Cành Non – Tịch Bát Gia Tử

Chương 22



Chu Hựu Chỉ vội vội vàng vàng đuổi đến ‘hiện trường xảy ra vụ án’, người gây ra tai họa và những cá nhân liên quan đến vụ việc đã không còn ở đó nữa.

Hiện trường chỉ còn lại đám học sinh tụm năm tụm ba thảo luận chuyện ban nãy.

Chu Hựu Chỉ nghe học sinh bên cạnh nói rằng bọn họ đã bị dẫn đến phòng học vụ rồi.

Cô lại túm lấy mấy bạn học sinh hỏi rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bọn họ nói rằng Trịnh Hạo Khoáng trông thấy Kỷ Nhạc Phàm bị một học sinh nam quấy rầy nên trực tiếp xông lên đánh người ta.

Tim cô đập rất nhanh, cô lại chạy đến tòa nhà hành chính.

Khi đang đứng thở hổn hển dưới lầu thì vừa hay chạm mặt mấy người bọn họ đang đi ra, dáng vẻ của Trịnh Hạo Khoáng như chó nhà có tang còn vẻ mặt của Kỷ Nhạc Phàm ở bên cạnh vẫn lạnh lùng như cũ và bước về phía trước nhanh như bay. Thẩm Hoài Dư mặt không cảm xúc đi theo đằng sau hai người, đi sau cùng là một cậu trai vừa cao vừa gầy, khoé miệng vẫn còn chảy máu.

Chu Hựu Chỉ chưa từng gặp người con trai này, nhưng bây giờ cũng không còn hơi sức đâu mà nhớ xem cậu ta là ai. Vừa trông thấy Thẩm Hoài Dư thì cô liền lao lên như tên bắn mà nắm lấy cánh tay của anh, nâng mặt anh lên rồi tỉ mỉ quan sát, lo lắng hỏi thăm: “Không sao chứ?”

Thẩm Hoài Dư thấy rõ sự lo lắng quan tâm của cô nên gật đầu và cười nói: “Không sao.” Thực ra trong lòng vẫn còn đang vui vẻ vì cô chẳng nhìn đến Trịnh Hạo Khoáng cái nào.

“Cậu ấy đánh anh?” Sau khi Chu Hựu Chỉ thấy trên người anh không có vết thương mới yên tâm và bắt đầu truy cứu trách nhiệm.

‘Cậu ấy’ ở đây đương nhiên là chỉ Trịnh Hạo Khoáng.

“Không phải.” Thẩm Hoài Dư lắc đầu, tóc trên trán cũng lay động theo, đôi mắt bên dưới tóc mái càng sáng ngời hơn. Cũng chẳng quan tâm bây giờ đang ở dưới tòa nhà hành chính, anh đưa tay vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, hỏi cô làm gì mà vội vàng như vậy.

Chu Hựu Chỉ lắc đầu nói không sao, cô cảm thấy nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn mấy người trước mặt.

Kỷ Nhạc Phàm bước tới đầu tiên, Trịnh Hạo Khoáng đi theo phía sau, cậu trai cao gầy còn lại thì trợn trắng mắt sau lưng Trịnh Hạo Khoáng.

Dường như đã hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì nên cô hỏi: “Trịnh Hạo Khoáng đánh nhau với cậu trai kia à?”

Thẩm Hoài Dư gật đầu.

Cậu trai cao gầy kia ở cạnh lớp của Kỷ Nhạc Phàm và vẫn luôn thích cô ấy, hôm nay không biết ấm đầu thế nào mà đi tỏ tình. Kỷ Nhạc Phàm không đồng ý và từ chối rất vô tình rồi bỏ đi. Cậu trai kia cảm thấy mất mặt liền quấn lấy cô ấy hỏi lý do vì sao, cảnh này đúng lúc bị Trịnh Hạo Khoáng đang đợi Kỷ Nhạc Phàm ở cửa trông thấy.

Cậu vừa xông lên đã đấm một cái.

Sau đó hai người lao vào đánh nhau.

Thẩm Hoài Dư tình cờ đi ngang qua muốn ngăn họ lại, sau đó anh cũng bị chủ nhiệm phòng học vụ bắt đến để viết bản tường trình về sự việc vừa xảy ra.

Ba người đó đều bị giáo viên phạt viết kiểm điểm.

Thẩm Hoài Dư học giỏi cũng thực sự là chỉ đi ngang qua nên chỉ cần viết bản kiểm điểm mấy nghìn chữ.

Sau khi Chu Hựu Chỉ biết được xảy ra chuyện gì đầu tiên là tức giận mắng Trịnh Hạo Khoáng một trận, sau đó lại mệt mỏi kể lể với Kỷ Nhạc Phàm cuối cùng là quay đầu lại nói với Thẩm Hoài Dư: “Anh ơi… anh đừng bị mấy chuyện linh ta linh tinh này quấy nhiễu tâm trạng nhé, phải thi đại học cho thật tốt đó.”

Thẩm Hoài Dư khẽ cười rồi xoa đầu cô bảo rằng anh biết rồi.

Hôm ấy khi kỳ thi đại học kết thúc, Chu Hựu Chỉ vẫn phải đến trường học tiết tự học buổi tối.

Trịnh Hạo Khoáng đến trễ nửa tiếng, giống như chạy đua đến vậy, khắp người ướt đẫm mồ hôi, cả khuôn mặt đỏ bừng. Chu Hựu Chỉ chỉ nghĩ rằng do cậu vận động quá mức, nhưng nửa tiếng sau sắc mặt của cậu lại chẳng thuyên giảm chút nào.

Hết tiết tự học buổi tối đầu tiên, Chu Hựu Chỉ không nhịn được mà hỏi một câu: “Sao mặt cậu đỏ vậy?”

Trịnh Hạo Khoáng quay đầu nhìn cô, khoé miệng không nhịn được mà giương lên, nhỏ giọng phản bác: “Không có gì.”

Chu Hựu Chỉ cảm thấy cậu rất kỳ lạ.

Không lâu sau, Trịnh Hạo Khoáng lại quay đầu nhìn cô, một câu nói nhẹ nhàng rơi vào tai cô ——

“Ôi, mấy cái người chưa từng hẹn hò làm sao mà hiểu được sao mình lại thế này.”

Chu Hựu Chỉ liền ngẩn ra, ngẩng đầu lên thật mạnh nhìn cậu và khẽ hỏi: “Được rồi sao?”

“Cậu nên cảm thấy vinh hạnh vì cậu là người biết đầu tiên đi.” Trịnh Hạo Khoáng vô cùng hèn hạ mà nói.

Chu Hựu Chỉ xì một tiếng khinh miệt nhưng trong lòng vẫn đang vui vẻ thay cho cậu ấy.

Những ngày sau đó, Chu Hựu Chỉ có thể cảm nhận được mùi chua khó ngửi như có như không phát ra từ người của Trịnh Hạo Khoáng.

Thẩm Hoài Dư thi đại học xong liền rảnh rỗi, anh ngây người qua ngày đợi Chu Hựu Chỉ tan học rồi nói chuyện với cô giống hệt như cô vợ nhỏ

Trong thời gian ở trên lớp, Chu Hựu Chỉ vẫn luôn muốn quay về cái ổ cùng Thẩm Hoài Dư rồi cùng nhau ngọt ngọt ngào ngào, nhưng càng muốn thì thời gian trôi qua càng chậm.

Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi nghỉ hè.

Ngày đầu tiên sau khi nghỉ hè, cô gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Dư: “Anh ơi, để chúc mừng anh đã tốt nghiệp mà em đã chuẩn bị quà cho anh đó.”

Thẩm Hoài Dư hỏi cô nó là gì.

Cô cười ‘hihi’ rồi nói: “Giải thưởng chính là anh có thể đi chơi cùng em hai ngày, chỉ mỗi hai ta.”

Thẩm Hoài Dư ở đầu dây bên kia bỗng cười rộ lên trả lời: “Anh rất thích món quà này.”

Chu Hựu Chỉ chỉ nói với Chu Lệ Hoa rằng trường học đã sắp xếp một trại hè hai ngày một đêm, cả lớp có rất nhiều người đi nên cô cũng muốn đi.

Chu Lệ Hoa đương nhiên đồng ý, còn cho cô rất nhiều tiền để cô đi chơi cho thật vui.

Hai ngày một đêm mà Chu Hựu Chỉ đã sắp xếp là ——

Cùng với Thẩm Hoài Dư đi dã ngoại trên núi Tân ở thành phố bên cạnh.

Cùng ngắm sao và nghe tiếng ve kêu trên đỉnh núi với Thẩm Hoài Dư, hai người làm ổ ở trong lều trò chuyện cùng nhau, chỉ tưởng tượng thôi mà cô đã cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào.

Nhưng núi Tân cũng không dễ leo cho lắm.

Cô tiểu thư mềm mại đáng yêu Chu Hựu Chỉ này chỉ mới leo chưa được bao lâu liền bắt đầu mệt bở hơi tai rồi.

Thẩm Hoài Dư cũng vừa đi vừa dừng với cô, ngồi xuống nghỉ ngơi không biết bao nhiêu lần, lúc thì hỏi cô có khát không, lúc lại hỏi cô có đói không.

Rồi lại dẫn cô đi hồi lâu mới lên đến đỉnh núi.

Chu Hựu Chỉ ngồi trên một cái ghế gỗ ở đỉnh núi uống nước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lập tức trở nên hồng hào, từ lỗ chân lông nhỏ li ti xuất hiện những hạt mồ hôi nho nhỏ.

Thẩm Hoài Dư đang ngồi bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay cô dịu dàng chơi đùa, anh khẽ nói: “Em phải rèn luyện nhiều hơn một chút, sao lại thở hổn hển thành thế này vậy chứ?”

Chu Hựu Chỉ nuốt ngụm nước trong miệng xuống, tức giận nói: “Em vượt qua bài kiểm tra thể chất mà! Thực sự là do cái ngọn núi này khó leo đó chứ. Sớm biết thế này thì không thèm leo núi gì đó rồi, khu trò chơi trong trung tâm mua sắm thoải mái hơn chỗ này nhiều!”

Thẩm Hoài Dư nói: “Nhưng phong cảnh ở đây đẹp hơn nhiều so với khu trò chơi trong trung tâm mua sắm mà.”

Anh ngước mắt nhìn về phía xa xăm.

Chu Hựu Chỉ bắt chước nhìn theo ——

Tầng tầng lớp lớp đồi núi xanh xám cao thấp nối tiếp nhau, màn sương trắng xanh bao phủ đầy khắp trên đỉnh núi, cây cối xanh um tươi tốt đều bị một nửa gương mặt che khuất.

Gió núi thổi sang đây thổi khô mồ hôi trên mặt, sự mát lạnh bắt đầu bao phủ. Cô lại cảm thấy vô cùng khoan khoái, trái tim bồn chồn đập vội vàng cũng dần chậm lại.

Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy cực kỳ trong lành, khác hẳn với bầu không khí ở trong thành phố.

“Chỗ này được.” Chu Hựu Chỉ đưa ra kết luận.

Thẩm Hoài Dư nhìn cô cười.

Chu Hựu Chỉ ngại ngùng tựa đầu vào vai anh, chậm rãi nói: “Chỗ nào cũng tốt hết.”

Được ở cùng anh thì chỗ nào cũng tốt cả.

Sau khi ăn bữa cơm đặc biệt trên đỉnh núi, sắc trời cũng tối dần.

Chu Hựu Chỉ và Thẩm Hoài Dư bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị dựng lều cắm trại.

Nơi cắm trại nằm trên nền bê tông, mọi người xung quanh đã lần lượt dựng lều xong và đang trò chuyện và chuyển một băng ghế dài đặt ở mép lều rồi uống rượu và trò chuyện.

Thẩm Hoài Dư có năng lực thực hành cao, không bao lâu anh cũng đã dựng lều xong.

Chu Hựu Chỉ ở bên cạnh hăng hái cổ vũ cho anh, liên tục vỗ tay khen anh thật là lợi hại.

Hai người cũng đặt một băng ghế nhỏ ở bên ngoài rồi tựa vào nhau trò chuyện.

Đêm dần khuya.

Những ngôi sao cực kỳ sáng rõ trên bầu trời hiện ra, treo trên màn đêm đen. Từng ngôi sao một giống như những đốm mực trắng vô tình đổ lên tờ giấy màu đen.

Nơi cắm trại không có nhiều người, khoảng cách giữa các lều trại khoảng chừng mười thước.

Hai người bọn họ đang trò chuyện giữa chừng thì bị một cặp tình nhân cắt ngang, cặp đôi đến đây để chào hỏi.

Cặp đôi đó trông không lớn hơn họ là bao, khi đến còn cầm trên tay hai lon bia.

Chu Hựu Chỉ thấy cô gái xinh đẹp kia liền không nhìn được mà để lại Thẩm Hoài Dư rồi nói chuyện cùng chị gái xinh đẹp, còn kéo cô ấy trốn sang bên cạnh để thủ thỉ to nhỏ.

Chàng trai liền nói chuyện cùng Thẩm Hoài Dư, vừa nói chàng trai vừa khuyên Thẩm Hoài Dư uống bia.

Lúc Chu Hựu Chỉ quay lại thì phát hiện Thẩm Hoài Dư đã uống hết hai lon. Lo lắng anh uống nhiều sẽ không thoải mái liền vội vàng hỏi xem anh có khó chịu hay không?

Chàng trai uống bia cùng anh kia xua tay nói: “Mới có hai lon, chả sao đâu.” Nói xong liền kéo bạn gái mình từ biệt bọn họ rồi rời đi.

Thời gian đã không còn sớm nữa, mọi người xung quanh gần như đã ngủ rồi, chỉ có vài lều trại tụm năm tụm ba còn sáng đèn.

Chu Hựu Chỉ ngồi bên cạnh anh.

Thẩm Hoài Dư không nói gì, chậm rãi nắm tay cô, thật ấm áp và dễ chịu. Chu Hựu Chỉ cũng cảm thấy nóng.

Cô quay đầu nhìn anh thì nhận ra đôi mắt của anh óng ánh và đẹp đẽ hơn bình thường nhiều.

Trong đôi mắt đen láy tựa như cất giấu biển nước êm dịu.

Không kém hơn những vì sao trên bầu trời là bao.

Cô đang nghĩ ngợi trong lòng.

Thẩm Hoài Dư nắm lấy tay cô đặt bên bờ môi ấm áp nhẹ nhàng hôn lên, đôi mắt cũng khẽ chớp: “Yêu em lắm.”