Chu Chí Viễn hừ một tiếng, trên mặt tức thì lộ ra một vẻ cười lạnh lùng, ông ta nói:
- May mà có hai mỹ nữ kia giúp ta cởi quần, nếu không thì lỗ to. Các cô nghĩ cách tìm hai người phụ nữ kia, hứa cho họ chút lợi lộc, để bọn họ làm chứng cho tôi. Nếu như các cô đó đồng ý lần nữa giúp tôi cởi quần, cùng tôi chơi là chuyện không thể tốt hơn…
Triệu Khánh nói:
- Tôi trở về sẽ làm. Chủ tịch, tôi nghĩ rằng sau khi ông thay quần xong, nên quay về chỗ mọi người xin lỗi một tiếng. Trước tiên vớt lại chút hình tượng trong lòng Tô tiểu thư. Co được dãn được mới là đại trượng phu. Những chuyện khác chúng tôi sẽ thay Chủ tịch xử lý tốt.
- Được, cú té ngã này tôi nhận. Việc này nhất định là do cái tên Chu Dịch Thăng sắp xếp. Những dự án du lịch này là Lâm Nhã Hân theo ông ta như hình với bóng đầu tư. Chu Dịch Thăng và tên tiểu quỷ kia quan hệ cũng không tệ. Chỉ có Chu Dịch Thăng mới có thể sắp xếp cạm bẫy như vậy! Nhất định là ông ta!
Triệu Khánh gật gật đầu, nói:
- Tôi cũng nghi ngờ ông ta. Chủ tịch, nếu đã xác định được mục tiêu, thì phải đề phòng ông ta tiếp tục cho ông sa vào bẫy. Hơn nữa ông phải khống chế cảm xúc của mình, không thể tiếp tục chịu ảnh hưởng của ông ta.
Chu Chí Viễn oán hận nói:
- Tôi sẽ không cho ông ta có cơ hội nữa đâu.
Khi Chu Chí Viễn trở lại hội trường hình tròn, mọi người đang vừa thưởng thức món ngon mỹ vị, vừa xem biểu diễn dân tộc đặc sắc. Thấy Chu Chí Viễn trở về, rất nhiều người cau mày. Tiểu tử này thật không thể khiến người ta vui vẻ.
Người khác có thể không để ý tới Chu Chí Viễn, nhưng Đường Lệ Phượng lại không thể mặc kệ ông ta. Đường Lệ Phượng chào hỏi Chu Chí Viễn:
- Sếp Chu, lại đây ngồi. Tôi để dành chỗ cho ông này.
Chu Chí Viễn cảm kích nhìn cô một cái. Cái chỗ ghế kia tuy rằng chếch sang bên một chút, nhưng dù thế nào cũng vẫn là giữ lại vị trí này. Nếu không lúc tới yêu cầu kéo một cái ghế ra thì thật khiến người ta khó chịu.
Chu Chí Viễn không nhìn những ánh mắt căm tức kia, đi tới chỗ ghế kia ngồi xuống. Trần Tư Cừ ngồi bên cạnh quay sang ông ta áy náy nói:
- Rất xin lỗi, sếp Chu. Tiểu Đường còn nhỏ, không hiểu chuyện. Xin sếp Chu bỏ qua cho.
Chu Chí Viễn cười ha hả, quay sang Trần Dật Lộ ngồi bên cạnh Trần Tư Cừ nói:
- Không hiểu chuyện? Tôi thấy nó rất hiểu chuyện đấy. Có đúng không anh bạn nhỏ?
Trần Dật Lộ hừ một cái, nghiêng đầu, lớn tiếng nói:
- Mẹ dặn không được nói chuyện với người xấu!
Chu Chí Viễn sắc mặt trầm xuống, nói với Trần Tư Cừ:
- Đứa nhỏ nhà anh dạy dỗ thật không tệ. Cùng đồng hành mà vẫn chưa biết danh tính của anh, không biết có quan hệ gì với Chu Dịch Thăng?
Trần Tư Cừ cười nói:
- Tôi họ Trần, Chu Dịch Thăng chỉ là người bạn bình thường hôm nay mới quen thôi.
- Ah...
Chu Chí Viễn gọi một nhân viên phục vụ tới, nói:
- Lấy cho tôi một cái cốc mới sạch sẽ và một chai bia chưa bật nắp tới đây.
Trần Tư Cừ nhìn chén rượu trước mặt Chu Chí Viễn chưa đụng tới, cười nói:
- Sếp Chu sợ có người động tay chân vào chén rượu kia sao?
Chu Chí Viễn hừ một tiếng, nói:
- Cẩn thận luôn luôn tốt. Ngã một lần phải khôn hơn một chút chứ.
Sau khi cốc mới và chai bia mang tới, Chu Chí Viễn liền lấy bia rửa cái cốc, rồi mới đổ bia ra cốc. Sau đó thuận miệng hỏi:
- Anh Trần làm nghề gì vậy?
Trần Tư Cừ cười nói:
- Điều này đợi sau này nói với sếp Chu.
Chu Chí Viễn cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ anh Trần đây làm nghề gì không thể gặp ai sao? Làm sao lại không dám nói ra? Là đàn ông thì hãy lớn tiếng nói ra đi.
Trần Tư Cừ cười khổ nói:
- Sếp Chu tại sao phải hết lời bức bách như vậy? Thực ra... Tôi là một pháp y. Là Đỗ cảnh quan đội trưởng của tổ trọng án cục Công an thành phố Thụy Bảo mời tôi đến hỗ trợ khám nghiệm tử thi.
Chu Chí Viễn miệng đang ngậm một ngụm bia, nghe Trần Tư Cừ nói xong, ông ta không kìm nổi thở phù khiến bia trong miệng đều phun ra hết. Người ngồi quanh đều quay đầu nhìn lại. Người dân thôn Nhị Lang ngồi ở phía bên Chu Chí Viễn đều tỏ vẻ chán ghét.
- Sếp Chu, là ông muốn tôi nói ra.. Cái này không thể trách tôi được...
Trần Tư Cừ bất đắc dĩ nói. Anh ta cầm khăn tay đưa cho Chu Chí Viễn lau mặt bàn tồi tệ trước mặt.
- Đừng đụng vào tôi!
Chu Chí Viễn hét gầm lên, ông ta cứ như đã gặp phải quỷ, lớn tiếng nói:
- Đừng đụng vào tôi! Tôi muốn đổi chỗ!
Người làm kinh doanh đại đa số đều rất mê tín. Một pháp y cả ngày tiếp xúc với thi thể đối với Chu Chí Viễn người đặc biệt mê tín mà nói không khác một suy thần. Cho nên phản ứng của ông ta lớn một chút. Thế nhưng không ai nghe được đối thoại của bọn họ, cho nên mọi cũng không biết ông ta vì sao thất thường như thế. Đối với kẻ liên tiếp xuất hiện tình huống này, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc không thể chịu đựng được nữa.
Trần Tư Cừ mơ hồ cảm giác được có người đang chỉnh Chu Chí Viễn. Ban đầu còn có một chút đáng thương người này. Sau khi nhìn rõ mặt miệng của ông ta, một chút thương hại của Trần Tư Cừ đối Chu Chí Viễn này đều biến mất. Những người khác như Lâm Nhã Hân, Chu Dịch Thăng thậm chí Đường Lệ Phượng, Tô Linh Vân lúc đột nhiên nghe nói anh ta là pháp y thì phản ứng của bọn họ cũng không lớn như vậy. Tên Chu Chí Viễn này thật khiến người ta chán ghét mà!
Đường Lệ Phượng cũng thật bất đắc dĩ. Lúc này đây không có ai dám chọc Chu Chí Viễn. Đủ thấy người này đúng là phiền toái. Đường Lệ Phượng nói với Đao Cương Hãn:
- Sếp Chu ông như thế này là... Haizz, Bí thư chi bộ Đao, anh đổi chỗ khác cho sếp Chu đi.
Đao Cương Hãn âm thầm khâm phục sự sắp xếp của Đỗ Long. Tên Chu Chí Viễn quả nhiên lần nữa trúng kế. Tiếp đến vẫn còn rất nhiều bố trí, tên'Chu tổng' giả này tối nay có chuyện vui rồi.
Chỗ ghế mới của Chu Chí Viễn là ở giữa hai vị mỹ nữ. Chu Chí Viễn lúc này không có gì để nói. Lúc này chương trình biểu diễn trong hội trường đã chào biệt một đoạn. Chu Chí Viễn nhớ lại lời nói của thuộc hạ của mình, ông ta đứng lên, vẻ mặt thành khẩn nói:
- Ở đây tôi thành khẩn xin lỗi những chuyện đã xảy ra vừa rồi. Thực ra tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ là sự chiêu đãi nhiệt tình của mọi người. Cũng có lẽ là vẻ đẹp mỹ miều của các cô gái dân tộc Thái khiến tôi có những hành vi không lý trí. Xin mọi người thứ lỗi cho tôi, một kẻ ngoại lai lỗ mãng...
Chu Chí Viễn khom người trước mọi người, nhân dân dân tộc Thái hiếu khách dưới sự chỉ đạo của Đao Cương Hãn liền vỗ tay nhiệt liệt. Đao Cương Hãn giơ chén lên, cười nói:
- Biết sai chịu sửa là người tốt! Sếp Chu, theo quy tắc của thôn chúng tôi, ông phải uống cạn chín chén rượu. Cửu Cửu viên mãn mà. Chỉ cần uống cạn chín cốc, cho dù có phạm lỗi lớn hơn nữa, mọi người cũng sẽ tha thứ cho ông!
Chu Chí Viễn trong lòng âm thầm cười lạnh nhạt. Ông ta cho rằng Đao Cương Hãn và Chu Dịch Thăng là một phe. Cái gì mà Cửu Cửu viên mãn, rõ ràng là muốn chuốc say mình mà thôi. Uống cạn chín cốc bia đối với ông mà nói cũng không phải việc khó gì. Tuy nhiên ông ta không thể lần nữa giương mắt để kẻ khác đùa cợt được.
Sau khi Chu Chí Viễn nghĩ xong đối sách, liền hào khí ngất trời nói:
- Được, để tỏ thành ý, tôi sẽ tự phạt chín cốc!
Chu Chí Viễn cầm cố lên định uống, Đao Cương Hãn lại hét lớn một tiếng nói:
- Từ từ! Uống bia sao có thể biểu hiện thành ý chứ? Sếp Chu hãy nếm thử rượu trúc của thôn chúng tôi. Người đâu, mang rượu tới đây!
Theo hô lệnh của Đao Cương Hãn, tiếng trống chấn động lòng người vang lên. Mười mấy chàng trai trẻ tuổi ăn mặc theo kiểu chiến sĩ của người Thái cổ xưa liền sắp xếp chỉnh tề thành một đội ngũ. Tay cầm từng ống trúc màu da cam xù xì đi tới.