Đường Thu Bạch bị đánh thức bởi ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào làm chói mắt, tia sáng này quá sáng ngời, nàng lật trái lật phải ngủ đều không che nổi, bất đắc dĩ đành phải ngửa lòng bàn tay đặt ở trên mắt.
"Cốc cốc cốc."
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Đường Thu Bạch khẽ nhíu mày.
"Bạn nhỏ, rời giường thôi!"
"Mặt trời chiếu tới đít rồi!"
Giọng của Tề Tĩnh Uyển cách một cánh cửa, Đường Thu Bạch không nghe rõ, loáng thoáng quấy nhiễu giấc mộng của nàng, dứt khoát kéo chăn trùm đầu muốn ngăn cách tiếng ồn.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau tiếng gõ cửa càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi không nghe thấy tí nào nữa, chân mày Đường Thu Bạch lại khôi phục bằng phẳng.
Nàng mới vừa thả lỏng, giây tiếp theo di động rung lên lại cộng thêm tiếng chuông vang lên.
Làn này thậm chí còn đáng sợ hơn tiếng gõ cách cánh cửa trước đó không lâu, ở rất gần nàng, tiếng ù ù ù cứng nhắc theo tiếng chuông, Đường Thu Bạch không chịu nổi sự quấy nhiễu này, đành cúi đầu trước nó.
Nàng theo âm thanh, một tay mò di động đặt ở trên tủ đầu giường qua, ngay cả tên gọi đến đều không kịp nhìn thì đã nghe điện thoại.
"Alo, xin chào."
Ban đầu trong điện thoại thanh âm gì cũng không có, một mảnh yên tĩnh, rồi sau đó là giọng nữ mang theo từ tính, gọi tên nàng, "Đường Thu Bạch."
"Ừm?" Đường Thu Bạch cảm thấy giọng nói này nàng quen thuộc, nhưng sự thật chứng minh miệng đáp còn nhanh hơn não.
"Rời giường đi."
Rõ ràng là ba chữ rất đơn giản, Đường Thu Bạch lại nghiêng đầu phản ứng một hồi lâu, lỗ tai còn tàn lưu âm cuối êm dịu của người nói chuyện.
"Ừm...... dậy." Đường Thu Bạch lờ mờ đáp lời, thế nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích giống như bị giường phong ấn cùng đối phương đánh Thái Cực.
Đối phương cũng không giận, chỉ dừng một chút, thanh âm chuyển đổi, trở nên trầm ổn, "Năm phút, tôi muốn nhìn thấy em ở phòng khách."
"Năm phút? Năm phút gì cơ?" Đường Thu Bạch tham luyến thanh âm, bị đánh bại bởi sự nhạy cảm bẩm sinh đối với thời gian và những con số, mờ mịt mở to mắt.
"...... Bạn nhỏ đến trễ rồi, trừ tiền lương đó!" Một giây cuối thanh âm bình tĩnh trong điện thoại lại biến thành giọng nói nhiệt tình của Tề Tĩnh Uyển, Đường Thu Bạch đột nhiên phản ứng lại, nàng không ở nhà.
"À À! Tới liền tới liền." Đường Thu Bạch vội vàng đáp lời rời giường.
Chờ Đường Thu Bạch thu thập xong xuất hiện ở phòng khách, Cảnh Thư Vân cùng Tề Tĩnh Uyển đang mỗi người một ly cà phê ngồi tán gẫu, nhìn dáng vẻ tựa hồ đợi nàng đã lâu.
"Không......" Đường Thu Bạch muốn nói xin lỗi nàng dậy trễ, nhưng lời còn chưa nói xuất khẩu, giương mắt đúng lúc đối diện với ánh mắt Cảnh Thư Vân nhìn lại nàng, nhu hòa lại sáng ngời, giống như có gì đó khác hơn trước kia.
"Tới rồi, lại đây ngồi." Giọng Cảnh Thư Vân thực nhẹ.
"Được." Đường Thu Bạch ngồi xuống đối diện bọn họ.
"Nào nào nào ăn sáng! Bọn chị cố ý gọi người đưa lên cho em!" Tề Tĩnh Uyển tiếp đón Đường Thu Bạch, đưa qua cho nàng một cái muỗng.
Đường Thu Bạch thấy trên bàn đặt một chén hoành thánh nhỏ, bên trong còn bỏ thêm tảo tía, trứng da, tôm khô, hành thái, phối màu đẹp mắt làm người ta thèm ăn.
"Nhưng mà bạn nhỏ, em bỏ lỡ điểm tâm sang trọng phòng tổng thống, phía dưới đồ ăn ngon có thể nói là vô cùng nhiều, nhưng mà Thư Vân nói tối hôm qua em uống nhiều quá, cho nên ăn chút thanh đạm ấm dạ dày là được." Tề Tĩnh Uyển nói.
Đường Thu Bạch có chút mờ mịt nhìn họ, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên mặt Cảnh Thư Vân, "Em...... Tối hôm qua uống say?"
"Chị không biết, dù sao ngày hôm qua chị say còn sớm hơn cả em." Tề Tĩnh Uyển buông tay.
"Em không nhớ?" Cảnh Thư Vân hỏi.
"Ừm...... Nhớ một ít, nhưng mà em không nhớ rõ là mình bất tỉnh nhân sự như thế nào." Đường Thu Bạch hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, chỉ có thể nhớ mang máng một ít đoạn ngắn, nàng nói với Cảnh Thư Vân, nói chính bản thân nàng, nói muốn giúp cô, nói......
Cuối cùng nói đến gì nhỉ? Đường Thu Bạch nhíu mày, vậy mà không có bất kỳ ký ức nào.
"Em cuối cùng có nói cái gì không?" Đường Thu Bạch nghiêng đầu.
"Ừ, em nói em thích gì đó."
"Em thích cái gì?" Đường Thu Bạch thấp giọng lặp lại lời cô.
Trong đầu trong nháy mắt xẹt qua một tia sáng, thấp thoáng nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua, trước lúc cuối cùng nàng bất tỉnh hình như là nói qua, thích gì đó.
Là thích cái gì đây.
Em thích, em tắm, em nhỏ*...... (thích- tắm-nhỏ -> phiên âm là xǐ, xǐ, xì, hoặc cũng có thể nghĩa là vui)
Em thích chị? Đường Thu Bạch bỗng nhiên nghĩ tới những lời này, trong đầu nổ ra một trận bùm bùm, hình ảnh trở nên trống rỗng.
Nói rồi sao? Nói rồi sao? Thật sự nói rồi sao?
Đường Thu Bạch theo thanh âm giương mắt nhìn cô, lại không thể từ trong ánh mắt Cảnh Thư Vân nhìn ra bất kỳ sự khác thường nào.
"Cho nên, lúc ấy em muốn nói em thích cái gì?" Cảnh Thư Vân nhìn nàng.
"Em tắm..tắm chưa, em là muốn hỏi chị cái này." Đường Thu Bạch có chút chột dạ cúi đầu uống canh, né tránh ánh mắt cô.
"Nhưng mà, bạn nhỏ ban ngày không phải em mới tắm rồi sao?" Tề Tĩnh Uyển từ một bên chen vào.
Đường Thu Bạch có chút xấu hổ ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười, che giấu nói: "Em có một thói quen, buổi tối trước khi ngủ không tắm rửa không thoải mái, cho nên chắc là hỏi cái này."
"À, không sai, chị cũng cảm thấy trước khi ngủ không tắm không thoải mái, mùa hè vẫn là quá nóng, mùa đông lại quá lạnh......" Tề Tĩnh Uyển nói rồi nói lại vừa vặn giúp Đường Thu Bạch chuyển đề tài sang hướng khác.
Đường Thu Bạch không ngẩng đầu nữa, mà nghiêm túc ăn sáng, trong lòng vừa cảm khái mình lớn mật, lại vừa tổng kết uống rượu hỏng việc.
Ăn xong bữa sáng, ba người tiếp tục du ngoạn xung quanh hồ Luhu chụp ảnh, buổi chiều chơi xong trên đường trở về là Cảnh Thư Vân lái xe, giống như lúc trước vậy, Đường Thu Bạch vẫn ngồi ở ghế sau.
Chờ Đường Thu Bạch hồi thần, xe đã dừng ở cửa tiểu khu nhà nàng, nàng kéo cửa xe ra, xuống xe vẫy tay nói tạm biệt với hai người họ.
"Vậy em đi đây, hai người chú ý an toàn, ngủ ngon."
"Đi đi, bạn nhỏ, chúng ta sau này có cơ hội lại hẹn nha! Ngủ ngon!" Tề Tĩnh Uyển ghé vào cửa kính cười xán lạn.
Đường Thu Bạch cười gật đầu, lại giống lần trước đổi góc độ để nhìn Cảnh Thư Vân ngồi ở vị trí ghế điều khiển, ánh mắt mới vừa chạm đến khuôn mặt cô, lỗ tai Đường Thu Bạch lại trước cả đôi mắt, nghe thấy một âm thanh mang theo độ ấm "Ngủ ngon."
Cho đến khi xe bọn họ lái đi Đường Thu Bạch vẫn còn có chút giật mình, không quá chân thực.
Lần này đi ra ngoài, có phải có gì đó biến hóa hay không?
Ban đêm, Đường Thu Bạch nhận được WeChat từ Cảnh Thư Vân.
"Ngủ chưa?" Ngắn gọn ba chữ.
"Vẫn chưa."
"Ừ, tối hôm qua em đáp ứng tôi một tá bình khí tượng còn nhớ không?"
Đường Thu Bạch híp mắt nhớ lại ký ức liên quan đến bình khí tượng, lại mơ hồ nhớ tới bàn tay mảnh khảnh của Cảnh Thư Vân đỡ lấy nàng, ở gần nàng thanh âm lại nhẹ nhàng nói, "Em biết làm bình khí tượng sao?"
Thoáng chốc vành tai Đường Thu Bạch có chút nóng lên, như thể hơi thở êm dịu chậm rãi phả ở vành tai nàng.
"Còn nhớ." Đường Thu Bạch trả lời.
"Ừ, một tá thì không cần, làm một cái đi." Cảnh Thư Vân mới vừa nhắn tin tới, Đường Thu Bạch còn chưa kịp trả lời phía dưới rất nhanh lại nhắn tới, "Chờ sau khi tay em khỏi."
"Được, vậy chị nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Đối phương trả lời rất nhanh, Đường Thu Bạch nhìn hai chữ này có một loại cảm giác chân thực từ trên mây phiêu du xuống tiếp đất.
......
Theo thời gian trôi qua, dưới sự thúc đẩy của Đường Thu Bạch, công tác chuẩn bị cho hạng mục mở rộng tiến hành có trình tự, Đường Thu Bạch cùng đồng nghiệp bộ phận quan hệ đều khá tốt, đặc biệt bởi vì lần này là hạng mục nông sản, vậy nên giai đoạn đầu làm phương pháp nghiệm chứng nhân tố mới, tự chuẩn bị mẫu là ắt không thể thiếu.
Đầu tiên ở phương diện thức ăn cho vật nuôi, lúc Đường Thu Bạch mở họp, vì để tạo cho người trẻ tuổi trong bộ phận cảm thấy hứng thú, cố ý hỏi thăm bọn họ muốn nghiệm thức ăn vật nuôi gì, kết quả không ngoài dự liệu, mọi người quả quyết lựa chọn thức ăn cho chó, mèo.
Một đám chó mèo nô thừa dịp nghiệm chứng thực nghiệm đều muốn kiểm tra thử hàm lượng thức ăn ngày thường chủ nhà mình cho ăn, niềm hứng thú của mọi người đối với thực nghiệm ầm ầm tăng lên.
Tiếp theo là phương diện trái cây, Cảnh Thư Vân phê chuẩn tài chính mua sắm hàng mẫu, cũng vì săn sóc mọi người mà đặc biệt phê chuẩn có thể mua mấy loại trái cây muốn ăn, Đường Thu Bạch dành ra một phần để mua trái cây mẫu, cũng nhân tiện mua chút trái cây mọi người muốn ăn, mùa hạ nóng bức dĩ nhiên không thể thiếu dưa hấu.
Ăn trái cây, liền lòng nhiệt tình cũng tăng lên.
Thêm nữa là phương diện các loại rau, cái đó càng không cần phải nói, cũng liên quan đến bữa ăn của mọi người, tóm lại tình cảm của bộ thực nghiệm nông sản tăng lên một cách mãnh liệt.
Đồng thời cũng bởi vì chuyện mở rộng hạng mục nông sản này, gia tăng sự gắn kết giữa các bộ phận.
Để có thể bảo đảm hạng mục thành công, Đường Thu Bạch trước tiên liên hệ lão sư chuyên ngành mà Tào Băng giới thiệu cho nàng lúc trước, tới phòng thí nghiệm xem xét thực địa, cũng tranh thủ tiến hành chấn chỉnh cơ sở vật chất bên trong phòng thí nghiệm theo kiến nghị của lão sư một lần.
Cuối cùng xác định công tác phần ngoài và công tác nội bộ đều hoàn thành qua mấy lần, sau cùng mới đề đơn xin công nhận phòng thí nghiệm đạt chuẩn trình lên các đơn vị liên quan trong thành phố S.
Sau khi trình lên, chỉ mấy ngày Đường Thu Bạch đã nhận được câu trả lời, buổi cuối cùng đánh giá điều kiện thực địa mở rộng hạng mục xác định là vào hai ngày cuối tuần của tuần này.
Trình tự cơ bản của mở rộng hạng mục là trước buổi đánh giá thực địa cuối tuần hai hoặc ba ngày, công ty cần phải phái người tới đơn vị lấy mẫu, hoặc là đón lão sư bình thẩm trực tiếp tới hiện trường phòng thí nghiệm, thêm nồng độ nhân tố mà lão sư muốn kiểm tra vào trong mẫu do Đường Thu Bạch các nàng đã tự chuẩn bị.
Đơn giản mà nói, cũng chính là nồng độ mẫu chỉ có người lão sư này biết, còn điều Đường Thu Bạch các nàng cần làm chính là đo ra giá trị thực mà lão sư này đã biết, cũng báo cho người đó, mới tính là thông qua hạng mục người đó phụ trách.
Bởi vì không biết lão sư bình thẩm sẽ thêm nhân tố gì, cũng không biết nồng độ nhân tố cụ thể, cho nên loại mẫu này gọi chung là Mẫu Mù.
Tổ lão sư bình thẩm, ngoại trừ tổ trưởng ra, thông thường sẽ còn có hai đến ba vị nữa, mỗi lão sư phụ trách từng phần của mình.
Số liệu Mẫu Mù chính xác hay không, có thể nói là cực kỳ quan trọng, thể hiện năng lực của một phòng thí nghiệm, đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến cảm quan tổng thể của lão sư bình thẩm đối với công ty, đương nhiên cũng ảnh hưởng đến việc phòng thí nghiệm có thể thuận lợi hoàn thành mở rộng hạng mục hay không.
Toàn bộ phòng nông sản sẵn sàng trận địa đón quân địch, thế nhưng cách mở rộng hạng mục chỉ còn hai ngày, lúc Đường Thu Bạch các nàng lấy được Mẫu Mù, thì gặp phải vấn đề.
Lượng Mẫu Mù thông thường sẽ cho rất ít, lấy một cái túi trong suốt bọc kín, lượng dùng sơ bộ đoán chừng chỉ đủ cho hai lần thực nghiệm, cũng có nghĩa là nếu thất bại một lần, thì còn có cơ hội lần nữa.
Số liệu Mẫu Mù yêu cầu, thứ tư hoặc thứ năm giao mẫu, một đêm trước buổi thẩm định vào thứ bảy, cũng chính là tối thứ sáu nhất định phải xuất ra số liệu, điều này cũng đại biểu cho đặc điểm thời gian cấp bách, từ khoảnh khắc lấy được Mẫu Mù kia, liền không nhàn nổi phút nào.
Vấn đề đám người Đường Thu Bạch gặp phải là, thứ tư lấy được hàng mẫu, Đường Thu Bạch dựa theo hạng mục mỗi người phụ trách để phân chia, có một đồng nghiệp trong số đó, cô ấy dùng cơ hội làm mẫu lần đầu tiên, nhưng mà không đo ra số liệu cụ thể.
Vì thế chỉ còn lại một lần cuối cùng, cô ấy không dám làm tiếp, tới tìm Đường Thu Bạch.