Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 231: Từ xưa tới nay đa tình làm tổn thương biệt ly



Mặc dù bây giờ đang là đêm khuya vắng người, nhưng trong khu vẫn có người đi lại. Xung quanh nhà của Lâm Gia Hân là hàng rào bằng sắt, tuy rằng có các loại dây thực vật leo tường che chắn, nhưng vẫn có không ít khe hở có thể nhìn vào. Loại sợ hãi có thể có người phát hiện ra ngược lại lại khiến Lâm Nhã Hân càng thêm hưng phấn, lúc đi ngang qua khe hở to hoặc nghe được tiếng bước chân tới gần, Lâm Nhã Hân sẽ đi nhanh một chút, làm dây xích trong tay Đỗ Long căng lên. Dưới ánh đèn đường yếu rọi xuống, Đỗ Long nhìn thấy từng giọt chất lỏng không rõ từ trên người của cô nhỏ xuống, ngưng tụ thành đốm nhỏ trên mặt đất…

Sau đi được 2, 3 vòng, Đỗ Long dắt Lâm Nhã Hân đến phòng tắm trong nhà. Lâm Nhã Hân vẫn bò trước mặt hắn như trước, Đỗ Long cầm vòi hoa sen và xà phòng khử trùng bọc trong một chiếc khăn dùng sức chà lên người cô. Lâm Nhã Hân thỉnh thoảng ngiêng người nhìn hắn, yêu kiều hướng về phía hắn kêu hai tiếng

Đôi thỏ ngọc đầy đặn nảy lên khi bị chà xát. Lâm Nhã Hân ánh mắt mơ màng, môi anh đào khẽ nhếch, thở hổn hển, báu vật như thế đang ở trước mắt cần cứ lấy, đàn ông chân chính có mấy người nhịn được? Nếu là người khác thì Đỗ Long cũng có thể nhịn được, nhưng hắn và Lâm Nhã Hân có quan hệ như thế nào? Hắn căn bản không băn khoan cái gì, ném vòi hoa sen xuống đất, cất khăn đi. Hắn kéo mông Lâm Nhã Hân đến trước mặt, bỏ cái đuôi làm vướng kia đi, thần khí của Đỗ Long xoẹt một cái đâm vào vườn hoa bí cảnh sớm ướt át kia.

- Ô…

Lâm Nhã Hân thoải mái, tứ chi mềm nhũn, thiếu chút nữa là bò xuống, không bao lâu cô hưng phấn mà run lên

- Sao hôm nay lại không được việc thế…

Đỗ Long cười ôm lấy eo của cô, bằng không cả người Lâm Nhã Hân nằm xuống đất rồi. Sau khi Lâm Nhã Hân khôi phục lại thể lực thì quay người lại, nhìn Đỗ Long kêu lên. Đỗ Long nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy giữa hai mảnh sưng đỏ ở giữa mông, một bông hoa cúc mỹ lệ đang co rụt lại rồi ở rộ .

- Ồ, em đã chuẩn bị sẵn rồi à?

Đỗ Long hỏi.

Lâm Nhã Hân gật gật, thạn thùng bĩu môi về một bên, sau đó cúi đầu. Đỗ Long theo hướng bĩu môi của cô tìm được một hộp bao, quả nhiên Lâm Nhã Hân đã sớm chuẩn bị. Đỗ Long đeo bao lên, tiến vào đường mòn nhỏ hẹp kia.

Quá trình thì gian khổ, nhưng kết quả làm người phấn chấn, hai người làm đi làm lại, ước chừng đến 3h mới nằm ôm nhau ngủ trên giường. Bọn họ đều hết sức quý trọng thời gian còn lại, Đỗ Long gần như muốn nghỉ vài ngày để ở với cô, nhưng đáng tiếc Đỗ Long không phải là loại hôn quân vì mỹ nhân mà bỏ thiên hạ. Hắn rất có lòng tham, cá và tay gấu hắn đều muốn có, nhưng rốt cục có thể kiêm nổi không thì khó có thể nói.

Sáng sớm ban quản lý đã gọi điện thoại tới cho Đỗ Long, nói có người báo cảnh sát cô gái trong thông báo tìm người kia có thể là thân nhân của họ. Bọn họ vội đến Trung tâm kiểm tra thi thể Phòng Công an quận Bạch Hoa để nhận thi thể. Đỗ Long vừa nghe liền từ trên giường nhảy dựng lên, hắn mặc nhanh quần áo, nói với Lâm Nhã Hân vẫn còn mơ mơ màng màng:

- Đã có manh mối về vụ án ngày hôm qua, anh phải đi làm rồi, em ở nhà ngoan ngoãn chờ anh về nhé.

Lâm Nhã Hân dịu dàng nhìn Đỗ Long gật đầu nhẹ nhàng. Lúc Đỗ Long vừa đi khỏi, cô lại ghé đầu vào gối khóc không thành tiếng, phải một lúc sau cô mới bò dậy với đôi mắt đỏ hồng, xoa thuốc vào mông đang sưng đỏ, sau đó mặc quần áo tử tế vào, bắt đầu thu dọn hành lý. Cô cảm thấy mình không thể ở lại cùng Đỗ Long được nữa, cứ tái diễn như vậy, cô không biết có thể chịu đựng được lúc Đỗ Long nói lời tạm biệt với cô hay không. Nhân còn chút lý trí, khẩn trương rời khỏi anh ta càng xa càng tốt…

Tâm trạng Đỗ Long cũng không được tốt cho lắm, hắn trầm mặt phóng xe suốt đường, lúc đi đến Phòng Công an thì nhìn thấy một chiếc xe Audi màu đen đi vào bãi đỗ xe của Phòng Công an. Khi Đỗ Long đỗ xong xe, vừa lúc chạm mặt cừa người vừa xuống khỏi chiếc Audi.

- A…

Đỗ Long sau sửng sốt vội vàng đứng nghiêm chào, nói:

- Xin chào Lư Chủ tịch quận

Người trung niên lớn tuổi nhất, thần thái nhất, uy nghiêm nhất trong năm người trước mặt chính là Chủ tịch quận Bạch Hoa Lư Siêu Mỹ. Ông gật đầu với Đỗ Long, dường như không có tâm trạng nói chuyện với hắn, đi nhanh qua mặt Đỗ Long. Đỗ Long phát hiện thần thái của Chủ tịch quận vô cùng âm trầm, phía sau ông là một thanh niên và một phụ nữ dìu lấy bà lão còn đang lau nước mắt. Đỗ Long có dự cảm không tốt, chẳng nhẽ...

Dự cảm của Đỗ Long rất nhanh được chứng thực. Năm người Lư Chủ tịch quận đi cùng thang máy với Đỗ Long, xuống tầng âm 1. Người thanh niên trẻ tuổi kia liếc nhìn Đỗ Long một cái, dường như cảm thấy có gì hơi kỳ quái, cái tên cảnh sát nhỏ này sao lại đi theo thế nhỉ?

Đỗ Long gật đầu với cậu ta, nhẹ giọng nói:

- Các vị… là tới nhận người sao?

- Hửm?

Lư Chủ tịch quận đứng lại, ông xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Đỗ Long. Đỗ Long vội hỏi:

- Tôi là Đỗ Long, là Đội phó trung đội hình sự 1, vụ án thiếu nữ bị sát hại kia là do tôi phụ trách.

Lư Chủ tịch quận gật đầu, nói:

- Tôi nhìn thấy cậu trên TV, cậu đã phá được không ít vụ... Sớm nay con trai tôi thấy tin tức của nó trong bản tin tức... Cô ta rất giống con gái Đình Đình của tôi... hơn nữa nó cũng không có liên lạc gì, cho nên...

Lư Chủ tịch quận nói xong, nước mắt liền chảy xuống. Ông vừa nói, thì bà lão và người phụ nữ phía sau không kìm được khóc gào lên, người thanh niên trẻ tuổi kia khuyên nhủ:

- Bố, vẫn chưa xác định đó phải là Đình Đinh không. Cảnh sát Đỗ, hay là chúng ta vào trước nhận định rõ ràng rồi nói sau.

Đỗ Long nói:

- Anh ta nói đúng, Lư Chủ tịch quận, để tôi dẫn mọi người vào.

Thi thể nữ vô danh được kéo từ trong tủ ra ngoài. Nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của cô, Lư Siêu Mỹ không kìm nổi nghẹn ngào, còn bà lão và người phụ nữ trung niên kia thì ngất trước ngất sau, xem ra bọn họ hẳn là mẹ và vợ của Lư Siêu Mỹ. Còn một cậu thanh niên nữa là lái xe của Lư Siêu Mỹ.

Dưới sự khuyên bảo của Đỗ Long, toàn gia rời khỏi Trung tâm kiểm tra thi thể. Bị đả kích nặng nề như vậy, Lư Chủ tịch quận cũng lâu lắm mới lấy lại bình tĩnh được. Chỉ có con trai của ông Lư Hạo Vũ là giữ được bình tĩnh, anh ta gọi Đỗ Long ra một chỗ, thấp giọng nói:

- Em tôi chết như thế nào? Nó có bị... cái kia không?

Bây giờ Đỗ Long biết cô gái kia là Lư Hạo Nhiễm, năm nay 24 tuổi, tên ở nhà là Đình Đình, vừa mới đi du học trở về vào năm ngoái. Cô ta mở công ty khắc gỗ thủ công ở quận Bạch Hoa, không ngờ lại bị sát hại.

Đỗ Long nói:

- Cô ấy bị một người dùng khăn quàng cổ Manzini siết cổ chết, trên người không có phát hiện dấu vết kia. Theo chúng tôi phỏng đoán, cô ta có thể bị ép buộc đến cùng ngoại ô, siết cổ giết xong vứt xác tại ven đường… Có phải cô ấy lái một chiếc xe con có giá trị hay không?

Lư Hạo Vũ đáp:

- Chỉ là chiếc BMW 5, không đến 500 ngàn, không phải là xe sang trọng gì cả, là do tôi tặng Đình Đình vào sinh nhật năm ngoái, nó rất thích, mỗi ngày đều lái đến công ty... Cảnh sát Đỗ, vụ án của Đình Đình thuộc loại nào?

Đỗ Long nói:

- Trước mắt có khả năng lớn là cướp của và báo thù, anh nghĩ xem có kẻ nào khả nghi không?

Lư Hạo Vũ chần chừ một lúc, cuối cùng cắn răng, nói:

- Có người thanh niên hận nó đến xương tủy, không từng chỉ một lần tấn công uy hiếp muốn giết Đình Đình. Nếu vụ án của Đình Đình là do báo thù, thì gã là kẻ khả nghi lớn nhất.