Cậu ta còn có sư phụ? Không biết lần này cậu ta đánh cược gì với tôi.
- Đỗ Long cười đùa nói. Lúc hắn nói lời này lòng hắn tràn đầy tự tin, vừa rồi băng đạn kia không những bắn ra thành tích tốt, cũng bắn ra lòng tự tin của Đỗ Long. Hắn tin tưởng cho dù Hạ Hồng Quân vào sân, hắn cũng có thể ngang sức ngang tài với Hạ Hồng Quân. Thực lực của Dương Minh Huy chỉ có thế, cái người mà gã gọi là sư phụ lại có thể mạnh đến mức độ nào chứ?
Lưu Quỳ cười khổ nói:
- Sư phụ cậu ấy chính là Tổng giáo quan trường bắn Trần Kiến Hải mà tôi rất vất vả mời tới. Trần Kiến Hải từng đại diện quân khu Thiên Nam lấy được giải nhất Tổ bắn đại hội thi đấu quân đội đặc chủng toàn quốc, là một nhân vật lợi hại. Nhưng mà... Đỗ Long cậu cũng rất lợi hại, rốt cuộc hươu chết về tay ai ( ai thắng ai bại) còn khó nói. Hơn nữa Trần Kiến Hải chưa chắc sẽ đáp ứng loại thi đấu nhàm chán này, cho nên không cần lo lắng.
- Trần Kiến Hải?
- Hạ Hồng Quân mãi không lên tiếng đột nhiên hỏi:
- Y sẽ đến, cái tên tiểu tử này...
Mọi người đều có chút kinh ngạc nhìn Hạ Hồng Quân, cũng không biết người đàn ông có gương mặt em bé lộ mặt không lộ thân thủ này sao lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Hạ Hồng Quân cười ngây ngô giải thích:
- Tôi biết y. Y chỉ cần nghe nói có người kỹ thuật bắn súng tốt, thì sẽ tìm người đó thi đấu kỹ thuật bắn súng. Rất nhiều người đều bị y ức hiếp qua.
- Anh cũng không phải là một trong số đó chứ?
- Đỗ Long cười nói.
Hạ Hồng Quân chỉ là ngây ngô cười, Đỗ Long cũng nhìn không ra đáp án chỉ từ bộ mặt của y. May mà Dương Minh Huy kia rất nhanh liền dẫn theo một người trẻ tuổi mặc áo rằn ri tới. Dương Minh Huy chỉ Đỗ Long nói:
- Sư phụ, chính là hắn. Hắn dùng súng ngắn bắn bia di động toàn bộ đều từ vòng 9 trở lên, hơn nữa một bia bắn hai mươi phát đạn.
Người trẻ tuổi mặc trang phục rằn ri chắp hai tay sau lưng, cả người rất giống cây lao bước đến trước mặt Đỗ Long. Y nghiêm túc đánh giá Đỗ Long một chút, lắc lắc đầu, nói:
- Cậu không phải là quân nhân, kỹ thuật bắn súng thật sự tốt như vậy sao?
Đỗ Long mỉm cười không nói, bởi vì hắn biết Hạ Hồng Quân sẽ thay hắn ra mặt. Quả nhiên, lời của Trần Kiến Hải vừa dứt, Hạ Hồng Quân liền từ chỗ tối phía sau lưng Đỗ Long bước ra, đôi mắt hổ hơi ửng đỏ, nói:
- Hắn đích xác không phải là quân nhân, nhưng mà dưới chỉ đạo của tôi, kỹ thuật bắn súng còn có thể kém đến mức nào chứ? Trần Kiến Hải, thằng ranh cậu thì ra trốn ở đây, khó trách tôi đi khắp thế giới cũng tìm không được thằng ranh cậu.
Ánh mắt của Trần Kiến Hải đột nhiên rơi xuống người Hạ Hồng Quân, sau đó mặt lộ ra vẻ mừng như điên hét lớn:
- Giáo quan! Sau đó liền nhào cả người tới ôm chặt Hạ Hồng Quân.
- Buông ra, buông ra, đây không phải là quân đội. Không được như thế này, sẽ khiến người ta hiểu nhầm!
- Hạ Hồng Quân vỗ lên lưng Trần Kiến Hải nói.
Đỗ Long cười nói:
- Hả? Chẳng lẽ trong quân đội các anh cũng thường xuyên như vậy?
Hạ Hồng Quân cười nói:
- Cậu ít nói xấu chúng tôi đi, Kiến Hải chỉ là nhìn thấy tôi nên kích động một chút mà thôi.
Nhìn thấy màn này, không chỉ đám Lưu Quỳ vô cùng kinh ngạc, Dương Minh Huy càng kinh ngạc hơn đến nỗi cằm cũng sắp rớt xuống đất rồi. Chính ở lúc Trần Kiến Hải núi dựa của gã còn đang ôm chặt Hạ Hồng Quân. Đỗ Long đi tới bên cạnh gã, vỗ vỗ vai gã, cười nói:
- Tôi là anh em của sư tổ cậu, cậu sau này nên gọi tôi là sư thúc tổ, phải nhớ kỹ nhé.
Bạch Nhạc Tiên nghe xong thiếu chút nữa cười đến khàn giọng. Còn không phải sao, Dương Minh Huy gọi Trần Kiến Hải là sư phụ, Trần Kiến Hải gọi Hạ Hồng Quân là Giáo quan. Dương Minh Huy há không phải chính là đồ tôn (học trò thế hệ thứ hai) của Hạ Hồng Quân sao?
Sắc mặt Dương Minh Huy hơi khó coi, gã đang muốn quay người bước đi. Bạch Nhạc Tiên đột nhiên gọi gã đứng lại, kéo gã đến một bên kề tai nói nhỏ. Xem ra hơn phân nửa là Bạch Nhạc Tiên đang dạy dỗ Dương Minh Huy. Xem sắc mặt của gã lúc đỏ lúc trắng, cũng không biết sự dạy dỗ của Bạch Nhạc Tiên rốt cuộc làm ra hiệu quả gì.
Trần Kiến Hải cuối cùng tỉnh táo lại, y kéo Hạ Hồng Quân tới một bên nói chuyện, hỏi Hạ Hồng Quân sao đột nhiên chạy tới đây.
Hạ Hồng Quân cười nói:
- Tôi mới khó hiểu chứ, cậu không cố gắng làm Đội trưởng cảnh sát có vũ trang, sao đột nhiên từ chức không nhìn thấy nữa.
Trần Kiến Hải thở dài, nói:
- Tôi không quen cảm giác rời khỏi quân đội...
Hạ Hồng Quân nói:
- Trần Tú Mục chết rồi, cậu biết không?
Trần Kiến Hải gật gật đầu, trong mắt lộ ra một tia đau đớn kịch liệt. Y nói:
- Nghe nói gã chạy trốn tới tỉnh Thiên Nam, kết quả bị một cảnh sát tép riu giết chết rồi, chết cũng có chút oan uổng.
Hạ Hồng Quân nói:
- Cậu và gã quan hệ không tệ, cậu sẽ không thay gã báo thù chứ?
Trần Kiến Hải nhướn mày, đột nhiên quay đầu nhìn lại về phía Đỗ Long đang sửa chữa tư thế cho Bạch Nhạc Tiên, nói:
- Chẳng lẽ giết chết anh Tú Mục chính là hắn?
Hạ Hồng Quân nói:
- Trần Tú Mục bị người ta mua chuộc muốn giết hắn, cho nên chuyện này không thể trách hắn. Gã không nên đi vào con đường phạm tội, hơn nữa hết lần này đến lần khác phạm sai lầm, từ lúc đó đã đi vào con trường không có lối về rồi.
Trần Kiến Hải ngỡ ngàng gật gật đầu, nói:
- Tôi biết rồi...
Hạ Hồng Quân vỗ vỗ bả vai y, nói:
- Chu Thu Cường ở Đại đội đặc công tỉnh Thiên Nam, có rảnh chúng ta cùng nhau uống rượu. Lâu lắm rồi không chơi súng, cậu ở đây có đồ gì tốt đều lấy ra cho tôi xem xem. Để tôi kiểm duyệt một chút trình độ của trường bắn này.
Trần Kiến Hải miễn cưỡng lên tinh thần dẫn Hạ Hồng Quân đi xem súng. Lưu Quỳ tuy là ông chủ lớn ở đây, nhưng Trần Kiến Hải mới là Tổng quản súng ống của nơi này. Bảo vệ trông coi kho súng ống thấy y tự mình dẫn người tới, hai lời cũng không dám nói một tiếng. Hạ Hồng Quân không chút khách khí chọn ra một đống súng đạn, y đêm nay muốn cùng mọi người chơi cho đã.
Khi mọi người nhìn thấy Hạ Hồng Quân đang đẩy một xe súng đạn lớn trở lại trường bắn, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Lưu Quỳ. Cho dù y muốn lấy ra nhiều súng như vậy cũng là không thể. Người trẻ tuổi bình thường không thể bình thường hơn ở trước mắt này rốt cuộc là có lai lịch gì? Lại có thể thu thập, thuần phục thành viên quân đội, quán quân môn bắn của Đại hội võ thuật quân đội toàn quốc.
- Đỗ Long, rốt cuộc Hồng Quân là người như thế nào?
- Bạch Nhạc Tiên tò mò hỏi, bên cạnh còn có mấy đôi tai đang dựng lên nghe, mọi người đều rất tò mò. Đỗ Long cười nói:
- Cái này anh khó mà nói, các người biết Hồng Quân không phải là người bình thường, về sau chúng ta có thể bất cứ lúc nào tới đây chơi súng là được rồi.
Bạch Nhạc Tiên là loại người lười suy nghĩ, rất nhanh liền từ bỏ nghi vấn, người khác lại không dễ ứng phó như vậy. Mang theo nghi vấn, mọi người đều bắt đầu thao luyện các loại súng quân dụng. Mọi người rất nhanh cảm thấy bắn bia chưa đủ nghiền, các loại đồ vật như chai bia liền trở thành mục tiêu tốt nhất.
Chơi đến sau cùng mọi người đều không nỡ rời đi. Dưới sự thuyết phục dạy bảo của Đỗ Long, Bạch Nhạc Tiên cuối cùng đáp ứng lúc năm giờ rạng sáng quay về thành phố Ngọc Minh. Dương Minh Huy bọn gã cũng theo Bạch Nhạc Tiên cùng nhau trở về. Lúc quay về Bạch Nhạc Tiên chỉ lái xe nửa đường liền bùn ngủ không được nữa, mấy lần suýt chút nữa đâm xuống ruộng. Đỗ Long đành phải đổi hắn tới lái, Bạch Nhạc Tiên ôm hắn từ sau lưng, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ. Đỗ Long sợ cô ta ngã xuống, hắn cởi áo ngoài ra dùng ống tay áo bó chặt cô ta vào thân mình. Sau đó thân thể ráng sức nghiêng về phía trước, suốt chặng đường chạy xe như bay về tới thành phố Ngọc Minh.
Về đến trước trụ sở Tỉnh ủy, Đỗ Long dừng xong xe, nhún nhún vai, nói với Bạch Nhạc Tiên đang dựa trên vai:
Đỗ Long cả kinh, hắn quả thực cảm giác được sự ấm áp như lửa nóng từ sau lưng truyền tới. Nhưng bị gió đêm cuồng mãnh thổi tới, hắn cũng không phát hiện được điều không ổn. Bạch Nhạc Tiên tuy đang mặc áo da, nhưng mũ bảo hiểm lại cho Đỗ Long đội. Cô ta lại uống không ít bia, lúc ra mồ hôi bị gió lạnh thổi vào rất có khả năng bị nhiễm lạnh.
Đỗ Long cởi áo ra, quay người sờ lên trán Bạch Nhạc Tiên một chút. Trán của Bạch Nhạc Tiên quả nhiên nóng bỏng, Đỗ Long không nói hai lời ôm ngang người cô, liền chạy đi chặn chiếc xe taxi từ đằng xa chạy tới.
- Chị Tiên làm sao vậy?
- Dương Minh Huy dừng xong xe, chạy tới hỏi.
- Cô ấy ốm rồi, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện!
- Đỗ Long nhanh chóng chui vào chiếc xe taxi, sau đó cuốn bụi mà đi. Dương Minh Huy vội vàng một lần nữa lái chiếc xe máy của gã đuổi theo, Trương Hải Phong cũng đành phải đi theo. Kết quả trước trụ sở Tỉnh ủy chỉ còn lại Hạ Hồng Quân và Thẩm Băng Thanh bất đắc dĩ nhìn nhau...