Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 263: Trở về



Sau khi mấy ông cháu thần bí đi thì Đỗ Long lại tiếp tục đọc sách, sau đó nhận được điện thoại của Hạ Hồng Quân nói anh ấy đã mua được vé vào thành phố Ngọc Minh, tầm 6 giờ chiều gì đó. Đỗ Long rất vui, hắn liền rời chợ sách đến dạo một vòng ở chợ bán dụng cụ thể thao, mua mấy thiết bị thể dục thể thao rồi lái xe tới Nam Cương. Sân bay của thành phố Ngọc Minh ở ngoại ô quận Nam Cương, Đỗ Long nghỉ một lúc tại nhà Lâm Nhã Hân, sau đó đi đổi lấy một đống tiền xu và cái bia, hắn luyện tập chiêu phi đồng xu tại sân nhà Lâm Nhã Hân .

Luyện ném mạnh tiền xu có cảm giác dễ hơn phi tiêu một chút, vì đồng xu có hình dạng trọng tâm rất ổn định, nếu ném trượt thì căn bản cũng không vượt quá quỹ đạo trong nháy mắt. Vì vậy Đỗ Long luyện tập không bao lâu, đã có thể đạt thành tích trong vòng 5 mét đều ném bách phát bách trúng. Sau đó hắn bắt đầu kéo cự li xa hơn hoặc ném theo góc khác, ném ở hoàn cảnh rất đột ngột. Mục tiêu trong trận chiến thật không chịu để hắn đứng nghiêm, ngắm chuẩn rồi mới ném đâu.

Sau khi luyện thêm nửa giờ nữa thì Đỗ Long cảm thấy cánh tay ê ẩm, có vẻ hơi sưng, bởi vì hắn mới bắt đầu luyện độ mạnh yếu của đồng xu. Trong thực tế thì uy lực của đồng xu dưới các mức độ khác nhau sẽ quyết định kết quả cuối cùng, dùng toàn lực ném đồng xu sẽ bay loạn khắp nơi, rất nhiều đồng bay thẳng ra ngoài tường bao, cũng may chỉ là tiền 1 đồng, Đỗ Long vẫn có thể lãng phí được. Cuối cùng có một trường tiểu học tan trường, bọn chúng bắt gặp cảnh lạ liền tranh nhau giành đồng xu ở bên ngoài, còn nằm bò lên tường đợi đồng xu bay tới. Trước cảnh này Đỗ Long chỉ còn cách dừng lại, ném một vốc tiền xu leng keng ra, bọn trẻ liền đuổi theo những đồng tiền này.

Sau khi luyện được nửa buổi chiều, Đỗ Long thấy cũng tương đối hài lòng với kết quả của mình. Đồng xu tuy nhỏ nhưng cái hay là có thể mang theo người, đồng thời trong nhưng trường hợp khẩn cấp có thể dùng lực cổ tay và cánh tay để phóng đi, thậm chí cộng thêm cử động của cơ thể thì lực ném đi liền khác hẳn.

Mặc dù Đỗ Long không phân biệt uy lực của nó trong thực nghiệm, nhưng lại có thể tính toán được phương pháp trong khoảng trên 10 mét đủ để ném vỡ một ly thủy tinh bình thường, hoặc là dùng lực toàn thân để ném đồng xu thì đồng thời ném vỡ được hai chai bia trên dưới 10 mét cũng không hề khó khăn. Như vậy khả năng ném vào người cũng giống như một lần cắt mạch nhẹ nhàng, đủ để chế phục mục tiêu tạm thời. Nếu là vào mắt, huyệt thái dương hay các chỗ khác thì uy lực càng miễn bàn.

Lúc này thời gian cũng không sớm nữa, Đỗ Long đi tắm để cánh tay thư giãn một chút, sau đó liền lái xe đến sân bay.

Vừa qua 6 giờ, chuyến bay từ Thượng Hải thuận lợi hạ cánh. Đỗ Long chờ ở trước cửa, không lâu sau thì thấy Hạ Hồng Quân dắt theo mẹ đi ra.

- Cô Từ! Hạ Hồng Quân! Tôi ở đây.

Anh rất vui liền vẫy tay về phía hai người chào hỏi.

Hạ Hồng Quân nhìn về phía Đỗ Long vẫy tay. Khi ra đến nơi, với cái túi du lịch trên lưng, Hạ Hồng Quân giới thiệu với mẹ rằng:

- Mẹ, đây là Đỗ Long.

Cô Từ nắm lấy tay Đỗ Long, ngắm nhìn kĩ rồi nói:

- Mẹ biết, mẹ nghe thấy rồi. Cảnh sát Đỗ, cuối cùng cô cũng nhìn rõ mặt cháu rồi, sau này có thể ghi nhớ trong lòng rồi, cháu là đại ân nhân của nhà cô mà…

Cô Từ vừa nói vừa định cúi đầu lạy tạ Đỗ Long, Đỗ Long vội vàng nâng cô dậy, nói:

- Cô à, Hạ Hồng Quân là anh em của cháu, vì anh em của mình mà phải bất chấp gian nguy cũng không chối từ. Cháu chỉ làm có chút việc vậy thôi có là gì đâu, cháu lại là người rất phiền toái, sau này phải nhờ Hồng Quân giúp đỡ nhiều nữa ạ, đến lúc đó cô đừng mắng cháu phiền nhé.

Hạ Hồng Quân nhìn ánh mắt của Đỗ Long có vẻ rất tha thiết, cô Từ vui vẻ cười nói:

- Cái thằng Hồng Quân này rất hay khinh suất, cháu bảo nó làm việc là giúp nó rồi. Sau này dù là việc lớn việc nhỏ gì, chỉ cần nó có thể giúp được cứ việc gọi nó, nếu nó không nghe thì cháu giúp cô đánh vào mông nó.

Hạ Hồng Quân cười gượng nói:

- Con cũng không phải là đứa trẻ mà mẹ, có lần nào anh em có chuyện mà con lại không dùng toàn lực để giúp đỡ chứ? Lần này bay gấp về như vậy còn không phải là vì cái tên tiểu tử này sao?

Đỗ Long lại cười nói:

- Cô Từ à, cô nói vậy là cháu yên tâm rồi, hai người đói chưa? Cháu dẫn mọi người đi ăn, có hành lí gửi chuyển không?

Câu hỏi cuối là hỏi Hạ Hồng Quân, Hồng Quân gật đầu, sau đó Đỗ Long dẫn hai người đến chỗ vận chuyển hành lí đợi một lúc. Đỗ Long và cô Từ trò chuyện rất thân thiết , hai người giống như có rất nhiều chủ đề chung để nói chuyện vậy, đến nỗi Hạ Hồng Quân không thể chen ngang được.

Được một lúc thì cuối cùng hành lí cũng được mang tới, đồ gửi chuyển của Hạ Hồng Quân có một túi lớn, vì thế mà tốn không ít phí vận chuyển, Hạ Hồng Quân cười nói:

- Mẹ tôi bảo mua một ít đặc sản Thượng Hải cầm theo cho mọi người, anh cũng có phần đấy.

Đỗ Long cười nói:

- Cô Từ à, bây giờ giao thông rất thuận tiện, ở trong siêu thị cái gì cũng có, không cần phải vất vả mang nhiều đồ vậy từ xa vậy đến đâu.

Vẻ mặt của Hạ Hồng Quân lúc này cũng là “tôi cũng nghĩ như vậy đấy”, Cô Từ lại từ tốn nói:

- Cái này không giống nhau, tuy của ít nhưng là thành ý của mình, nếu là gần có thể tha hồ mua được thì không còn là thành ý nữa rồi

- Dạ dạ….Cô nói rất đúng ạ, chúng ta đi ăn Kentucky đi, cháu đói bụng quá rồi, với lại lâu lắm rồi không ăn Kentucky….

Thật ra Đỗ Long đã qua tuổi xem Kentucky là bảo bối rồi, anh thật lòng muốn đưa cô Từ đi nếm thử, nhiều người giống tuổi của cô Từ thường tiết kiệm nên chưa từng ăn Kentucky bao giờ.

Cô Từ không phản đối ý kiến này của Đỗ Long, thật sự cô cũng chưa ăn loại này bao giờ, vì thế mà khi bê ra các loại như cánh gà, hamburger… đến trước mặt, cô ăn rất là vui vẻ. Nhưng khi hỏi giá tiền thì lại giật mình, ba người mà một bữa hết hơn 100 Tệ, mà còn ăn chưa no nữa chứ.

- Lần sau không dám ăn đồ đắt như thế này nữa, thật ra hương vị cũng không có gì đặc biệt, bây giờ mắt của cô tốt rồi, cô sẽ làm món ngon cho các con ăn.

Cô Từ xót xa nói.

Hạ Hồng Quân nói:

- Mẹ à, cậu ấy là một đại gia đấy, một tay đầu cơ cổ phiếu có thể kiếm mấy chục đấy, không cần khách sáo với cậu ấy đâu.

Đỗ Long cười nói:

- Đúng thế đấy ạ, cô Từ không cần khách sáo với cháu, gần đây cháu cùng vài người hợp tác buôn bán cổ phiếu cũng kiếm được không ít, cháu còn định rút một ít ra để cùng Hồng Quân mở một công ty chơi nữa.

- Nó có thể làm gì được sao?

Cô Từ rất hoài nghi năng lực của con trai mình, Hạ Hồng Quân liếc mắt khinh khỉnh nói:

- Con giúp hắn quét rác lau bàn chứ sao nữa.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy thì không biết quý trọng nhân tài rồi. Tôi định đầu tư mở một công ty bảo vệ trị an, kiểu này thì cậu thông thuộc chứ nhỉ? Chiến hữu trong bộ đội của cậu có bao nhiêu thì tuyển bấy nhiêu, chúng ta nên làm cho công ty lớn mạnh.

- Tư nhân cũng có thể mở công ty bảo vệ trị an sao?

Hạ Hồng Quân hỏi.

Đỗ Long cười nói:

- Tư nhân tại sao lại không thể mở công ty bảo vệ trị an chứ? Chúng ta không phải là loại nghiệp vụ thế chấp ngân hàng. Tôi hỏi luật sư rồi, điều kiện của chúng ta hoàn toàn phù hợp. Công ty bảo vệ trị an của chúng ta có thể vì các xí nghiệp tư nhân hoặc tư nhân mà tiến hành dịch vụ bảo vệ trị an, lắp đặt các thiết bị bảo an hoặc cử các nhân viên bảo vệ…. Đây chính là nghiệp vụ của chúng ta mà.

- Có thể chơi đùa với súng được không?

Hạ Hồng Quân hỏi.

Đỗ Long vừa cười vừa lắc đầu nói:

- Trước mắt thì tư nhân trong nước đều không được mang theo súng, có điều nếu cậu cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể thường xuyên đi sân tập bắn chuyên nghiệp, đến sân săn bắn hoặc là sau này kiếm tiền mở một…

Hạ Hồng Quân nói:

- Vậy thì không bằng đi tìm Chu Thu Cường hoặc là Trương Liệt Binh, súng dân dụng làm sao có thể so với đồ chuyên nghiệp đó được.

Đỗ Long cười nói:

- Đúng vậy, đúng vậy. Thế nào, suy nghĩ một chút đi..

Hạ Hồng Quân nghĩ một lát rồi nói:

- Chắc là không có vấn đề gì, cậu gọi tôi về gấp như vậy không phải chính là vì việc này sao?

Đỗ Long cười nói:

- Đương nhiên không phải, chuyện này để sau nói đi, tôi đưa hai người về nhà trước đã…