Cảnh Sát Hình Sự La Phi

Chương 10: Chương 10




Đường từ đồn công an núi Nam Minh đi đến bệnh viện nhân dân thành phố dài hơn 30 cây số, nhưng cũng may ban đêm trên đường không có nhiều xe lắm. Chu Bình phóng một đường bão táp, không tới 20 phút xe đã đậu trước cửa bệnh viện.
Sau khi biết tình huống, bệnh viện lập tức điều động các bác sĩ trực ban đến nhanh chóng cấp cứu cho Trương Bân. Tình hình cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, bệnh Trương Bân được khống chế rất nhanh. Theo như bác sĩ nói, anh ta chỉ bởi vì mệt nhọc và kinh sợ quá độ mới đưa tới bệnh tim tái phát, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày, thân thể lập tức có thể khôi phục bình thường.
Lòng của Chu Bình hơi thả lỏng một chút, thừa dịp Trương Bân còn ngủ say, một mình anh đi ra bên ngoài, muốn hút một điếu thuốc. Lúc này anh mới phát hiện trên bầu trời đêm lay động vài bông tuyết, nghĩ đến một mình La Phi đang trên đường lên núi, anh không khỏi âm thầm toát mồ hôi dầm dề thay anh ấy.
Sau đó Chu Bình vẫn canh giữ ở phòng bệnh trong bệnh viện, cả đêm không hề chợp mắt. Chừng sáu giờ rưỡi, Trương Bân tỉnh lại, trải qua mấy giờ ngủ say, tinh thần của anh ta xem ra khá hơn nhiều.
“Cảnh sát Chu, là cậu đưa tôi đến đây sao? Thật sự rất cảm ơn!” Nhìn thấy Chu Bình, Trương Bân rất cảm kích chào hỏi.

Chu Bình khẽ cười cười, nói: “Không cần khách khí, đây thuộc về trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi. Anh chỉ cần cố gắng phối hợp làm việc với chúng tôi, chính là lời cảm ơn tốt nhất của anh. Cái này gọi là ‘Cảnh sát nhân dân vì nhân dân, cảnh dân một nhà, mối tình cá nước’ đó.”
Trương Bân bị nụ cười thân thiện và câu nói vui của Chu Bình, làm cho buông lỏng mà cười lên.
Chu Bình đứng dậy rót thêm một ly nước nóng, đưa cho Trương Bân, cứ xem như đang nói chuyện phiếm đi: “Anh nói các anh vẽ một bức tranh, làm sao lại chạy vào núi sâu như vậy?”
“Cảm ơn.” Trương Bân nhận lấy ly nước, hớp một ngụm theo bản năng, “Mục đích chúng tôi ra ngoài đúng là muốn chọn một ngọn núi sâu vắng lặng, như vậy mới có thể lấy được cảm hứng trong cảnh, vẽ ra một tác phẩm đẹp. Hơn nữa khi chúng tôi lên núi vừa đi vừa chơi, không hề cảm thấy nó xa thế nào. Nhưng sau đó bỏ lỡ thời gian xuống núi, không thể không quyết định tạm thời ở nhờ trong ngôi chùa cách đó không xa.”
Chu Bình “ừ” một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Trương Bân, đồng thời chuyển sang đề tài mấu chốt: “Sau khi các người đến chùa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Này… ‘Quỷ không đầu’ và ‘Bức tranh tức giận’ là xảy ra chuyện gì?”
Trương Bân đột nhiên trầm mặc, tâm tình căng thẳng lại xuất hiện trên khuôn mặt và trong ánh mắt của anh ta.
“Anh đừng vội, cứ từ từ, bắt đầu nói từ đầu.” Chu Bình cố gắng hết sức để giọng nói mình nghe chậm rãi bình thản.
Chỉ chốc lát sau, rốt cuộc Trương Bân đã mở miệng, bắt đầu giải thích về những gì bản thân đã trải qua từ gần tối hôm qua.
“Khi chúng tôi đến trong chùa có lẽ khoảng 5 giờ chiều gì đó. Trừ tôi ra, hai người đồng hành khác đều là đồng nghiệp của tôi, một người tên là Trần Kiện, một người khác tên là Hồ Tuấn Khải.”

“Ngôi chùa thật lớn, thoạt nhìn cũng đã xây dựng một thời gian lâu rồi. Lúc đó chúng tôi đi dạo một vòng xung quanh, xá lạy Bồ Tát, còn góp một chút tiền nhan đèn. Có một tiểu hòa thượng thật nhiệt tình chỉ dẫn chúng tôi, sau hình như tôi nghe thấy người khác gọi cậu ta là Thuận Đức. Nhưng mà khi chúng tôi nói muốn dừng chân trong chùa, lại bị Thuận Đức cự tuyệt.”
“Không được à.” Chu Bình có chút kỳ quái, “Theo tôi được biết, vài ngôi chùa trong núi đều có chuẩn bị phòng khách, khách hành hương muốn ngủ lại là chuyện rất bình thường, nhiều nhất là thu chút phí dừng chân thôi.”
“Lúc ấy chúng tôi cũng hỏi ra vấn đề này. Thuận Đức giải thích, trong chùa bọn họ vốn là có thể ngủ lại, nhưng lúc trước khách hành hương tương đối nhiều, trong chùa bị mất ít đồ vật. Sau khi xảy ra chuyện như vậy, trụ trì quyết định không để cho khách hành hương bình thường ở lại trong chùa nữa.”
Trong chùa mất đồ? Nhưng trong đồn không nhận được báo án về vụ việc này? Có thời gian phải đi điều tra lại chuyện này một chút. Trong lòng Chu Bình nghĩ ngợi, nhưng ngoài miệng không nói gì, nghe Trương Bân tiếp tục thuật lại:
“Khi đó chúng tôi đã không thể nào xuống núi nữa rồi, chỉ có thể quấn quít dây dưa. Cuối cùng được đưa đến hòa thượng quản lý, nghe nói đó là Đại đương gia trong chùa. Phí hết một trận miệng lưỡi, cuối cùng ông ta cũng đồng ý để cho Thuận Đức dẫn chúng tôi đến một căn nhà nhỏ lẻ loi phía sau chùa.”
“Nhà nhỏ sau chùa.” Chu Bình lẩm bẩm, “Ở nơi nào? Tôi cũng đi đến chùa Khô Mộc rất nhiều lần, sao chưa bao giờ gặp qua.”

“Phòng nhỏ cách cửa sau chùa chừng ba bốn chục mét, kết nối thông qua một đường núi hẹp. Mặc dù khoảng cách không phải rất xa, nhưng bởi vì đường núi quanh co, chùa chiền và phòng nhỏ cứ như bị thân núi tách rời ra, cho nên từ trong chùa không thể nào nhìn thấy phòng nhỏ.”
“À.” Chu Bình gật đầu một cái, trải qua lời giải thích như thế của Trương Bân, anh cũng có chút ấn tượng với đường núi kia, nhưng không ngờ bên kia đường núi còn có một ngôi nhà nhỏ.
--- ------oOo---- -----