Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 32: Giải Cứu



Đến nơi, ả ta dẫn Hoàng Mặc Dương vào trong đó gặp cô. Cô vẫn chưa tỉnh vì thuốc mê của bọn chúng quá nặng. Ngô Tuyết Lan chỉ tay về hướng cô:

"Cô ta ở đó"

Hoàng Mặc Dương vội vàng chạy đến bên cô. Nhìn ánh mắt thương cảm của hắn dành cho cô Ngô Tuyết Lan bật cười:

"Hoàng Mặc Dương, đừng nói là anh có hứng thú với Tô Dịch Nhi nhé"

"Cô cấu kết với Garrick bắt cóc cô ấy nhưng cô có biết mục đích thật sự mà hắn muốn là gì không?"

"Là gì?"

"Chính là Lục Nam Thành"

"Cái gì? Không thể nào"

"Tin hay không tùy cô thôi"

Nghe Hoàng Mặc Dương nói vậy Ngô Tuyết Lan cũng có hơi nghi ngờ. Cô ta thẳng thừng:

"Tô Dịch Nhi... Tôi giao cho anh đấy. Không phải anh hứng thú với cô ta sao? Của anh hết"

Nói rồi ả quay gót rời đi. Cả người của Garrick đi theo cô ta cũng rời đi. Căn nhà hoang này chỉ còn lại mình Hoàng Mặc Dương và cô. Cô bị trói trên ghế, mắt thì bị bịt bằng vải đen, hắn nhìn cô một lúc rồi cởi trói cho cô.

Sức hấp dẫn của cô đúng là không thể chối từ. Hoàng Mặc Dương ngửi được mùi hương của tóc cô bèn mỉm cười gian xảo, hắn bế cô lên nhìn vào gương mặt thanh tú ấy:

"Có được em đúng là tôi không phí chút sức nào"

Song, hắn bế cô ra xe rồi đưa đi.

Về phía Lục Nam Thành,

Anh lái xe đến điểm hẹn một mình để gặp Garrick nhưng đến nơi lại chẳng thấy ai ngoài mấy thùng hàng bừa bãi trên đất một chiếc xe gần đó thì chẳng có ai cả. Anh nhấc máy gọi điện cho hắn rồi mở cửa bước xuống xe:

"Tôi tới rồi"

Anh cảm nhận được có sự nguy hiểm bèn lên cò sẵn cho súng. Garrick cùng vài tên từ trong xe đi ra giương mắt nhìn về phía anh, hắn vỗ tay:

"Đến đúng giờ lắm Lục Nam Thành"

Anh hét lớn:

"Rốt cuộc các người đang giấu cô ấy ở đâu. Tôi đã đến theo ý các người còn không mau thả người"

Garrick lắc đầu, đút hai tay vào túi:

"Cảnh sát Lục, mạng mà bọn này cần không phải con nhỏ đó mà chính là cậu"

"Cái gì?"

Nói xong xung quanh anh từ đâu xuất hiện toàn những tên to cao vạm vỡ tay cầm gậy tiến đến chỗ anh. Anh đã bị bọn chúng lừa gạt một cách trắng trợn.

Garrick ra lệnh cho đàn em xử lý, anh rút súng chĩa về phía Garrick hắn chưa kịp né thì anh đã bóp cò một viên đạn trúng vào cánh tay. Phát hiện nguy hiểm đám đàn em lao vào tấn công anh, anh cầm súng xử lý từng tên một.

Bằng! Bằng! Bằng!

Garrick bị thương được mấy tên hộ tống vào xe để tránh đạn. Còn anh, nhân lúc giải quyết được vài người nấp sau xe nhân cơ hội chạy trốn. Ai ngờ giữa lúc nước sôi lửa bỏng thì súng của anh hết đạn, chết tiệt sao lại hết đạn vào lúc này.

Không gian yên tĩnh một lúc, anh vẫn cố gắng nấp sau xe để xem xét tình hình. Vài tên bị bắn chết ngay tại chỗ nhưng vẫn còn vài tên vì súng nên không dám tiến đến gần.

Anh tưởng mình đã thoát, lúc đang định đưa tay mở cửa xe thì giọng của một tên vang lên:

"Súng của hắn hết đạn rồi, mau xông tới thôi"

Chết tiệt!

Anh đứng phắt dậy quyết đánh một trận với chúng. Anh lao qua xe đá thật mạnh vào mặt của tên cầm đầu nhưng chúng vừa đông lại còn có vũ khí còn anh thì tay không, chắc chắn sẽ không thể thắng được. Vì né đòn của tên này mà tay anh bị gậy sắt của tên kia vụt thẳng vào tay, anh đau tới biếng người nhưng vẫn tiếp tục kìm nén.

Garrick được băng bó vết thương ngay trong xe, hắn ngồi nhìn anh chống trả những đòn đánh của đàn em mình mà không khỏi ngạc nhiên:

"Lục Nam Thành, đúng là một kẻ không vừa"

"Đại ca, hay là để em với mấy anh em ra đó giúp"

"Hừ không cần. Hắn chỉ có một đánh mãi cũng sẽ kiệt sức mà thôi không cần phải ra đó"

Về sau càng đánh tay anh càng không thể chống cự được nữa. Đột nhiên từ xa tiếng xe cảnh sát vang lên inh ỏi. Càng lúc tiếng đó càng rõ chưa bao giờ lại huy động nhiều lực lượng cảnh sát đến như thế. Mấy tên kia đứng nghệt mặt ra sợ hãi vứt gậy ở đó rồi ba chân bốn cẳng chạy đi:

"Cảnh sát tới rồi, chuồn thôi"

Garrick bên trong nhìn thấy đám người kia chạy hết bèn tức giận bước ra quát:

"Các ngươi làm cái gì thế? Sao tự dưng lại bỏ chạy"

"Đại ca, cảnh sát tới rồi. Chúng rất đông, còn đông hơn chúng ta"

"Cái gì?"

Garrick vội vàng ngồi vào trong xe ra lệnh lái xe rời khỏi đây ngay lập tức. Cứ như thế khi đoàn xe cảnh sát tới thì xe của bọn chúng cũng rời đi.

Anh ôm tay suýt nữa thì ngã ra đất nhưng Mạc Bằng chạy lại đỡ kịp:

"Đội trưởng, anh không sao chứ?"

Mặt anh lem luốc nhìn một dàn xe cảnh sát phía sau.

"Tại sao lại kéo hết tới đây?"

"Vì mọi người nghe tin anh gặp nguy hiểm nên không thể đứng yên một chỗ được. Tìm mãi bọn em mới tra được chỗ này"

Mạc Bằng chợt quay đầu lại hét lớn:

"Mau đuổi theo xe của bọn chúng"

Anh vội vàng ngăn lại:

"Đừng. Bọn chúng chạy thoát rồi không đuổi kịp đâu"

"Vậy còn chị dâu? Chị dâu bị chúng đưa đi rồi sao?"

"Hình như cô ấy không bị đám người này bắt đi. Là kẻ khác đã làm"

"Sao?"

"Quay về đồn thôi. Truyền lệnh của tôi cử một số người đi điều tra tìm kiếm Tô Dịch Nhi"

"Tuân lệnh"



Hoàng Mặc Dương đưa cô tới một căn biệt thự to lớn dường như đó chính là nhà của hắn. Theo hắn suốt cả chặng đường, Giản Phong liên tục tính toán việc cứu cô khỏi tay của hắn. Thấy Hoàng Mặc Dương dừng xe ở căn biệt thự ấy Giản Phong cũng dừng lại đi theo hắn.

Hoàng Mặc Dương bế cô vào trong nhà, bên ngoài có rất nhiều người canh gác Giản Phong không thể lẻn vào trong chỉ có thể đứng ở bên ngoài.

"Tên cảnh sát họ Hoàng này bắt cóc Dịch Nhi là vì cái gì chứ? Cô nam quả nữ ở trong một căn biệt thự chắc chắn hắn có ý đồ xấu"

Đúng như Giản Phong nghĩ Hoàng Mặc Dương tính chiếm đoạt cô. Hắn đặt cô nằm xuống giường, cẩn thận chăm chú nhìn dáng vẻ đẹp mê hồn của cô. Hoàng Mặc Dương nới lỏng cà vạt cúi người xuống nhẹ nhàng vén váy của cô lên sờ vào cặp đùi trắng nõn nà và mịn màng ấy. Hắn ngửi mùi hương trên người cô mà không khỏi xuýt xoa:

"Người phụ nữ của Lục Nam Thành đúng là tuyệt phẩm. Nhưng cuối cùng thì em cũng trở thành của tôi thôi"

Hoàng Mặc Dương cúi thấp người hôn nhẹ lên má cô nhưng đột nhiên cảm thấy tắt hứng vì cô cứ nằm im thin thít. Vì tác dụng của thuốc mê nên cô chưa tỉnh khiến Hoàng Mặc Dương cảm thấy có phần khó chịu. Hắn đứng bật dậy mặc lại áo nhíu mày nhìn cô:

"Hừ! Đợi khi em tỉnh dậy rồi làm sau vậy. Phải có chút cựa quậy mới thích thú chứ"

Nói rồi hắn để cô nằm trên giường rồi ra ngoài. Hoàng Mặc Dương để lại hai ba tên đứng canh chờ khi nào cô tỉnh dậy thì báo cáo cho hắn. Giản Phong nấp ở đấy đợi sau khi hắn rời đi thì sẽ vào trong cứu cô.

Hoàng Mặc Dương cùng đàn em rời đi, căn nhà giờ chỉ có vỏn vẹn hai tên cảnh vệ. Giản Phong rút trong người một con dao tiến đến cổng biệt thự:

"Dịch Nhi đợi anh một chút, anh sẽ cứu em ra ngoài"…