Trải qua bảy bảy bốn mươi chín bước trầy trật thì cuối cùng Nam Cung Mộ cũng đã có thể chiếm được toàn bộ cơ thể của Chu Tước rồi, ban đầu khi cô quyết định cùng anh ở cùng một nơi với trạng thái này thì cô cũng chỉ nghĩ tầm một, hai tiếng là quá lắm rồi. Nhưng ai mà có ngờ cái tên này già rồi còn ham hố, mỗi lần làm đều khiến cô khó thở.
Nhưng mà ví dụ như biết người ta khó thở thì mạnh ai nấy kêu đi, đằng này tên khốn đó còn ôm cô chặt hơn, vốn dĩ Chu Tước đã khó thở còn bị tên này ôm chặt, khiến cô càng khó thở hơn!
Tuy nhiên, dù rằng mắng anh nhưng Chu Tước phải công nhận một điều là anh rất khỏe khoắn, thân hình cũng tương đối đẹp, khá là hợp mắt thẩm mỹ của cô nên có thể bỏ qua.
Nam Cung Mộ nhìn cô chằm chằm, sau đó anh lại cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhỏ giọng nói:
- Chim à, từ hôm nay em ngủ cùng phòng với anh nha?
Chu Tước cũng mở mắt nhìn anh, sau đó cô lại chủ động choàng tay ôm lấy cổ anh rồi kéo xuống, lại nhỏ giọng nói:
- Anh tốt nhất là nên tập trung vào chuyện trước mắt đi. Nếu không thì đừng nói là ngủ cùng phòng, ngay bây giờ tôi sẽ đá anh đó!
Mặc dù rõ ràng câu nói của Chu Tước là đang đe dọa anh, nhưng anh sống với cô cũng mười mấy năm rồi, anh hiển nhiên biết rõ ý tứ của con chim nhà mình mà. Ngay lập tức anh liền tiếp tục đem hạ bộ đi vào sâu bên trong vách thịt, sau đó còn nhỏ giọng nói:
- Vậy anh sẽ phục vụ em thật tốt... Chủ nhân!
- Nam Cung Mộ...
- Gọi anh là A Mộ đi.
- A Mộ... Ha...a...ưm... A... A Mộ...
- Em thích như vậy mà... Đúng không?
Đến đây Nam Cung Mộ lại tiếp tục công việc của bản thân, chẳng những vậy mà anh còn phải liên tục "cập nhật" cảm nhận của "chủ nhân" nhà mình. Lúc thì bảo chậm một chút, có lúc lại yêu cầu nhanh một chút, có khi lại bảo sâu một chút, có khi lại nói rằng dừng lại để nghỉ ngơi.
Thật sự thì chủ nhân này đúng là khó chiều quá mà!
Nhưng không sao, cho dù có khó chiều đến mấy thì anh cũng sẽ chiều cho bằng được!
Đến khi Chu Tước đã thật sự cảm nhận được Nam Cung Mộ đang liên tục tham quan khắp ngõ ngách bên trong vách thịt thì cô mới đưa tay ôm lấy anh, sau đó là trực tiếp đẩy anh nằm xuống. Nam Cung Mộ chỉ sợ cô bị ngã thôi, nên liền đưa tay đỡ lấy cô, sau đó cười nói:
- Chim à, em muốn chủ động sao?
- Anh... Im miệng!
- Được rồi. Vậy anh sẽ khóa chặt miệng lại! Được chưa?
Vốn dĩ Chu Tước vẫn còn đang rất mạnh miệng, nhưng mà ở tư thế nam dưới nữ trên này đúng là làm khó cô rồi, cái thứ đó không chỉ là to mà nó còn đang đưa vào rất sâu nữa. Mỗi lần cô di chuyển thì sắc mặt của Nam Cung Mộ đều trở nên khó coi, từ cổ cho đến cả gương mặt của anh đều đang đỏ lên vì kiềm chế.
Đến khi Nam Cung Mộ nhìn thấy Chu Tước đang thoải mái một mình cũng ngồi dậy ôm lấy cô, sau đó là bắt đầu trồng trọt dây tây khắp cổ của cô, còn không quên cắn nhẹ lên vai cô, nói:
- Chim à, em đừng làm nhanh như vậy chứ?
- Anh... Anh... Ha... Im miệng...
- Không được, chim à... Nếu em còn làm nhanh như vậy thì anh sẽ không nhịn được đâu!
Lúc này khắp căn phòng đã bắt đầu trở nên nóng hơn rất nhiều, sự nóng bỏng này đã khiến cho Nam Cung Mộ cảm thấy nguy cấp. Nhưng người phụ nữ của anh lại không có ý định chậm nhịp, thậm chí là càng lúc càng nhanh hơn. Đến cuối cùng anh phải ôm cô lại, nhỏ giọng nói:
- Chim à, nếu em còn như vậy thì anh sẽ làm em mang thai mất!
- Nam Cung Mộ! Anh...ha...ưm... Im miệng lại...
Để cho Nam Cung Mộ không còn lải nhải nữa thì Chu Tước đã chủ động hôn lấy môi anh, chỉ với nụ hôn này thôi cũng đủ để anh giật mình. Ngay từ đầu anh đã kiềm chế để không đưa mầm mống của mình vào trong cô, nhưng sự cố gắng của anh vẫn thua bởi nụ hôn này.
Khi mà Chu Tước cảm nhận được có gì đó thì cũng quá muộn rồi, Nam Cung Mộ ôm lấy eo cô, sau đó lại hôn lên cổ của cô, thấp giọng nói:
- Chim à, em thật sự chết chắc rồi.
Chu Tước lúc này cũng không quan tâm lắm, cô tựa đầu lên vai anh sau đó còn chủ động hôn lên cổ của anh, hôn nhẹ lên tai anh, khiến cho Nam Cung Mộ lại được nạp thêm năng lượng.
Nhưng nghĩ đến bé chim xinh đẹp của mình đã thấm mệt thì anh cũng không thể đòi hỏi thêm, anh ôm lấy cô, định là dừng lại nên cũng nhỏ giọng nói:
- Em mệt chưa?
- Nam Cung Mộ...
- Anh đây?
Đột nhiên Chu Tước lại tiếp tục ôm lấy anh, sau đó là di chuyển cơ thể khiến cho anh không trở tay.
- Chu Tước?
- Chúng ta... Tiếp tục!
- Em có biết mình đang nói gì không?
- Lẽ nào... Anh không được?
- Mẹ nó! Em đúng là biết cách chọc vào chỗ ngứa mà! Anh làm chết em!