- Tổ trưởng Tiết, hai ngày trước cảnh sát Đỗ đã giải cứu tôi từ trong tay bọn cướp, tôi ở nhà nghỉ ngơi ít hôm, hôm nay cơ thể đã đỡ hơn nhiều nên đặc biệt tới đây trao cờ thưởng thì sai ở chỗ nào? Anh dựa vào cái gì nói tôi bày trò? Tôi chính là Ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị thành phố Thụy Bảo, tôi tất phải bày trò như vậy sao?
Tiết Lập Hoa không đếm xỉa tới, y rút tấm ảnh chụp Đỗ Long đánh người ra, lớn tiếng nói:
- Cô chính là bày trò thay cậu ta! Mọi người xem, Đỗ Long đánh người đều là sự thật! Tôi đang phục tùng chỉ thị của lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đến xử lý con sâu làm rầu nồi canh này!
- Một tấm hình có thể nói lên vấn đề sao?
Đỗ Long quay người nói với Lý Tùng Lâm:
- Cục trưởng Lý, ông còn nhớ chuyện ngày hôm ấy ông đích thân lái xe chở tôi tới xã Mãnh Tú nhận chức không?
Lý Tùng Lâm gật đầu nói:
- Đương nhiên là nhớ, sao vậy?
Đỗ Long chỉ vào tấm ảnh chụp nói:
- Hôm đó có người tấn công vào chính quyền xã, bấy giờ ông cũng ở hiện trường, ông nhất định vẫn còn ấn tượng. Mấy bức ảnh này chứng minh tôi đánh người, chính là những kẻ lòng dạ khó lường đã chụp lại. May mắn thay tôi cũng có chứng cứ chứng minh tôi trong sạch, nếu không hôm nay có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội!
Lý Tùng Lâm nói:
- Ừm, tôi nhớ là có chuyện này, nếu cậu đã có chứng cứ, tại sao không sớm lấy ra xem?
Đỗ Long cười nhạt nói:
- Tôi đã nói với tổ trưởng Tiết rất nhiều lần, tôi nói với anh ta, trong máy tính của đồn công an xã Mãnh Tú, trong nhật ký công tác của tôi có thể chứng minh tôi trong sạch. Nhưng đáng tiếc tổ trưởng Tiết lại coi thường không thèm để ý tới. Vốn dĩ là chuyện rất đơn giản, nhưng không ngờ lại biến thành cục diện như bây giờ!
Tiết Lập Hoa cười lớn tiếng nói:
- Thật là chuyện hài, cậu tự mình viết nhật ký công tác cũng có thể chứng minh cậu trong sạch sao? Nếu cậu viết cậu là Phật tổ, vậy chúng tôi phải cúng bái cậu mới được sao?
Đỗ Long lạnh lùng nhìn y nói:
- Nếu như trong nhật ký công tác của tôi có đính kèm một videp clip quay lại sự việc khi tôi dẫn đội đi chấp pháp thì sao? Cục trưởng Lý, còn nhớ hôm đó sau khi tôi chấp pháp giải tán đám quần chúng đang tấn công chính quyền xã, hỏi ông cần video chụp lại nhật ký hành trình trên xe của ông không? Đó chính là bằng chứng có thể chứng minh tôi trong sạch.
Lý Tùng Lâm chợt nói:
- Tôi nhớ ra rồi, lúc đó cậu ở trên xe tôi…đúng vậy, thiết bị ghi chép nhật ký hành trình xe của tôi có ghi lại video các cậu chấp pháp lúc bấy giờ, tình hình lúc đó rất hỗn loạn… Tôi còn nhớ hình như cậu đã tóm được ba tên mang theo súng phi pháp ở hiện trường, dẫn theo vài người xông vào mấy tên côn đồ trong hàng trăm người ở đó… người trong bức ảnh này đều bị cậu đã bay hết, chính là mấy tên côn đồ cầm khí giới đặc biệt tấn công chính quyền xã…
Đỗ Long lớn tiếng nói:
- Đúng vậy, ngoài video ra, còn có rất nhiều người có thể làm chứng cho tôi. Tôi không biết tại sao tổ trưởng Tiết lại coi như không thấy những thứ này, lại nghe theo mấy lời nói dối kia… Tổ trưởng Tiết, cái này anh giải thích sao đây?
Tiết Lập Hoa đầu óc quay cuồng, y lớn tiếng nói:
- Cậu có video? Cậu không có nói cậu có video có thể chứng minh?
Đỗ Long nói:
- Tôi đã nói rồi, nhưng căn bản anh không nghe lọt tai. Hơn nữa, cho dù tôi không nói, thì những thứ kia đều bày ở đó, là một tổ trưởng tổ điều tra, anh tại sao lại không đi điều tra? Anh ít nhất cũng là mất chức, tôi nói có đúng không? Tổ trưởng Tiết?
Tiết Lập Hoa không phản bác được, mọi người đều khinh bỉ nhìn y, sau đó vây quanh Đỗ Long.
Lưu Lỵ Thanh bất bình hỏi han:
- Cảnh sát Đỗ, anh thật sự bị điều tra sao?
Đỗ Long nói:
- Đúng vậy, tôi vốn không muốn nói ra, nhưng tổ trưởng Tiết lại chỉ trích tôi vi phạm pháp luật trước mọi người, vì thế tôi không thể không giải thích. Nghe nói có người gửi thư nặc danh tới Ủy ban kỷ luật tỉnh, cáo buộc tôi một đống vấn đề không ra làm sao. Ủy ban kỷ luật tỉnh phái tổ trưởng Tiết phụ trách điều tra, tôi luôn luôn phối hợp, nhưng đáng tiếc tổ trưởng Tiết vừa mới bắt đầu đã không tin tưởng tôi, nếu không chuyện này sớm đã giải quyết xong rồi.
Lưu Lỵ Thanh có chút đau lòng nhìn Đỗ Long nói:
- Cảnh sát Đỗ, kính mắt của anh có phải là bị đánh vỡ trong lúc điều tra? Bọn họ…có phải đã tra tấn bức cung?
Đỗ Long có chút khen ngợi nhìn Lưu Lỵ Thanh, đây đúng là một cô gái thông minh lanh lợi…
Nhưng Đỗ Long lại quả quyết lắc đầu:
- Không, không phải, là tôi không cẩn thận tự mình làm vỡ. Phóng viên Lưu, đừng hỏi chuyện này nữa. Ủy viên Lý, thật xin lỗi chị, không ngờ lại liên lụy tới chị.
Lý Thụy Trân cười nói:
- Cái này tại sao lại nói liên lụy tới tôi chứ? Cảnh sát Đỗ, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, tặng cờ thưởng quả thật khó có thể biểu đạt hết sự cảm ơn của tôi với cậu. Nếu kính mắt của cậu bị vỡ, vậy tôi sẽ mua một chiếc kính mới tặng cậu, hy vọng sẽ không bị người khác hiểu lầm nói tôi hối lộ cậu chứ?
Tất cả mọi người đều cười nhộn lên, sau đó lần lượt nhìn khinh bỉ về phía Tiết Lập Hoa. Hôm nay Tiết Lập Hoa đã rất mất mặt trước mọi người, y tức giận nói:
- Đỗ Long, chúng tôi sẽ đi tới xã Mãnh Tú điều tra nhật ký công tác và video của cậu, tốt nhất là đừng nói dối, nếu không…
Tiết Lập Hoa ở lại nói vài lời rồi vội vàng đi mất. Nhìn bóng dáng của bọn họ, Đỗ Long không hề vui vẻ gì. Nhưng đổi lại, các tổ viên tổ trọng án đứng vây bên ngoài lại vô cùng mừng rỡ trong lòng, tiễn người của Ủy ban kỷ luật rời đi.
Lý Thụy Trân đã đạt được mục đích, cô chen tới phía Đỗ Long, lại nói vài lời cảm ơn tới Lý Tùng Lâm rồi sau đó cũng rời đi. Lưu Lỵ Thanh lại vô cùng quan tâm Đỗ Long, nhưng cô lại không có lý do gì để không đi, vì thế tầng dưới của cục công an lại trở nên yên tĩnh.
Lý Tùng Lâm đi tới trước mặt Đỗ Long, thay hắn chỉnh lại cổ áo, nhẹ giọng nói:
- Cậu không sao chứ?
Đỗ Long gật đầu nói:
- Tôi không sao, cảm ơn cục trưởng đã quan tâm.
Lý Tùng Lâm quay đầu nói với những người khác:
- Các cậu đều quay lại làm việc đi, vây quanh chỗ này làm gì chứ! Đỗ Long, cậu đi theo tôi vào phòng làm việc, tôi có lời muốn nói với cậu.
Lý Tùng Lâm cùng Đỗ Long trở về phòng làm việc. Trước tiên, ông rót cho mình một ly nước, sau đó tiện tay cũng rót cho Đỗ Long một ly. Khi Đỗ Long muốn biểu thị cảm ơn, Lý Tùng Lâm đột nhiên nói:
- Tên kia đánh cậu, tại sao cậu không trả đòn lại?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Tôi nào đâu dám, y chính là đại diện của Ủy ban Kỷ luật tỉnh mà.
Lý Tùng Lâm gật đầu nói:
- Suy nghĩ của cậu rất đúng, tuy nhiên tại sao Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại phái một tên oắt con vô dụng tới chứ, thật là ngu xuẩn.
Đỗ Long vẫn im lặng, Lý Tùng Lâm liếc mắt nhìn hắn nói:
- Thôi được rồi, nếu như cậu đã có chứng cứ trong tay, lại ầm ĩ như này, phỏng chừng y cũng không điều tra được tiếp nữa. Việc này cậu nhìn thoáng chút, hai ngày này cảm thấy thế nào? Có tâm trạng bực bội hay la uể oải hay gì không?
Đỗ Long nói:
- Vô duyên vô cớ bị điều tra, tâm tư đương nhiên là không tốt rồi. Tuy nhiên tôi có thể quan tâm, cũng có thể bỏ qua, cũng không phải là điều gì to tát.
Lý Tùng Lâm nói:
- Cái tôi nói không phải là cái này…tôi muốn nói là…cậu rất bối rối phải không..bởi vì…vì chuyện của Tiếu Vĩnh Hằng hôm đó…
Đỗ Long chợt nói:
- Cục trưởng, ông muốn nói là chuyện tôi dùng súng bắn gục Tiếu Vĩnh Hằng. Không có chuyện gì, lúc đó tình thế khẩn cấp, tôi không thể không bắn gục y, nếu không sẽ có người lấy chuyện này để làm văn?
Lý Tùng Lâm lắc đầu nói:
- Không phải. Đỗ Long, theo trình tự thông thường, xảy ra loại sự việc này, cậu phải đi tiếp nhận tư vấn tâm lý. Bác sĩ tư vấn tâm lý ký tên cho phép cậu có thể tiếp tục trở về vị trí cậu mới có thể tiếp tục công việc, vì thế…địa chỉ của trung tâm tư vấn tâm lý của cục công an nằm ở đây, cậu nên nhanh chóng đi kiểm tra.