Đỗ Long vẫy tay về phía cô bé, cười nói:
- Đến đây, ngồi xuống cạnh chú, chú hỏi cháu mấy câu rồi sẽ đi ngay.
- Cháu nhận ra chú, chú chính là cảnh sát anh hùng Đỗ Long, cháu đã từng nhìn thấy chú trên chương trình “Cuộc sống”, báo tường ở trường cháu cũng dán câu chuyện về chú.
Đỗ Long cười nói:
- Cháu nhận ra chú thì tốt, cháu biết chú sẽ không lừa cháu... cháu có biết không? Hồi chú còn bé cũng làm rất nhiều việc sai trái, còn bị bố chú đánh cho mấy trận, sau đó bố chú dẫn chú đi xin lỗi người ta. Bởi vì chú biết sai thì sửa, nên mọi người đều tha lỗi cho chú.
Lương Trân Mai cúi đầu xuống, nước mắt lã chã rơi, lắc đầu nói:
- Việc này không giống nhau... lần này.... cháu phạm phải sai lầm không thể nào có cơ hội để hối hận nữa, cũng không phải xin lỗi là có thể giải quyết được...
Đỗ Long hỏi lại:
- Bố mẹ cháu nói vậy sao? Họ sai rồi, cho dù sai lầm lớn thế nào đi chăng nữa, nhận thức được sai lầm của mình, thành khẩn xin lỗi là việc bắt buộc phải làm. Phạm lỗi thì phải chịu trách nhiệm, không nên vì sai lầm của mình quá lớn mà lại trốn tránh, như vậy không chỉ khiến cho bản thân mình suốt ngày lo lắng không yên mà còn khiến cho gia đình người bị hại càng thêm đau khổ. Rất nhiều tội phạm sau khi bị bắt đều cảm thán, cuối cùng có thể có được ngủ an lành rồi. Nhìn mắt cháu thâm sì như mắt gấu trúc như vậy, mấy hôm nay chắc ngủ không ngon à?
Lương Trân Mai khẽ gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Đỗ Long, nói:
- Chú cảnh sát, bây giờ cháu phải làm gì?
Đỗ Long nhìn cô bé mắt ướt đẫm lệ, liếc mắt nhìn Thẩm Băng Thanh đang cùng với bà Vương chạy tới, hắn nói:
- Cháu đi nói với bà, nói là cháu cần dũng cảm chịu trách nhiệm, cháu muốn ra tự thú.
- Cháu sẽ phải ngồi tù chứ? Nghe nói ngồi tù rất đáng sợ!
Lương Trân Mai hỏi.
Đỗ Long nói:
- Không, cháu còn quá nhỏ, cháu sẽ không phải ngồi tù. Cháu sẽ vẫn được sống cùng bố mẹ, bố mẹ cháu có thể sẽ phải đền bù một khoản tiền, cháu cũng cần xin lỗi chân thành với thân nhân của người chết. Có lẽ sẽ có chút áp lực, nhưng so với nỗi đau khổ của người đã bị mất đi người thân thì chút áp lực đó cũng không đáng kể gì cả. Hãy nhớ lời khuyên của chú, chỉ cần cháu mạnh mẽ kiên cường, chuyện này sẽ không hề ảnh hưởng gì tới tương lai của cháu cả, tương lai của cháu vẫn sẽ vô cùng tươi sáng.
Lương Trân Mai nửa hiểu nửa không, gật gật đầu, sau đó cùng Đỗ Long đứng lên, bình tĩnh nói với bà nội: