Đỗ Long hừ một tiếng, tiện tay ném vỏ giấy ra ngoài cửa sổ, sau đó hắn lật thanh kẹo từ giữa lên, dùng sức nặn, trộn hai loại màu lẫn đều vào nhau. Thẩm Băng Thanh nhìn theo động tác cẩn thận từng li từng tí của hắn, hoài nghi nói:
- Anh đừng có nói đây là. ......
- Bom sing- gôm, giống y như trong phim ấy, có lẽ đủ để bọn chúng uống một bình no rồi.
Đỗ Longđưa tay ra ngoài cầm theo kẹo cao su, quay đầu nhìn thoáng qua một cái, sau đó phất tay ném Bom sing-gôm ra ngoài.
Bom sing-gôm bay trên không trung tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt, lúc rơi xuống trúng ngay phía trước cửa vị trí lái của chiếc xe kia.
- Cái này là gì vậy?
Người trong xe đều có vẻ nghi ngờ, không chờ bọn chúng nhận ra đó là vật gì, bom sing-gôm liền nổ tung. Bịch một tiếng, cửa kính phía trước liền bị vỡ nát, vụ nổ kính xe giống y như một trận mưa đạn rơi vào trong xe.
Bất luận ngồi đằng trước hay ngồi đằng sau, tất cả người trong xe đều bị trúng chiêu, mặt tài xế tức thì bị ghim đầy những mảnh thủy tinh. Gã hét lên một cách thảm hại, hai tay buông khỏi tay lái, hai chân chống lại, dẫm ngay phải chân ga, xe chạy vọt lên phía trước, đâm ngay vào đuôi của chiếc xe khác, chiếc xe liền bị mất khống chế ngã lật trên đường, bị trượt đi hơn mười mét. Sau đó bị chiếc xe đằng sau đâm vào đuôi, các xe cứ nối tiếp đâm vào đuôi nhau, cả con đường hoàn toàn bị lâm vào cảnh hỗn loạn.....
Chiếc taxi dễ dàng rời khỏi. Đỗ Long dùng ánh mắt vô tội nhìn Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh bó tay nói:
- Anh cứ nhìn chằm chằm vào em làm gì vậy? Còn không mau gọi điện cho Hồng Quân, để cậu ấy đỡ phải cực khổ chạy tới cứu anh.
Đỗ Long lấy điện thoại ra, gọi được cho Hạ Hồng Quân, hắn vẫn còn chưa mở miệng, Hạ Hồng Quân đã nói:
- Tôi nghe được từ radio rồi, có lẽ các cậu cũng đã thoát khỏi đối phương rồi hả?
Đỗ Long nói:
- Tạm thời thoát rồi, nhưng mà tôi nghĩ là chúng ta vẫn nên mau chóng tìm chỗ an toàn gặp mặt nói chuyện mới được.
Hạ Hồng Quân nói:
- Lạc mất chiếc xe các cậu đang lái rồi, đến đường Bắc Kinh số sáu mươi ba tại lầu ba, tôi sẽ tới đó gặp các cậu.
Lầu ba số sáu mươi ba đường Bắc Kinh, là một quán nét, bạn của Hạ Hồng Quân mở quán nét ở đó, kinh doanh rất tốt, trang hoàng vào dạng cao đẳng, máy móc cũng rất tốt, tới đây chơi tới phân nửa đều là những thanh niên có cơ sở kinh tế vững vàng. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh xuống xe taxi sau đó đi bộ tới, dùng hai máy, chơi trò World of Warcraft.
Đỗ Long lâu lắm rồi không chơi, cấp bậc của hắn đã không còn là cao nhất nữa, hơn nữa cũng không có hứng thú giống như trước đây luyện level, hắn chỉ là vào chơi trò thử nghiệm miễn phí của Thẩm Băng Thanh ở Azeroth chạy loạn trên Đại Lục. Cho hắn nói về những chuyện thú vị trong trò chơi năm đó. Thẩm Băng Thanh mở trò chơi nhân vật là một nữ thợ săn Night Efl xinh đẹp. Cậu ta thích nhất chính là để nàng thợ săn múa thoát y trước mặt pháp sư uy mãnh của Đỗ Long.....
Hạ Hồng Quân rốt cục cũng tới nơi, đi cùng cậu ta là một thanh niên trạc tuổi, cũng chính là ông chủ của quán nét này.
Hạ Hồng Quân liền phát hiện ra ngay bọn người Đỗ Long. Cậu ta một mình tiến tới, mở máy tính bên cạnh Đỗ Long, nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, nói:
- Sao rồi? Dựa theo kế hoạch, các cậu không nên dùng thân phận này để xuất hiện nữa.
Đỗ Long nói:
- Cứ không xuất hiện thì cũng không phải là biện pháp, nếu như vậy thì chị Hân sẽ bị áp lực rất lớn đấy.
Hạ Hồng Quân nói:
- Vừa mới xuất hiện đã bị theo dõi rồi, bây giờ cậu định sẽ làm như thế nào?
Đỗ Long nói:
- Cùng bọn chúng vui đùa một chút, tạo một hình tượng giả, làm cho bọn chúng nghĩ rằng tôi với hội đằng sau chị ấy có một tổ chức cường mạnh, cứ như vậy, bọn tôi vẫn duy trì được mức độ tiếp xúc nhất định, cũng sẽ không có ai gây phiền phức cho chị Hân.
Hạ Hồng Quân nói:
- Nói như vậy thì đây là một biện pháp khả thi, tuy nhiên có vẻ như tôi lại phải bận rộn rồi đây. Công ty Quân Uy thu nhập có hạn, có thể không chống đỡ nổi kế hoạch trường kỳ như vậy.
Đỗ Long nói:
- Tôi sẽ bảo chị Hân giao tất cả việc bảo an của tập đoàn Long Hân cho các cậu làm, tiền thù lao đảm bảo đủ để chống đỡ kế hoạch này rồi.
Hạ Hồng Quân nói:
- Cậu nhất định phải làm như thế này à?
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Tôi quyết định rồi. chào mua công khai vào mua thu ở Myanmar, nghe nói là bàn khẩu quan trọng nhất trong năm, tới lúc đó ngọc Quan Âm lại phát ra dị sắc rồi.....
Hạ Hồng Quân nói:
- Tùy cậu, tuy nhiên nếu là ở trong nước tôi có thể đảm bảo an toàn cho các cậu, nhưng tới Myanmar....Bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh. Tốt nhất là cậu cứ chuẩn bị trước, thí như hôm nay cậu dùng đó là một loại đồ chơi nhỏ, theo như tôi được biết, cái thứ đó mới được nghiên cứu chế tạo thành công không bao lâu. Trước mắt thì chỉ có bộ đội đặc chủng, bộ phận phòng ngự, bộ An ninh Quốc gia và hữu hạn vài bộ phận mới được phát, cậu đã lấy từ đâu vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Ba tôi cho đó, cách đây không lâu tôi mới được biết ông ấy là nhân viên an ninh quốc gia cũ. Có cần tôi giúp cậu làm tờ giấy chứng nhận của Cục an ninh Quốc gia không?
Hạ Hồng Quân nói:
- Thì ra là thế, giấy chứng nhận thì không cần đâu, vì ở trong nước không cần dùng, ra nước ngoài, cái thứ đó vốn không nhận ra được người.
Đỗ Long cười nói:
- Nói cũng phải, cũng giống như tôi lấy được cái quyển màu đỏ kia rồi thì cũng chưa dùng đến, thật là thất bại mà.
Hơi muộn một chút, Đỗ Long gọi điện cho Vương Hằng Sinh, nói cho gã biết hắn có lẽ có hứng thú tham gia vào mùa thu chào bán công khai, tuy nhiên hắn muốn bảy phần, ít nhất cũng phải là sáu phần, Vương Hằng Sinh đồng ý tận lực giúp hắn. Đỗ Long liền hẹn Vương Hằng Sinh vài ngày sau sẽ liên lạc lại..
Đường Lệ Phượng sở dĩ vẫn ở lại thành phố Ngọc Minh chưa đi. Ngoài việc phải giới thiệu cho Hàn Ỷ Huyên về bản sắc phong thổ của Châu Đức Hồng để kịp thời chuẩn bị công việc của Châu Đức Hồng ra. Cô vẫn còn một nguyên nhân trọng yếu, đó là đợi Đỗ Long massage trị liệu lần thứ ba cho cô.
Thật ra hai cái lý do này đều có chút gượng ép, sâu trong thâm tâm của cô còn có một ý niệm. Khiến cô gấp rút ở lại thành phố Ngọc Minh, chưa cùng xe trở về, cô không muốn về thành phố Thụy Bảo, trở về nơi quen thuộc, cô sẽ ngủ không an giấc, cô sợ là vừa nhắm mắt lại thì cái con người khốn nạn đã bạo lực cô sẽ có thể lại xuất hiện trước mặt cô.
- Đỗ Long, cậu dự định khi nào thì quay về xã Mãnh Tú? Anh còn muốn ở lại thành phố Ngọc Minh bao lâu nữa đây?
Đường Lệ Phượng nằm trên giường, nhắm mắt lại hỏi.
Đỗ Long quỳ gối bên cạnh Đường Lệ Phượng, nhấc áo ngủ của Đường Lệ Phượng lên, đang giúp cô massage bụng. Nghe thấy Đường Lệ Phượng hỏi, Đỗ Long nói:
- Nếu không có chuyện gì, tôi dự định ngày mai sẽ đi.
Đường Lệ Phượng có chút thất vọng nói:
- Nhanh vậy sao....Ừ, cũng nên về rồi, cậu rời đi lâu như vậy, xã Mãnh Tú chắc chắn đã loạn thành một bầy rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Không thể nào, xã Mãnh Tú là một nơi không cần cai quản. Bọn họ đều tự hiểu rõ bọn họ có thể làm gì và không thể làm gì, đã sớm thành một cái vòng luẩn quẩn, tôi đi rồi mới để cho bọn họ tự bay nhảy, lúc tôi không ở đó bọn họ chắc chắn rất vui sướng.
Đường Lệ Phượng bật cười nói:
- Không cần cai quản....Cậu chỉ là mượn cớ lười biếng....