Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 37: Gạo Nấu Thành Cơm



Cúp máy, anh tức tốc lái xe đến quán rượu Megan. Lúc đến nơi thì thấy Giản Phong bế cô từ trong quán rượu đi ra ngoài. Anh mở cửa xe vội vã chạy đến:

"Đưa cô ấy cho tôi"

Giản Phong chuyển cô sang tay anh. Cô say mèm không biết trời đâu đất đâu ngay cả khi bị bế cũng không biết. Giản Phong đội mũ trước khi đi có dặn:

"Đưa cô ấy về nhà cẩn thận, phiền anh"

Anh gật đầu. Giản Phong khoác áo bên ngoài rồi kéo mũ xuống thật thấp rồi rời đi, cứ như đang trốn tránh ai đó. Người nào không biết lại tưởng Giản Phong là kiểu người khó gần, hướng nội tâm nhưng thực chất lại không phải vậy. Anh nhìn theo Giản Phong một lúc rồi mới bế cô vào trong xe. Vì cô đã say nên anh không thể để cô ngồi cạnh mà để cô ngồi ngay trên đùi mình.

Một tay anh ôm cô còn một tay thì lái xe. Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc cô mơ hồ mở mắt ra nhưng dáng vẻ của anh vẫn cứ mờ mờ ảo ảo. Cô khẽ hỏi:

"Lục Nam Thành, là anh sao?"

Anh cúi xuống nhìn người con gái ti hí hai con mắt đang nhìn chằm chằm vào anh mà mỉm cười đáp lại:

"Không phải anh thì còn ai vào đây?"

Hơi ấm của anh thật dễ chịu, cô dụi dụi vào lồng ngực anh tuôn ra những lời khi say. Cô vừa nhắm mắt vừa nói câu được câu không:

"Anh sẽ…cưới Ngô Tuyết Lan... Sao? Anh sẽ…rời xa…em để cưới…Ngô Tuyết Lan...có đúng không?"

Anh có chút bất ngờ. Thì ra cô đã nghe thấy mọi chuyện nên mới thành ra thế này. Anh nhẹ nhàng cất giọng:

"Đừng suy nghĩ nhiều về điều ấy nó sẽ khiến em phiền toái, ngoan…ngủ đi"

Dần dần cô thiếp đi hai tay vẫn ôm chặt lấy anh. Lại suy nghĩ về chuyện của Ngô Tuyết Lan anh phải tìm cách để ngăn cản ý định của ba mình.

Về tới nhà anh bế cô vào trong. Anh bắt gặp ba mình đang ngồi giữa phòng khách để đọc báo, thấy ba nhìn anh bèn cúi nhẹ:

"Ba"

Ba anh nhìn chằm chằm vào cô người con gái đang nằm gọn trong tay của anh rồi cất lời hỏi:

"Cô ta là…Tô Dịch Nhi?"

"Vâng"

Ba anh hỏi một câu duy nhất rồi lại chăm chú đọc báo tiếp. Tuy ông ấy không tỏ ra ngoài mặt nhưng từ hành động cho tới cử chỉ có thể thấy ông không hề thích cô. Anh bế cô lên phòng cẩn thận đặt cô nằm xuống giường. Anh giúp cô thay đồ lau người rồi mới khép cửa ra ngoài.

Thấy anh chỉ vì một đứa con gái mà làm những chuyện mà trước đây anh chưa từng làm ba anh vô cùng tức giận. Ông nói với anh:

"Vào phòng ba, ba có chuyện muốn nói với con"

Anh đóng cửa phòng của cô lại rồi theo ba mình xuống tầng. Ba anh vô cùng bất mãn trước anh của hiện tại. Ông ném xấp báo xuống bàn ngồi phịch xuống ghế:

"Ba nghe nói con chi 10 tỷ để chuộc cô ta về từ sàn đấu giá Diamond"

"Vâng. Con làm vậy là vì…"

"Vì BlackWolf à?" - ba anh chen lời - "Ba không có cản con về cái chuyện tìm hiểu tổ chức BlackWolf để trả thù cho mẹ con vì ba biết bây giờ con đã là cảnh sát trưởng của một sở cảnh sát đã đủ năng lực để làm điều đó nhưng cô ta…Tô Dịch Nhi đó đáng để con làm như thế không?"

"Cô ấy là người con chọn, đáng hay không đáng cũng chẳng quan trọng bởi vì cô ấy mới là quan trọng đối với con"

Lúc này ở trong phòng cô đã tỉnh dậy, cô cảm thấy khát nước nên đã xuống lầu tìm nước uống. Vì lúc đi ngang qua phòng của ba anh, phòng lại không khóa cửa nên cô đã nghe được từng lời mà ba anh nói về cô:

"Ba nghe Tuyết Lan nói là cô ta từng làm ăn trộm, xuất thân tầm thường lại không có học thức chuyên môn, một kẻ lang thang có dính dáng tới xã hội đen. Thấp kém hèn hạ thậm chí cố tình tiếp cận con để đào mỏ, những ý nghĩ ấy ai nhìn cô ta cũng có thể nghĩ ra được. Con quen cô ta là vì muốn hạ thấp bản thân hay sao?"

Ăn trộm. Xuất thân tầm thường. Những điều ấy thì có liên quan gì đến thấp kém và hèn hạ? Cô thà không nghe thấy những lời nói này còn hơn là đã biết mà phải cố kìm nén.

"Đừng nói cô ấy như vậy. Ba đánh giá con người chỉ qua vài điều đó thôi sao?" - anh gắt gỏng.

"Lục Nam Thành, con là đứa trẻ từ nhỏ đã được ba dậy lễ nghi phép tắc. Vậy mà bây giờ con lại phá hỏng cái gọi là quy củ của Lục Gia vì một đứa con gái hay sao?"

"Con không muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ ba nữa. Con xin phép"

Anh vốn định bỏ đi nhưng ba anh lại đứng dậy lớn tiếng:

"Lục Gia ta có liên hôn với Ngô Gia người con có thể cưới chỉ có thể là Ngô Tuyết Lan nghe chưa?"

"Không, không đời nào con cưới cô ta làm vợ. Nếu thích thì ba tự cưới…"

"Mày…"

Anh đùng đùng mở cửa ra ngoài thì vô tình nhìn thấy bóng dáng cô vụt qua cầu thang. Có lẽ cô đã nghe thấy tất cả. Anh vội vã chạy lên lầu nhưng mở cửa phòng cô không được.

"Dịch Nhi, mở cửa cho anh"

Cô khóa bên trong một mình ngồi ở một góc tối trong phòng. Cô cuộn tròn lại suy nghĩ về những lời vừa nãy ba anh nói. Thấp kém, hèn hạ tiếp cận anh chỉ vì mục đích đào mỏ, cô thực sự là loại người như thế sao? Chẳng lẽ vì xuất thân tầm thường mà cô không xứng với anh sao?

"Tô Dịch Nhi, em mau ra mở cửa cho anh"

Cô bịt hai tai lại lớn tiếng:

"Làm ơn…em muốn ở một mình"



Tại quán bar C-Night,

Ngô Tuyết Lan hẹn gặp Hoàng Mặc Dương ở đây để bàn chuyện. Cô ta vừa tới là chỉ trích Hoàng Mặc Dương:

"Tôi không ngờ chỉ có việc hưởng thụ anh cũng làm không xong. Nếu biết trước sẽ như vậy tôi đã không để anh đưa Tô Dịch Nhi rời đi rồi"

Hoàng Mặc Dương uống cạn một ly rượu rồi đáp lại:

"Cảm ơn ý tốt của Ngô tiểu thư nhưng lần này tôi lại "để trượt" mất rồi"

"Hừ! Cũng may cho anh là Lục lão gia lại về nước ngay thời điểm này tôi lại có thể lật ngược tình thế rồi"

"Sao? Lục lão gia về nước? Cô lại có kế hoạch gì à?"

Ngô Tuyết Lan mỉm cười gian tà khẽ đưa người về phía trước nói nhỏ:

"Sao hả? Muốn nghe kế hoạch của tôi không?"

Hoàng Mặc Dương nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu:

"Thử nói ra xem cô có cách gì tiếp theo"

"Lần này Lục lão gia về là giải quyết vài chuyện rồi đi. Mấy ngày nữa sẽ có một bữa tiệc chia tay đến lúc đó chính là thời cơ của chúng ta"

"Ý cô là sao?"

"Chẳng phải anh thích kiểu "gạo nấu thành cơm" sao? E là đến lúc đó chắc chúng ta đã có hai đôi rồi cũng nên"

Hoàng Mặc Dương bật cười dường như đã hiểu ý Ngô Tuyết Lan. Hắn rót cho cả hai mỗi người một ly đầy rồi uống cạn (Đố biết âm mưu của Ngô Tuyết Lan là gì?).

Sáng hôm sau,

Cô vì không muốn chạm mặt anh và ba anh nên đã lái xe đi từ sớm. Nói với Giai Kiệt là muốn tìm hiểu tin tức BlackWolf nhưng thực ra là không muốn phải gặp mặt anh.

Trong lúc dừng xe lại mua đồ ở cửa hàng tiện lợi cô chạm mặt Ngô Tuyết Lan đi cùng vệ sĩ. Ả ta lúc nào cũng sành điệu và õng ẹo như mọi hôm nhìn thấy ghét chết đi được.

"Aydo, ai thế này. Không phải Tô Dịch Nhi đây sao?"

Cô ngán ngẩm đáp lại:

"Đừng có chọc tức tôi"

Nói rồi cô cầm túi đồ định ra ngoài thì Ngô Tuyết Lan công kích thêm:

"Lục Gia sao có thể nhận một kẻ tầm thường như cô để làm thiếu phu nhân được chứ (tặc lưỡi) cô nhìn cô xem thật thảm hại. À còn nữa, cô đã nghe nói tới mối liên hôn của tôi và Nam Thành chưa? Nếu nghe rồi thì biết điều mà tránh xa anh ấy đi"

Cô không thể nhẫn nhịn được nữa, từ qua đến nay cô đã nghe quá nhiều những lời khinh miệt mình rồi. Cô dơ túi đồ vừa mua lấy trong đấy ra một cốc nước mở nắp rồi quay lại hất thẳng vào mặt Ngô Tuyết Lan khiến ả ta ướt hết:

"Cốc nước này chỉ đủ để cô tỉnh táo chứ không đủ để gột rửa sạch nhân cách của cô. Coi như hôm nay đây là lời cảnh cáo…"