Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 478: Mục tiêu Phó cục trưởng Thạch



Đỗ Long rời khỏi chiếc Caddy, lúc này đã là thời gian cho bữa tối. Đỗ Long vừa tìm được chỗ ngồi liền gọi một đĩa bánh gạo xào thập cẩm, lại có hai người lọt vào tầm mắt Đỗ Long. Đỗ Long lắc đầu, Thụy Bảo thật nhỏ bé, mấy tay cảnh sát chìm này thực sự là âm hồn không tiêu tan.

Đỗ Long chỉ để tâm đến việc thưởng thức món ăn mà mình yêu thích nhất. Hai người kia đã có bài học thất bại từ lần trước, nên không dám chọc và Đỗ Long mà chỉ lảng tránh ở phía xa. Khi món ăn hai người đó gọi được bưng lên bàn, Đỗ Long vốn dĩ ăn rất từ tốn đột nhiên ăn hai ba miếng đã xong rồi. Sau đó liền rời đi, hai tay cảnh sát chìm bất đắc dĩ đứng dậy thanh toán rồi chạy theo Đỗ Long.

Đỗ Long trong lòng khó chịu, liền dùng đủ mọi phương thức gây khó dễ cho hai kẻ theo dõi kia. Không cần biết bọn họ có thù gì với mình hay không, ai kêu bọn họ mù quáng theo lãnh đạo, nhận cái nhiệm vụ chết tiệt này chứ?

Đỗ Long nhởn nhơ trong một công viên nhỏ đến 9 giờ tối mới chậm rãi rời đi. Hắn thì không hề gì, nhưng hai tay cảnh sát chìm kia bị muỗi đốt khiến khắp người nổi mụn. Đỗ Long đắc ý trở về khách sạn.

Vừa mở cửa Đỗ Long đã biết phòng mình bị đột nhập, hắn cẩn thận tìm kiếm một lượt. Đỗ Long cười lạnh mở ti vi rồi bước vào phòng tắm. Lúc tắm hắn dùng lực gõ lên tường ba cái, đợi hắn tắm xong đi ra, trong phòng xuất hiện một người, đó là Lý Văn Quân với nụ cười chân thành.

-Anh Long!

Lý Văn Quân hớn hở đứng lên chào hỏi Đỗ Long. Từ khi theo Đỗ Long vẫn chưa tham gia nhiệm vụ nguy hiểm nào, nhưng y đều nhận thức và giải quyết được những vấn đề khó trong cuộc sống. Trong tay tích góp được ít tiền, y bắt đầu nghĩ đến việc lấy vợ sinh con rồi... Từ nội tâm y thực sự rất cảm kích Đỗ Long, những người được Hạ Hồng Quân triệu tập đều có cách nghĩ giống y.

Đỗ Long cười nói:

-Anh vất vả rồi, có cần nghỉ ngơi trước một đêm không?

Lý Văn Quân nói:

-Trên đường đã ngủ rồi, làm sao mà mệt được chứ? Trước kia lúc thi hành nhiệm vụ, mấy ngày không ngủ là chuyện thường xảy ra, lúc nào tôi cũng nghe theo sự sắp đặt của anh Long!

Đỗ Long cười nói:

-Tốt lắm, đợi lát nữa anh yểm hộ cho tôi, sau đó anh có thể ngủ ngon rồi, trước tiên tôi sẽ hóa trang cho anh.

Lý Văn Quân tuyệt đối không hỏi Đỗ Long muốn làm gì, y ngồi đó tùy ý Đỗ Long mân mê trên mặt. Khuôn mặt hai người có nhiều điểm tương tự, sau khi đeo kính râm lên thì có vài phần giống nhau. Sau khi tỉ mỉ hóa trang, độ giống nhau phải đạt tới hơn 80%.

Nhìn tác phẩm của mình, Đỗ Long hài lòng nói:

-Không tồi, buổi tối ánh sáng không tốt, đảm bảo không ai nhìn ra anh là giả.

Lý Văn Quân nhìn mình trong gương cũng ngạc nhiên tấm tắc thán phục, thuật hóa trang của Đỗ Long thật lợi hại. Lúc Đỗ Long hóa trang cho mình, đồng thời cũng dặn dò Lý Văn Quân nên làm thế nào.

Khoảng 11 giờ, Lý Văn Quân đóng giả Đỗ Long mang theo máy tính rời khỏi khách sạn. Đúng như Đỗ Long dự đoán, hai tay cảnh sát chìm không nhận ra điểm khác thường, bị Lý Văn Quân dẫn đi rồi. Sau đó Đỗ Long đóng giả Lý Văn Quân cũng rời khỏi khách sạn. Trước khi đến Lý Văn Quân cũng có chuẩn bị rồi, người mà y đóng giả là một tri thức 30 tuổi, nhân viên khách sạn chỉ nhìn thoáng qua, cũng không phát hiện ra điều gì.

Lúc rời khách sạn Đỗ Long có mang theo một cái túi nhỏ, sau khi rời khỏi khách sạn hắn nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo khác và đạo cụ, sau khi đi qua một ngõ âm u nhỏ, hắn hoàn toàn biến thành một người khác. Nhân lúc ban đêm ít người, trên đường chỉ có người chạy bộ, cái túi mang theo người bị hắn ném lên một cành cây, cho dù có người bên dưới đi qua, ngẩng đầu lên nhìn cũng không thấy gì.

Đỗ Long chạy rất chậm, đến một khu chung cư gần cục công an thành phố Thụy Bảo. Đỗ Long lấy điện thoại ra, dựa theo cách mà Nhạc Băng Phong nói, gọi một cuộc điện thoại. Hắn không quan tâm phí điện thoại đường dài quốc tế đắt gấp đôi, chút tiền này hắn có thể trả được.

-Alo, anh tìm ai?

Nhận điện thoại là một người phụ nữ trung niên, Đỗ Long cười nói:

-Xin hỏi, Phó cục trưởng Thạch có ở nhà không? Tôi là tiểu Phó ở cục công an, tôi muốn tìm Phó cục trưởng Thạch...

Người phụ nữ trung niên kia cắt ngang lời nói của hắn, nói:

-Muộn thế này rồi, lão Thạch đã ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai cậu đến đơn vị tìm ông ấy nói sau.

Nói xong liền cúp điện thoại, Thạch Khắc Phong từ phòng tắm đi ra, hỏi:

-Ai tìm anh đấy?

Vợ y đáp:

-Ai biết, mỗi ngày người gọi đến cầu cạnh anh còn ít sao? Em cũng không muốn biết hắn là ai, cũng không biết nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, chắc chắn là đợi anh quay về mới gọi đến thăm dò đây mà.

Thạch Khắc Phong cười nói:

-Em cũng đừng nói chắc chắn như vậy, nói không chừng người ta thực sự có việc tìm anh đấy?

Thạch Khắc Phong nhìn số điện thoại gọi đến, phát hiện là một chuỗi dấu sao, y lập tức thấy có gì đó bất thường. Ngẫm nghĩ một lúc y nhấn điện thoại lên gọi lại, chỉ nghe thấy giọng uyển chuyển trong điện thoại:

-Rất xin lỗi, điện thoại cố định của ngài không có chức năng khai thông mạng đường dài quốc tế, mời ngài mang chứng minh thư đến...

Trong lòng Thạch Khắc Phong có quá nhiều nghi hoặc, y suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho cấp dưới- Đội trưởng đội hình sự số 2:

-Kiến Chiêu, người kia vẫn trong tầm theo dõi chứ?

Đội trưởng đội hình sự số 2 thành phố Thụy Bảo, Lâm Kiến Chiêu đáp:

-Phó cục trưởng Thạch, năm phút trước, tôi vừa liên lạc với bọn họ, tên tiểu tử kia lại đang đùa giỡn với họ, khiến bọn họ chạy loạn trên đường phố.

Thạch Khắc Phong nói:

-Vậy thì tốt rồi... tiếp tục theo dõi hắn, nếu hắn có gì bất thường, lập tức gọi điên thoại cho tôi, bất cứ lúc nào.

Lâm Kiến Chiêu đáp:

-Vâng, Phó cục trưởng Thạch, bọn họ đã bị tên tiểu tử kia lừa một lần, nên cũng nâng tinh thần lên 120% rồi, đảm bảo là sẽ không để tên tiểu tử kia chuồn mất.

Thủ hạ mà mình tín nhiệm nhất trả lời chắc chắn như thế, nhưng trong lòng Thạch Khắc Phong vẫn còn chút bất an. Y muốn kêu người đi điều tra về số điện thoại gọi tới, nhưng cuối cùng lại từ bỏ.

Bà xã đã lên giường nghỉ ngơi rồi, Thạch Khắc Phong ngẫm nghĩ một chút, mang dao gọt hoa quả từ phòng khách lặng lẽ giấu dưới gối. Lúc nằm xuống y đột nhiên thấy có chút buồn cười, y đang ở tầng 15, ngoài cửa còn có 2 tầng cửa chống trộm, ban công và cửa sổ đều trang bị lưới bảo vệ, có nhất thiết phải lo lắng như vậy không?

Tuy rằng cảm thấy bản thân quá mức cẩn thận, nhưng Thạch Khắc Phong vẫn để dao gọt hoa quả lại, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Nếu thực sự có người xông vào, Lý Khắc Phong tin rằng bảo đao của mình chưa già, còn đủ để đánh một trận.

Thạch Khắc Phong vẫn là khinh thường, y đã quên cửa chống trộm căn bản không ngăn được chuyên gia mở khóa, mà trong tay Đỗ Long đang cầm công cụ mở khóa chuyên nghiệp của Cục công an, hai tầng khóa chống trộm làm sao ngăn được hắn đây?

Sau khi gọi điện xong hắn liền trùm khăn lên đầu, đeo gang tay, bay qua tường vây, tiến vào tiểu khu. Vì tránh cameras và người đi đường Đỗ Long tốn một ít thời gian, cuối cùng vẫn chọn đi cầu thang bộ lên lầu. Bởi vì bình thường trong thang máy đều có cameras, vậy thì không thể chạy thoát được. Thay vì mạo hiểm đánh cược hy vọng bảo vệ không nhìn thấy chi bằng đi bộ rèn luyện thân thể.

Tuy rằng trong lòng Thạch Khắc Phong còn lo lắng, nhưng sự thực là thể xác và tinh thần y đều mệt mỏi khiến y nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Đến tận khi cảm thấy mặt mát lạnh, y mới giật mình tỉnh lại. Nhờ ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, y thấy một người bịt mặt đang đứng trước mặt mình, trong tay cầm một con dao, con dao ấy đang dán trên mặt y.