Cành Non – Tịch Bát Gia Tử

Chương 32



Ngày thứ ba Chu Hựu Chỉ ở Du Châu, Chu Lệ Hoa thúc giục gọi cô về, cô chỉ có thể lưu luyến không rời mà nói lời từ biệt với Thẩm Hoài Dư.

Cô đã giao hẹn xong với Thẩm Hoài Dư rằng, đợi sau khi anh về nhà hai người sẽ hẹn hò nữa.

Nhưng biến cố đến rất nhanh.

Đổng Nhạc Vân đột nhiên ngã bệnh phải nhập viện ngay đêm giao thừa. Vào ngày hôm sau tức mùng một Tết, bà liền xin Lâm Mạn Đồng nghỉ việc.

Chu Hựu Chỉ vô cùng lo lắng, cô liên tục hỏi Thẩm Hoài Dư xem dì thế nào rồi, Thẩm Hoài Dư có thể không ngừng báo với cô rằng không sao cả. Nhưng mười ngày tiếp theo, cô chưa từng gặp lại Thẩm Hoài Dư.

Những tin nhắn chúc Tết lũ lượt kéo đến, không khí hoà thuận vui vẻ tràn ngập khắp nơi. Đèn lồng và câu đối xuân đỏ rực cả một khu phố, tất cả đều thể hiện niềm hạnh phúc và sự tốt lành.

Cả ngày Chu Hựu Chỉ đều cầm điện thoại đợi tin nhắn của Thẩm Hoài Dư, Mạc Hoài Lôi gọi cô ra ngoài chơi nhưng cô cũng nhanh chóng từ chối.

Gần như cả nửa tháng nay cô chưa từng ra khỏi cửa.

Nỗi sợ hãi bất an và nhung nhớ mãnh liệt bao trùm lấy cô.

Cô lo lắng cho sức khoẻ của dì Đổng và không yên tâm với tình trạng của Thẩm Hoài Dư.

Vì thế nên cô càng nhớ anh điên cuồng.

Mùng mười Âm lịch.

Cô mặc quần áo thật dày, cũng đeo chiếc khăn quàng cổ mà mình thích nhất và lên tiếng chào hỏi với Chu Lệ Hoa xong liền ra khỏi nhà.

Khi đến cửa nhà Thẩm Hoài Dư đã là bốn giờ chiều, cô gõ cửa nhưng không có tiếng động nào.

Nhìn thoáng qua tin nhắn cô đã gửi cho anh cách đây một tiếng trong khung trò chuyện —— “Anh đang ở đâu vậy?”

Anh vẫn chưa trả lời.

Ở cửa có một chiếc ghế đẩu nhỏ.

Cô thở dài rồi chậm rãi ngồi xuống.

Đêm mùa đông trời tối rất mau, bầu trời xám xịt âm u dồn nén, trong hành lang không có chút ánh sáng nào.

Chu Hựu Chỉ cầm điện thoại đợi hồi lâu nhưng anh cũng không trả lời, cô lại chơi điện thoại thêm một tiếng nữa. Trời đã tối hẳn, nhưng điện thoại lại im ắng không có một chút động tĩnh gì.

Suy nghĩ lo sợ bất an vẫn không thể chống lại được cơn buồn ngủ.

Cô tựa vào cửa nhà anh và ngủ thiếp đi.

Khi Thẩm Hoài Dư về đến nhà đã gần chín giờ.

Lúc chăm bệnh ở bệnh viện, người hướng dẫn bỗng nhiên giao nhiệm vụ cho anh. Thời điểm anh làm xong công việc cạnh giường Đổng Nhạc Vân thì bà đã ngủ thiếp đi.

Não bộ quay cuồng liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ, khi anh cầm điện thoại lên mới phát hiện ra điện thoại vậy mà lại tắt nguồn.

Anh mệt mỏi bước lên cầu thang.

Nhớ đến việc hôm nay mình vẫn chưa nói chuyện phiếm với Chu Hựu Chỉ thì tốc độ bước chân lại càng gấp gáp hơn, tiếng ‘bịch bịch bịch’ vang lên trên hành lang trống trải và yên tĩnh.

Tiếng bước chân ngừng lại.

Khi nhìn thấy Chu Hựu Chỉ đang ngủ say bên cửa, anh sững người và đứng ngây ra ở đó.

Chầm chậm tới gần cô, ngồi xổm người xuống và nhìn cô chăm chú một lúc lâu.

Anh duỗi tay ra sờ nhẹ lên mặt cô, lạnh buốt và khô ráp.

Trái tim vô cùng nhức nhói, anh vừa yêu thương lại luyến tiếc mà khẽ chạm vào cô, Chu Hựu Chỉ từ từ tỉnh lại ——

Mở mắt đã nhìn thấy anh, đáy mắt liền loé lên sự vui sướng, cô lập tức chui vào lòng và ôm lấy anh thật chặt.

Giống như muốn sử dụng cái ôm này để truyền đạt sự nhớ nhung của mấy ngày này.

Tình cảm trong lòng Thẩm Hoài Dư cuộn trào mãnh liệt.

Những thứ cảm xúc tiêu cực tích tụ trong lòng liên tiếp mấy ngày nay đều dâng trào ngay lúc này. Anh giơ tay lên ôm lấy cô thật chặt, vùi mặt vào giữa cổ cô và chậm rãi hít thở.

Chu Hựu Chỉ không nhúc nhích.

Bởi vì… trên da có chút ẩm ướt.

Nóng như bị bỏng rát, cô cảm thấy hơi nhói.

Nhưng cô không nói một lời, mặc cho anh ôm lấy mình.

Sau khi vào căn hộ, cô gửi lại một tin nhắn cho Chu Lệ Hoa, nói rằng cô đang xem phim với bạn cùng lớp nhưng không thấy hồi âm, sau đó nói với ông rằng tối nay cô sẽ ngủ cùng bạn cùng lớp.

Chu Lệ Hoa đang bận rộn tiệc tùng, căn dặn mấy câu liền không nói thêm gì nữa.

Chu Hựu Chỉ cởi quần áo ra, vùi trên giường Thẩm Hoài Dư để nghỉ ngơi.

Thẩm Hoài Dư tắm rửa xong bước ra ngoài thì thấy cô đã chăn lên tận cằm, chỉ lộ ra mỗi gương mặt trắng nõn non nớt.

Đôi mắt cười trong trẻo đang nhìn anh.

Anh đột nhiên cảm thấy sự mệt nhọc cả ngày đều tan thành mây khói.

Những đau khổ, lo lắng và bất an đều được một nụ cười của cô chữa khỏi.

Anh cũng cười lại với cô một cái.