Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 740: Phượng hoàng sa sút không bằng con gà



Sau bữa cơm trưa rất không vệ sinh, Bạch Nhạc Tiên đã mất hứng thú đối với việc tiếp tục đi dạo phố chợ. Cô kéo Đỗ Long về nhà, quấn lấy hắn muốn cùng hắn song tu. Đỗ Long phải trở về thành phố Thụy Bảo, cho nên Bạch Nhạc Tiên hết sức quý trọng mỗi giây phút ở cùng hắn.

Đáng tiếc Đỗ Long đã đồng ý với Chu mặt rỗ, cho nên bữa tối xong hắn còn phải đi tiếp mấy nhân vật giang hồ cao lớn thô kệch kia. Những trường hợp này Bạch Nhạc Tiên cũng rất hứng thú, nhưng Đỗ Long lại không cho phép cô đi. Người như Chu mặt rỗ cô ít tiếp xúc chút thì tốt hơn.

Trong Khách sạn Kim Long, Chu mặt rỗ mời tiệc vì cháu họ y thỉnh tội với Đỗ Long. Tiểu tử kia xem ra xuất đạo không bao lâu, vẫn chưa biết sự lợi hại của Đỗ Long. Đỗ Long ở trên bàn rượu thể hiện bản lĩnh liền trấn trụ được y. Tiểu tử này lập tức trở thành người hâm mộ cuồng nhiệt của Đỗ Long.

Đỗ Long hiện giờ cũng không có tâm trạng cùng Chu mặt rỗ uống rượu nói chuyện phiếm. Chưa tới tám giờ hắn liền cáo từ rời khỏi. Đúng lúc định tới bãi đỗ xe lấy xe, đột nhiên nghe được một trận ồn ào ở phía sau lưng. Hình như có người đang đánh nhau. Đỗ Long nghi ngờ quay đầu lại, muốn xem là kẻ nào đui mù lại dám đánh nhau trong khách sạn hắn bảo kê.

Chỉ thấy có mấy người từ trong khách sạn lao ra, lôi một người đã uống say khướt ném ra ngoài. Mấy người đó lại không phải là bảo vệ của khách sạn. Đỗ Long thấy thế liền nhíu mày, chỉ thấy một người trong số đó khá quen. Không ngờ chính Dương Khánh trong Bạch Hoa Tam Thiếu.

Dương Khánh chỉ vào người bị vứt trên đất nhất thời e rằng không thể đứng dậy được, nói:

- Họ Lâm kia, thật không biết xấu hổ. Lập tức cút xa cho tao. Sau này mỗi lần nhìn thấy mày tao sẽ đánh mày lần đó, cút!

Người ngã trên đất ngẩng đầu cười thảm nói:

- Lão Tam, không ngờ mày lại tuyệt tình như vậy. Leo lên tân chủ tử, liền trở mặt rồi. Lúc trước nếu không phải tao bảo kê mày, mày sớm đã bị thuộc hạ của Tang Bưu giết chết rồi. Tao nhờ mày chẳng qua chỉ là một việc nhỏ, đến việc này mày cũng không chịu giúp. Năm đó tao thật sự là mắt bị mù rồi, khó trách lão Nhị bây giờ vừa nhắc tới mày liền lắc đầu...

Dương khánh cười lạnh nói:

- Trước kia gọi mày một tiếng lão đại là nhìn vào tài sản của cha mày. Thể diện của Cục trưởng, mày cho là chỉ dựa vào dự đoán kia của mày thì có thể làm lão đại của tao sao? Bây giờ thời đại khác rồi, cha mày đã ngồi tù, mày còn không biết xấu hổ ở trước mặt tao ra vẻ lão đại ư? Cút đi, tao đã quá khách khí với mày rôi. Còn dám quấn lấy tạo, cẩn thận tiểu tử trong bụng người phụ nữ của mày cũng không giữ được.

Sau khi Dương khánh nói xong, những kẻ bên cạnh y cũng ác độc quát mắng. Thậm chí có kẻ còn đá hai cái lên người Lâm Khai Thái. Dương Khánh phất tay áo ngạo nghễ quay vào khách sạn. Những tên cẩu nô tài ỷ thế hiếp người bên cạnh y cũng đi vào theo.

Lâm Khai Thái mắng hai câu, chợt khóc rống lên. Bảo vệ khách sạn lúc này đi ra, nói với Lâm Khai Thái:

- Tránh ra tránh ra, ra kia khóc đi, đừng ảnh hưởng tới việc buôn bán của khách sạn.

Lâm Khai Thái không thể làm gì tên Dương Khánh kia. Đối với bảo vệ khách sạn cũng không hàm hồ, anh ta cả giận nói:

- Cẩu nô tài chúng mày, thiếu gia tao đây cũng là khách của khách sạn chúng mày. Chúng mày sao có thể đối xử với tao như vậy!

Các nhân viên bảo vệ đang định kéo Lâm Khai Thái đi. Bỗng thấy Đỗ Long đi tới, bọn họ vội hỏi:

- Đỗ cảnh quan, người này rất không hiểu đạo lý, anh ta căn bản không có tiền thanh toán…

Đỗ Long nói:

- Được rồi, anh ta nợ bao nhiêu tiền đều tính vào tôi. Lâm Khai Thái, anh đứng lên. Một người đàn ông lại ngồi trên đất khóc thì có gì hay ho.

Lâm Khai Thái thấy Đỗ Long, anh ta đứng lên quay người bỏ đi. Đỗ Long theo sát sau lưng của anh ta. Sau khi đi được một đoạn, Lâm Khai Thái liền dừng lại. Anh ta căm uất nói:

- Đỗ Long, anh thích xem tôi bị chê cười sao?

Đỗ Long nói:

- Tôi không nghĩ là có cái gì đáng cười. Lâm Khai Thái, Anh muốn cầu xin Dương Khánh giúp anh làm chuyện gì?

Lâm Khai Thái hừ lạnh nói:

- Không liên quan tới anh! Anh mau đi đi. Anh hại cả nhà của tôi, tôi chẳng thể báo thù, nhưng tôi có quyền không nói chuyện với anh!

Đỗ Long nói:

- Tôi vốn định giúp một chút. Anh đã không cần giúp đỡ, vậy thì tôi sẽ đi.

Đỗ Long xoay người đi chưa được mấy bước Lâm Khai Thái liền quát lớn:

- Chờ đã!

Đỗ Long đứng lại, Lâm Khai Thái xoay người, thở hổn hển hỏi:

- Đỗ Long, tại sao anh phải giúp tôi?

Đỗ Long nói:

- Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua câu nói có khó khăn hãy tìm cảnh sát sao? Vừa khéo tôi chính là một cảnh sát.

Lâm Khai Thái không biết nên khóc hay cười nói:

- Được, tôi sẽ tin anh một lần. Chỉ cần anh giúp tôi lần này, tôi sẽ xóa chuyện anh hại cả nhà chúng tôi!

Đỗ Long nói:

- Trưởng bối của anh tham ô nhận hối lộ bị quốc pháp trừng phạt chứ không phải là tôi làm hại. Nói đi, anh muốn tôi giúp gì? Nếu là chuyện trái pháp luật tôi cũng không có cách nào giúp anh đâu.

Lâm Khai Thái nói:

- Không phạm pháp, bảo đảm không phạm pháp. Tôi và Hiểu Lan chẳng qua chỉ muốn có một nơi có thể sinh sống, thanh thản ổn định sinh con, nuôi nấng nó trưởng thành mà thôi.

Lâm Khai Thái nói xong liền khóc nức nở. Cuối cùng không ngờ rằng một đại nam nhân liền ngồi xổm xuống ôm mặt gào khóc.

Nhớ năm đó Bạch Hoa Tam Thiếu uy phong nhường nào. Hơn nữa bối cảnh thâm hậu của Lâm Khai Thái, ai muốn lấy được phải mất nửa năm. Anh ta không ngờ đã nghèo túng tới mức đất đặt chân yên ổn cũng không có nổi. Nhìn cái bộ dạng mộc mạc của anh ta, dễ nhận thấy cuộc sống của anh ta trải qua vô cùng khó khăn. Tính toán Trương Hiểu Lan cũng sắp sinh rồi, đúng là thời điểm cần dùng tiền. Khó trách Lâm Khai Thái biết rõ là hy vọng xa vời, cũng phải đi cầu xin Dương Khánh.

Đỗ Long nói:

- Lâm Khai Thái, không ngờ anh vẫn là một người đàn ông. Chỉ dựa vào việc anh không vứt bỏ Trương Hiểu Lan, tôi sẽ giúp anh. Trương Hiểu Lan bây giờ đang ở đâu? Theo tôi lên xe, chúng ta bây giờ sẽ đi tìm cô ấy.

Đỗ Long lái xe tới phòng trọ của Lâm Khai Thái và Trương Hiểu Lan. Suốt đường đi Lâm Khai Thái đã nói cho Đỗ Long nghe tình hình xảy ra quanh anh ta suốt nửa năm nay. Từ khi bác của Lâm Khai Thái xảy ra chuyện, hai trụ cột khác của Lâm gia cũng liên tiếp có vấn đề về kinh tế. Tài sản của Lâm gia bị mất, Lâm Khai Thái cũng bị bệnh viện khai trừ, thoáng cái đã trở nên bần túng.

- Là Hiểu Lan không vứt bỏ tôi. Nếu không phải cô ấy luôn ủng hộ tôi, khích lệ tôi, tôi có lẽ sẽ hỏng mất.

Lâm Khai Thái bụm mặt thống khổ nói.

Là Trương Hiểu Lan vẫn kiên trì làm việc chống đỡ cuộc sống hai người. Cho đến khi Trương Hiểu Lan vác cái bụng to thực sự không thể đi làm được. Chỉ dựa vào tiền lương cơ bản của Trương Hiểu Lan khó có thể chống đỡ được chi phí cho ba người. Cuộc sống hoàn toàn lâm vào khốn cảnh. Lâm Khai Thái bất đắc dĩ mới đi tìm Dương Khánh hy vọng y có thể xem xét giao tình trước kia mà giơ tay đỡ anh ta một chút.

Thực ra yêu cầu của Lâm Khai Thái thật sự không cao. Anh ta chỉ hy vọng Dương Khánh cho anh ta mượn một chút tiền để sống, và giúp anh ta tìm một công việc. Dựa vào năng lực của Dương Khánh thì đây vốn là chuyện quá dễ dàng. Nhưng không ngờ lại bị Dương Khánh làm cho nhục nhã.

Lâm Khai Thái dốc sức kể khổ với Đỗ Long:

- Bác sĩ nói Hiểu Lan có khả năng phải sinh mổ. Chi phí phẫu thuật và các thứ khác cộng lại đại khái phải hơn mười nghìn. Tôi chỉ mượn Dương Khánh mười nghìn đồng, cái số này cơ bản chỉ là tiền cơm một bữa ăn của gã ta. Không ngờ gã ta cũng không chịu cho mượn. Nhớ năm đó tôi không biết đã ném trên người gã ta bao nhiêu tiền...

Đỗ Long trái lại không lấy làm lạ nói:

- Không có gì là lạ cả, đi đường xa thì mới biết sức ngựa, lâu ngày mới biết được lòng người. Sau khi bước qua ngưỡng này, anh hãy cùng Trương Hiểu Lan sống với nhau thật tốt.