Đoàn Trung Bằng không lường trước được bị đấm một cái quay đằng trước ra đằng sau, ngã bổ nhào trượt trên mặt đất hàng mét, sau đó không nhúc nhich được nữa.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, Thẩm Băng Thanh cũng không thể tin vào nắm đấm của mình nữa, nhìn Đoàn Trung Bằng ngã ở đó bị trọng tài đếm, lúc đó y mới ý thức được mình đã thắng!
- Tôi thắng rồi, mình thắng rồi!
Thẩm Băng Thanh hoan hô, y quay một vòng, hình như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, y vội chạy bay về phía khu nghỉ giải lao, hưng phấn nhảy lên, ôm chầm lấy Đỗ Long nói:
Đỗ Long suýt nữa thì bị y làm cho điếc lỗ tai luôn, hắn vỗ vai Thẩm Băng Thanh, nói:
- Được rồi, biết cậu thắng rồi, mình đã từng nói chỉ cần nghe mình là nhất định sẽ thắng, mau quay lại sàn đấu, trọng tài vẫn chưa tuyên bố người thắng trận mà, đừng có vì vi phạm nội quy mà bị loại khỏi cuộc thi.
Thẩm Băng Thanh vội buông tay, quay về sàn đấu, may mà trọng tài đang bấm giờ nên không phát hiện ra y rời khỏi sàn đấu.
Đoàn Trung Bằng đã bị hôn mê, trọng tài gọi người tới cấp cứu đồng thời tuyên bố người thắng cuộc thăng cấp, sau đó Thẩm Băng Thanh bị mọi người lên chúc mừng vây quanh.
Thẩm Băng Thanh muốn tìm Đỗ Long để cảm ơn hắn, nhưng thấy Đỗ Long không có trong đám đông, Đỗ Long đi đâu nhỉ? hắn đến bên cạnh Đoàn Trung Bằng. Đoàn Trung Bằng đã tỉnh, nhưng vẫn chóng mặt nằm trên mặt đất, dùng túi đá chườm lên má phải.
- Cậu thế nào rồi? Có cần giúp đỡ gì không?
Đỗ long ngồi xổm bên Đoàn Trung Bằng, tay phải tự nhiên đặt lên vai Đoàn Trung Bằng.
Đoàn Trung Bằng đang chóng mặt nhìn hắn một cái nhưng không nhận ra hắn là ai, đồng đội của Đoàn Trung Bằng đã nhận ra Đỗ Long, y đưa tay hất Đỗ Long ra, nói:
- Đùng có kiểu tinh tinh giả làm người tốt, tôi nhận ra cậu, cậu và thằng đó là đồng bọn của nhau!
Đỗ Long giơ tay đẩy y ra, hắn nói với Đoàn Trung Bằng:
- Bộ pháp của cậu rất kỳ diệu, hình như trước đó tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Tôi có học qua thuật mát xa, nếu cậu không chê thì để tôi mát xa cho cậu, sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn chút.
Lời nói của Đỗ Long khiến Đoàn Trung Bằng bỗng nhiên trở nên căng thẳng, y nói:
- Cậu là ai? Tôi không cần cậu giúp đỡ, mau tránh ra!
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Thôi vậy, cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé.
Đỗ Long vỗ vai Đoàn Trung Bằng, quay người đi, tuy Đoàn Trung Bằng không nói gì, tuy nhiên Đỗ Long nhìn thấu suy nghĩ của y và hiểu được thứ mà mình muốn tìm hiểu. Lai lịch của Đoàn Trung Bằng có chút đáng chú ý, y lớn lên trong một làng luyện võ thuật, đã được luyện tập từ nhỏ, đặc biệt là từ nhỏ đã được luyện tập thành thục một loại bộ pháp như ăn cơm uống nước thông thường khiến y khó mà gặp phải đối thủ.
Hôm nay Đoàn Trung Bằng thua có chút oan ức, y vẫn chưa dùng hết sức, Thẩm Băng Thanh hiểu được thiên cơ một quyền khiến y ngất xỉu, vì thế nên y rất không phục, y vốn là định tranh giành ngôi vị quán quân.
Đỗ Long nghe ngóng được thông tin từ Đoàn Trung Bằng có hạn, hắn cũng không để ý cho lắm. Thẩm Băng Thanh thấy hắn quay lại, nắm lấy hắn nói:
- Đỗ Long sao cậu biết y sẽ tiến đến phía sau mình?
Đỗ Long khoác lác nói:
- Rất đơn giản, tôi khám phá ra bộ pháp của y, vì thế tôi biết hắn ở đâu.
Câu trả lời của đỗ Long thực thực hư hư, Thẩm Băng Thanh cũng không phân biệt được thật giả thế nào, nhưng Thẩm Băng Thanh lại kiên quyết nói:
- Đỗ Long bộ pháp mà sư phụ dạy cậu tôi cũng muốn học, cậu có thể dạy tôi được không?
Mã sư bá không nói là không được dạy cho người khác nên Đỗ Long sảng khoái nói:
- Được, nhưng cậu muốn dùng ngay lập tức thì khó mà làm được, khi quay về thành phố Lỗ Tây tôi sẽ dạy cậu.
Tuy Thẩm Băng Thanh nóng lòng muốn học ngay, nhưng y cũng biết Đỗ Long đang cố gắng tranh thủ từng giây từng phút với Nhạc Băng Phong, nên gật đầu nói:
- Được, tôi nhất định sẽ càng mạnh hơn nữa.
Sau đó khoảng nửa tiếng đồng hồ, Lưu Kế Khôn đã thuận lợi lọt vào vòng bán kết, mà Đỗ Long cũng đến lúc phải lên sàn đấu rồi.
Đỗ Long và Lưu Tử Huân đứng trên sàn đấu. Đỗ Long vẫn rất bình tĩnh thoải mái, còn Lưu Tử Huân hơi căng thẳng, sau khi hai người hành lễ trong tài phát lệnh, trận đấu bắt đầu diễn ra.
Sở trường của Lưu Tử Huân là tung quyền liên tục tấn công mạnh khiến đối phương hoa mắt chóng mặt và kết thúc trận đấu. Lúc đầu Đỗ Long đã để y dùng hết sức, để cho y cảm nhận cảm giác đánh bại Đỗ Long, vì thế khi vừa mới bắt đầu Lưu Tử Huân không hề giữ sức, tấn công Đỗ Long một cách điên cuồng, còn Đỗ Long vẫn giống như hai trận trước vô cùng mạo hiểm, liên tiếp bị Lưu Tử Huân tấn công, những đòn mạnh của Lưu Tử Huân khiến Đỗ Long lảo đảo đông tây.
Nhưng mọi người đều quen với phương pháp của Đỗ Long, vì thế không có chút biểu hiện lo lắng nào, mọi người vẫn ung dung xem hai người thi đấu và đoán xem khi nào Đỗ Long sẽ phản công.
Nhưng không phải ai cũng lạc quan như vậy, Đoàn Trung Bằng cũng có mặt ở đó xem thi đấu, thấy Đỗ Long bộ dạng thất tha thất thểu, y vô cùng khoan khoái.
Dưới sự tấn công điên cuồng của Lưu Tử Huân, Đỗ Long thừa nhận đó là một áp lực tương đối lớn, nhưng cũng chính áp lực đó, Đỗ Long mới có thể thực sự thấu hiểu Lăng Ba Vi Bộ.
Lăng Ba Vi Bộ là một bộ pháp kỳ diệu nhưng vô cùng phức tạp. Từ trước tới giờ Đỗ Long mới chỉ học thuộc nó trên lý thuyết mà chưa có cơ hội luyện tập thực tế, chỉ là phán đoán trong đầu thôi, cơ thể chưa từng cảm nhận qua. Cũng giống như là người học tiếng anh, thi viết có thể đạt 100 điểm nhưng thi nói chưa chắc đã nói được lưu loát, cái này cần có môi trường và quá trình luyện tập thích hợp, bọn Lưu Tử Huân thật không may trở thành chuột bạch thí nghiệm.
Đánh đến hiệp thứ hai, Lưu Tử Huân phát hiện càng ngày càng khó đánh trúng Đỗ Long, thỉnh thoảng mới đánh trúng, giống như con lươn rất khó dồn sức, Lưu Tử Huân càng đánh càng nhụt chí. Đỗ Long cảm thấy khả năng tấn công của y càng ngày càng yếu, hắn cười ha hả nói:
- Sao thế? Muốn nghỉ giải lao à?
Lưu Tử Huân thở dốc, nói:
- Nên đổi cho cậu tấn công rồi.
Đỗ Long cảm thấy cũng đã đến lúc, Lưu Tử Huân thực lực không kém, nên cho y một cơ hội rời khỏi sàn đấu. Vì thế hắn lập tức chuyển từ phòng thủ sang tấn công, xuất quyền tấn công Lưu Tử Huân như mưa. Lưu Tử Huân sớm đã kiệt sức, bị hắn đánh cho đầu óc choáng váng, cuối cùng bị Đỗ Long đạp một cái vào bụng, y nằm lăn xuống như chết, không muốn đánh nữa.
Trọng tài tuyên bố Đỗ Long thắng trận. Khi đang bắt tay chuẩn bị rời khỏi sàn đấu, Lưu Tử Huân giọng đầy oán giận nói với Đỗ Long:
- Tôi không bao giờ muốn trở thành đối thủ của cậu nữa, cậu mạnh đến nỗi biến thái, đánh đến nỗi tôi mất hết cả sự tự tin. Nếu hai ba năm nữa mà không tìm lấy lại được, cậu phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi!
Đỗ Long không mượn cơ hội để rình coi suy nghĩ của người khác, bởi vì làm như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều hơi sức, hơn nữa cái gì cũng biết thì cuộc sống còn gì là thú vị nữa, vì thế cần gì phải như vậy, hắn sẽ không lãng phí hơi sức đi rình coi suy nghĩ của người khác.
Đỗ Long cười ha ha nói:
- Đừng có cái kiểu thua rồi lại giống như cô vợ nhỏ vậy, nói đi, cậu muốn bồi thường thế nào?
Lưu Tử Huân nói:
- Tôi muốn cậu làm huấn luyện cho tôi! Năm tới cậu sẽ không tham gia cuộc so tài này nữa chứ? Cái thằng ranh này, cậu nên đi thi tranh tai cuộc thi cấp thế giới mới đúng chứ! Đến bắt nạt những tuyển thủ nghiệp dư như chúng tôi thế này thật là đáng hổ thẹn!
Đỗ Long cười nói:
- Cậu không sợ bị đánh đến mức sưng cả đầu sao, tôi không muốn để ý tới bao cát! Tôi còn muốn tham gia đấu hắc quyền ở thế giới ngầm, nhưng đáng tiếc là không có thời gian cũng không có đường...