Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 25: Đe Dọa



Devil nắm chặt viên đạn quay người lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh:

"Con trai cô ta à? Lại có thêm một kẻ ngáng đường ông đây sao?"

"Anh, hay là…để em giải quyết vụ này"

Garrick khẩn cầu, Devil nhếch mày nhìn Garrick.

"Cậu? Giải quyết vụ này?"

"Dù sao chỉ là một tên nhãi ranh, việc này em giải quyết được"

Devil mỉm cười, vỗ vai Garrick, dường như rất tin tưởng Garrick. Nói rồi ông ta ho vài tiếng rồi lững thững bước xuống tầng hầm. Garrick vui ra mặt, quay người vênh mặt bước ra khỏi phòng. Hắn ra lệnh cho một tên đàn em:

"Tìm hiểu tất tần tật thông tin về tên cảnh sát hôm nay, không được bỏ sót một chi tiết nào cả, và nhất là…thằng nhãi đó có phải con trai của Quế Hoa hay không?"

"Vâng, thưa anh"

Garrick cười gian, hai mắt trợn tròn lên nhìn rõ lòng trắng trông rất đáng sợ. Hắn lầm bẩm:

"Quế Hoa à Quế Hoa, cô chết như vậy còn để lại một thằng con trai gan to hơn trời quả là có phúc. Nếu đã là con trai cưng của cô thì Garrick này sẽ tiễn nó đi theo cô"



Tối hôm ấy,

Cô muốn đưa Giản Phong đang bị thương về biệt thự của anh để tiện chăm sóc, mặc dù anh có không thích nhưng vẫn gượng đồng ý dù gì thì Giản Phong cũng là người vì cứu cô mà bị thương.

Sau khi thu xếp, Giản Phong được chuyển đến căn phòng mới của biệt thự. Cô lặng lẽ ngồi bên giường, ánh mắt nặng trĩu lo lắng. Những giọt nước mắt khẽ rơi xuống mu bàn tay khiến cô bất giác lau đi, anh vô tình nhìn thấy trong lòng vừa không vui vừa có chút ghen tị.

"Dịch Nhi"

Nghe giọng anh, cô giật mình lau nước mắt rồi quay người sang.

"Nam Thành, cảm ơn anh đã đồng ý cho Giản Phong tới đây"

Anh liếc nhìn Giản Phong người đầy thương tích rồi chuyển hướng sang nhìn cô.

"Nếu không phải anh ta cứu em anh cũng sẽ không đồng ý"

Giản Phong đến giờ vẫn chưa tỉnh cô có chút lo sợ. Rơi vào tay bọn BlackWolf e là Giản Võ và Giản Đan sẽ "lành ít dữ nhiều".

Anh đặt nhẹ tay lên vai cô:

"Em đi tắm trước đi. Ở đây để anh"

Cô gật đầu rồi từ từ ra khỏi phòng. Sau khi cô đi anh nói với Giai Kiệt.

"Khi nào anh ta tỉnh lại thì bảo người hầu nấu một bát cháo mang lên phòng"

"Vâng, thiếu gia"



Qua bữa tối, cô và anh đi dạo sau vườn. Vì tò mò về mối thù của anh với Sói Đen cô đã hỏi:

"Nam Thành, anh và BlackWolf đó có thù oán gì sao?"

Nghe cô hỏi, anh bất chợt dừng lại, lấy ra một bức hình đã cũ, trên hình là anh hồi nhỏ chụp cùng ba mẹ mình. Cô nhìn tấm ảnh hỏi:

"Đây là…"

"Đây là ảnh chụp gia đình tôi. Mẹ tôi, ba tôi và tôi. Người phụ nữ này, mẹ tôi tên là Quế Hoa bà ấy từng là người của tổ chức BlackWolf"

"Cái…cái gì?"

"Tuy bà ấy xuất thân là sát thủ nhưng bà ấy làm việc toàn là bị người khác lợi dụng. Chính bọn khốn đó đã đẩy bà ấy vào bước đường cùng"

Anh vừa kể lại vừa căm phẫn trước cái chết của mẹ mình. Đôi mắt anh đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

"Nam Thành!"

"Bà ấy đã bị bọn chúng hạ nhục cho tới chết. Những đau đớn mà mẹ tôi đã phải chịu đựng tôi phải khiến bọn chúng chịu đựng gấp ngàn lần"

Cô thấy thương cho mẹ anh, đúng là dây dưa với bọn chúng sẽ chẳng gặp chuyện tốt đẹp gì. Lúc này cô cũng cảm thấy lo lắng cho ba mình cho bác Giản và Giản Đan.

Qua một lúc anh bình tĩnh trở lại nhưng cứ ôm chặt lấy cô.

"Dịch Nhi, tôi đói rồi…"

Anh ôm cô như con ôm mẹ, nhưng nhìn anh to lớn hơn cô nhiều. Cô bật cười:

"Vậy chúng ta vào trong nhé, ngồi đây nãy giờ rồi"

"Ôm em thế này thật dễ chịu"

"Nhưng anh đói thì vẫn phải ăn chứ, nào đứng dậy…"

Cả hai đứng lên, cô quay người chạy vào trong làm gì đó cho anh ăn.

"Đợi em một chút"

Trên tầng, tại phòng của Giản Phong. Giản Phong đã tỉnh dậy nhưng vì vết thương quá nặng nên vẫn còn cảm thấy đau. Giản Phong cố gượng ngồi dậy nhìn xung quanh, cảm thấy nơi này thật khác biệt.

"Nơi này…là nơi nào?"

Giản Phong đứng dậy rời khỏi giường đi về phía cửa sổ rồi nhìn xuống. Đột nhiên Giản Phong nhìn thấy cô và anh đang trò chuyện ngoài vườn cảm thấy tò mò.

Đúng lúc đó anh ngẩng đầu lên, phát hiện Giản Phong đang nhìn xuống bèn giữ tay cô lại.

"Dịch Nhi chờ chút đã"

"Sao thế?"

Anh kéo cô lại, vòng tay của đầu cô cưỡng hôn. Anh ngấu nghiến hôn cô cuồng nhiệt, cô có phản ứng lại nhưng rồi cũng lịm dần. Giản Phong đứng trên tầng nhìn xuống, tim hơi nhói, bàn tay nắm chặt run rẩy. Anh cố tình làm vậy là muốn để Giản Phong nhìn thấy, để Giản Phong biết được cô là của anh.

Giản Phong nhìn họ một lúc rồi quay người lại. Nếu còn nhìn thêm nữa chắc sẽ không chịu nổi mất. Đúng theo lời Giản Đan từng nói cô và anh đang hẹn hò.

Tuy là người đến trước nhưng không chịu bày tỏ tình cảm thì có tư cách gì mà buồn?

Lấy tư cách gì để ghen, để giận?

Sau nụ hôn đầy lãng mạn anh buông cô ra, cả hai người đều thở hổn hển.

"Coi như…đây là…quà cảm ơn tôi tặng em"

"Sao? Quà cảm ơn? Là một nụ hôn thôi à?"

Anh mỉm cười gian xảo ôm lấy eo cô:

"Hay là em muốn…một đêm?"

"Thôi đi Lục Nam Thành, nếu anh không đói nữa thì thôi, em đi lên phòng đây"

Cô đẩy anh ra rồi chạy vào trong. Anh cũng đuổi theo cô, hai người quấn quýt, tình cảm đến mức người khác ghen tị.



Trong lúc đó ở căn cứ BlackWolf,

Giản Võ bị Devil trói chặt vào một chiếc ghế, dường như ông đã bị chúng đánh tới mức bất tỉnh. Trên người chằng chịt vết roi, áo nhuốm máu thoi thóp như gần chết. Cứ mỗi lần hỏi mà ông không chịu trả lời bọn chúng sẽ đánh, đánh tới khi nào ông bất tỉnh thì lại dội nước để ông tỉnh dậy.

Àooo!

"Đừng có giả vờ chết Giản Võ, ông còn không chịu nói thì đừng trách tôi"

"Hừ…cho dù các người có đánh chết thì tôi cũng không có gì để nói"

Devil tức giận túm lấy cổ áo Giản Võ, hai mắt lão ta trợn trừng lên:

"Tôi hỏi ông lần nữa cuốn sổ đang ở đâu?"

Giản Võ bật cười:

"Chả có…cuốn sổ nào cả"

Devil tức giận cầm lấy roi quật liên tiếp vào người Giản Võ. Ông kêu lên vì đau đớn nhưng cũng nhất quyết không hé răng nửa lời.

"Được lắm Giản Võ, ông không chịu nói thì tôi vẫn có cách để ông hé miệng...Nghe nói ông còn có một đứa con gái, hình như nó cũng bị bắt tới đây nhỉ?"

"Cấm các người động tới con bé, nếu các người dám động đến một sợi tóc của Giản Đan, tôi sẽ không tha cho các người"

"Haha, nếu ông còn không biết điều thì tôi không chắc sẽ đảm bảo con gái yêu quý của ông sẽ lành lặn đâu Giản Võ…"