Đường Thu Bạch thái độ đối với công việc từ trước đến nay đều nghiêm túc cẩn trọng, Cảnh Thư Vân nói với nàng những lời này, liền cúp điện thoại, làm cho Đường Thu Bạch cứ cảm thấy trong lòng có tảng đá bị treo lên, ngay cả tốc độ ăn cơm cũng trở nên nhanh hơn chút.
Về đến nhà, cái gì cũng không kịp làm đã mở máy tính ra, tiếp theo gọi điện cho Cảnh Thư Vân.
Điện thoại kết nối, nhưng đối phương lại không lên tiếng, sự an tĩnh quỷ dị làm Đường Thu Bạch lời đến bên miệng lại dừng lại, vô thức nhìn thời gian hiển thị trên màn hình trò chuyện, xác nhận còn đang nhảy, mới ghé lại bên tai.
"Lão bản?" Đường Thu Bạch thử hỏi.
"Ừm." Cảnh Thư Vân giọng mũi nhè nhẹ.
"Chị làm sao vậy?" Giọng Đường Thu Bạch cũng theo đó thấp xuống.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hơi thở nhàn nhạt, như là hít sâu lại chậm rãi thở ra, "Không có việc gì, em cơm nước xong trở lại rồi?"
"Đúng vậy, vừa trở về."
"Văn kiện tôi gửi cho em, em lướt xem qua một chút." Cảnh Thư Vân nói.
"Được."
Đường Thu Bạch mở loa ngoài, đem điện thoại đặt ở một bên, lăn chuột lướt qua nội dung bên trong văn kiện, Đường Thu Bạch nhớ rõ phần văn kiện này, ngày hết hạn viết là tuần sau.
Nhưng Đường Thu Bạch không nghĩ nhiều, chỉ cho là thời gian thay đổi trước thời hạn, nàng một bên xử lý văn kiện, một bên đáp lời Cảnh Thư Vân ở đầu kia điện thoại tùy ý nói chuyện cùng nàng.
Chờ Đường Thu Bạch xử lý xong văn kiện, ngẩng đầu thấy thời gian đã khá muộn, lại đem văn kiện gửi lại cho Cảnh Thư Vân, xác nhận không có sai sót sau đó Đường Thu Bạch dự định cúp máy đi nghỉ ngơi.
Người bên kia lại đột nhiên hỏi: " Sư tỷ hôm nay tới đón em, cũng là nghiên cứu sinh của Tào lão sư sao?"
Vấn đề của Cảnh Thư Vân, làm Đường Thu Bạch phản ứng mất hai giây, "Đúng vậy, là nhóm nghiên cứu sinh đầu tiên lão sư hướng dẫn, lão sư rất thích chị ấy, nhưng mà chị ấy tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong liền xuất ngoại đọc bác."
"Vậy giữa hai người hẳn là cách vài khóa, nhưng thoạt nhìn quan hệ rất tốt."
"Sư tỷ rất dễ hòa đồng, tính tình cũng rất tốt, rất chiếu cố em." Đường Thu Bạch mẫn cảm nhận thấy được Cảnh Thư Vân chú ý đến Đường Bác Mẫn.
Đường Bác Mẫn quả thật rất xuất sắc, Cảnh Thư Vân chú ý đến cô ấy cũng là bình thường, chỉ là...... Đường Thu Bạch nhíu nhíu mày.
"Vậy công việc, chuyên ngành của cô ấy đều giống như em sao?" Cảnh Thư Vân lại hỏi.
"......"
"Đường bộ trưởng."
Đường Thu Bạch lấy lại tinh thần, lòng bàn tay đặt ở trên bàn phím chậm rãi lướt qua từng phím một, bình đạm nói: "Giống nhau mà lại không giống nhau, hiện tại chị ấy chủ yếu là nghiên cứu về phục hồi môi trường sinh thái."
"Ừm." Cảnh Thư Vân như suy tư gì, đáp lời.
Đường Thu Bạch hít sâu một hơi, nghĩ thầm, coi như Đường Bác Mẫn tới, cũng không phải chuyện xấu gì, vừa như là bổ sung tiếp tục nói.
"Nhưng mà sư tỷ rất lợi hại, một mình có thể học xong bằng tiến sĩ em liền rất bội phục, còn không tính chị ấy xin độc quyền, lấy được thành tựu về mặt học thuật, phát biểu nghiên cứu luận văn gì đó."
Đầu ngón tay Cảnh Thư Vân nhẹ nhàng đặt ở trên bưu thiếp Đường Thu Bạch mang về cho nàng từ Tây An, như là không chút để ý vậy, nhưng theo thanh âm cô nói chuyện, đầu ngón tay lại chợt rời khỏi bưu thiếp rồi cuộn lại.
"À vậy sao, vậy thì đúng thật rất lợi hại."
Hai người cúp điện thoại xong, Đường Thu Bạch còn có chút kinh ngạc, nàng cho rằng cuối cùng Cảnh Thư Vân sẽ nhờ nàng hỗ trợ giới thiệu Đường Bác Mẫn để Cảnh Thư Vân làm quen, kết quả cái gì cũng không có.
Là nàng nghĩ nhiều sao? Cảnh Thư Vân cũng không muốn kéo Đường Bác Mẫn tới công ty?
......
Ngày hôm sau gần đến giữa trưa, Đường Thu Bạch vẫn theo như thường lệ, nhận được tin nhắn của Cảnh Thư Vân, chỉ là ngay trước khi tiến vào phòng làm việc của cô, lúc đi qua bàn làm việc của Địch Nghiên, bắt gặp ánh mắt phức tạp của Địch Nghiên.
Đường Thu Bạch muốn hỏi cô ấy một chút, nhưng cánh cửa trước người đã bị mở ra, tiếp đó là giọng nói quen thuộc, "Vào đi."
Đường Thu Bạch cũng lập tức đi vào, trên bàn vẫn theo thường lệ đã bày xong thức ăn, Đường Thu Bạch không tiếp tục hỏi vấn đề kiểu như có phải lại gọi nhiều hay không, nàng lập tức ngồi ở bên sô pha, tách đũa ra, đem đôi đũa không có gai gỗ đưa cho Cảnh Thư Vân.
Đường Thu Bạch nhìn cô, hai người đều không nhắc tới sự việc tối hôm qua.
"Chà! Đổi nhà hàng sao?" Đường Thu Bạch dời mắt, nhìn túi đóng hộp hỏi.
"Ừm, thử xem chỗ mới này thế nào."
"Được!" Đường Thu Bạch mắt sáng rực lên, gắp miếng sườn heo chua ngọt, "À, lão bản, sao bữa nào chị cũng gọi sườn heo chua ngọt vậy?"
"Ừm, ăn ngon." Cảnh Thư Vân cũng theo đó gắp một miếng.
"À! Trùng hợp em cũng thích sườn heo chua ngọt." Đường Thu Bạch cười nhẹ.
"Ừm!" Đường Thu Bạch gật gật đầu, còn muốn nói gì đó, di động đặt trên bàn lại "Ù ù ù" rung lên.
Đường Thu Bạch buông hộp cơm, một tay cầm di động, trên màn hình hiển thị tin nhắn Đường Bác Mẫn gửi tới.
"Sư muội, có nhà hàng nào ngon đề cử không? Mấy chỗ gần đây tôi đều ăn đến ngán rồi."
"Có." Đường Thu Bạch một tay cầm di động, đánh chữ thật nhanh, đem tên nhà hàng nàng đề cử đều gửi cho Đường Bác Mẫn, lại buông di động.
Cảnh Thư Vân nhàn nhạt liếc nàng một cái, thấy động tác nàng lại buông xuống, tùy ý thu hồi tầm mắt.
Chỉ là di động mới thả xuống, chưa thể an tĩnh mấy chốc, lại vang lên.
Đường Thu Bạch vươn tay đi lấy, vẫn như cũ là tin nhắn của Đường Bác Mẫn.
"Nhà hàng này có món gì đề cử không? [ địa chỉ định vị.]"
Đường Thu Bạch đánh chữ trả lời cô ấy, thời điểm nâng mắt, Cảnh Thư Vân đang nhìn nàng, Đường Thu Bạch ngượng ngùng cười buông di động xuống.
"Công việc sao?"
"Không phải, là sư tỷ của em tìm em hỏi có nhà ăn thích hợp đề cử hay không."
"Ừm."
Hai người tiếp tục ăn cơm, Đường Thu Bạch cảm nhận được không khí phát sinh chuyển biến vi diệu, tiềm thức hy vọng Đường Bác Mẫn đừng nhắn tin đến nữa, nhưng mà loại sự tình này giống như là, bạn càng không muốn thế nào, thì nó cố tình liền sẽ như vậy.
Quả nhiên, di động mới vừa buông, chợt lại vang lên, gần như đồng thời Đường Thu Bạch cảm nhận được ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo.
"Vẫn là sư tỷ của em sao?"
Đường Thu Bạch có hơi do dự, nhưng xuất phát từ lễ phép vẫn là cầm lấy di động, "Đúng vậy......"
Đường Bác Mẫn: "Sư muội buổi tối chúng ta dứt khoát ăn lẩu đi!"
"Được sư tỷ, em đi ăn cơm trước đã."
Cảnh Thư Vân tay cầm đũa nắm thật chặt, cuối cùng cũng chỉ là gắp miếng sườn để vào bát Đường Thu Bạch, như là quan tâm nhưng âm giọng lại không giống quan tâm: "Ăn cơm."
Đường Thu Bạch tắt âm điện thoại, đặt úp ở trên mặt bàn, "Được."
Cơm nước xong, lúc Đường Thu Bạch muốn đi ra ngoài, vẫn không có gì bất ngờ xảy ra nhận được lời mời ăn tối của Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch nhìn Cảnh Thư Vân, sương mù nơi đáy mắt càng đậm hơn.
"Lão bản xin lỗi, tối nay em cũng có chút việc......" Liên tục ba lần cự tuyệt, ngay cả bản thân Đường Thu Bạch đều cảm thấy có chút áy náy.
"Cùng sư tỷ của em sao?" Cảnh Thư Vân ngữ khí bình tĩnh.
"Đúng vậy, chị ấy mới về nước cần mua chút đồ dùng sinh hoạt."
"Ồ, vậy các em là muốn đi siêu thị lớn sao?" Cảnh Thư Vân lại hỏi.
"Đúng vậy." Đường Thu Bạch gật đầu.
"Chỗ tôi có mấy phiếu giảm giá, các em nếu muốn có thể cầm đi dùng." Nói xong cô từ trong túi lấy ra mấy tấm phiếu giảm giá.
"Không cần không cần." Đường Thu Bạch có chút sững sờ.
"Cầm đi, dù sao tôi cũng không cần." Cảnh Thư Vân không đợi Đường Thu Bạch nói thêm, đến gần nàng, đem mấy tấm phiếu trong tay đưa cho nàng, sau đó vẫy vẫy tay, nói cô muốn nghỉ trưa. Truyện Light Novel
Đường Thu Bạch từ văn phòng Cảnh Thư Vân đi ra đến trở lại phòng làm việc của mình, đều có chút ngơ ngác, không hiểu sao nhận được phiếu giảm giá của lão bản?
Cùng lúc đó, người đóng cửa phòng làm việc nói muốn nghỉ trưa, ngược lại đứng ở bên cửa sổ như suy tư gì, một hồi lâu sau gọi điện thoại cho Tề Tĩnh Uyển.
Thanh âm cô gái có chút vô lực hỗn tạp đau đầu khó xử lý, nói tình huống, mà so sánh với giọng nữ đầu bên kia điện thoại kia lại hiển nhiên tương đối có tinh thần.
"Cậu đều cho phiếu giảm giá rồi chắc sẽ không không nghĩ tới biện pháp gì đó chứ?"
"......"
Cô gái đứng ở bên cửa sổ gọi điện thoại thật lâu, sau khi cúp máy lại nhíu mi suy tư một hồi lâu, mới một lần nữa nhập tâm làm việc.
......
Đường Thu Bạch buổi chiều sắp tan tầm, nói với Đường Bác Mẫn về chuyện phiếu giảm giá, đối phương đối với đi siêu thị nào đều không có ý kiến, chỉ là có chút tò mò trêu ghẹo nói, hóa ra Đường Thu Bạch cùng lão bản quan hệ tốt như vậy, còn đơn độc đưa nàng phiếu giảm giá hai ba ngàn.
"Cho nên em mới nói, lão bản của bọn em đối với em rất tốt." Đường Thu Bạch nói như vậy.
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười tùy ý, còn có chút lười biếng, "Được được được, đối với em rất tốt, tôi gần đến công ty các em rồi."
"Được, ôi sư tỷ, em thật hâm mộ chị một tuần này đều không cần đi làm."
"Hâm mộ cái gì, tôi liền mấy ngày nay nghỉ ngơi, chờ tuần sau đi làm, còn bận rộn hơn cả em." Đường Bác Mẫn dỗi nói.
"Vậy sao, thế thì em an tâm rồi." Đường Thu Bạch cười nói.
"Chà, vui sướng khi người gặp họa."
Hai người vừa nói, Đường Thu Bạch một bên tắt máy tính, chờ đến khi nàng đi ra ngoài, Đường Bác Mẫn vừa lúc quẹo vào xuất hiện ở trước mắt nàng.
Vẫn như cũ là môi đỏ tươi đẹp, kính râm màu đen bản rộng, nữ nhân cong môi vẫy tay cùng Đường Thu Bạch, "Tới, lên xe."
Hai người dọc đường tùy ý trò chuyện, rất nhanh đã tới siêu thị, từ bãi đỗ xe ngầm đi lên, Đường Thu Bạch đẩy xe đẩy, Đường Bác Mẫn đi ở bên cạnh nàng, dòng người trong siêu thị bớt đông hơn so với cuối tuần.
Đường Bác Mẫn liệt kê ra một danh sách vật phẩm cần mua ở bản ghi chú trên di động, Đường Thu Bạch chỉ là thoáng quét mắt sơ qua, liền cảm thấy một cái xe đẩy khả năng không đủ, nhưng nàng thấy có hơi muộn, các nàng đã tiến vào siêu thị.
Hai người vừa nói vừa dạo, Đường Thu Bạch nhìn trái nhìn phải, cẩn thận đẩy xe, Đường Bác Mẫn đi bên người nàng luôn giúp nàng cùng nhau đỡ xe.
Hai người đi đến khu đồ ăn vặt, Đường Bác Mẫn lôi kéo Đường Thu Bạch đi xem mì gói.
"Sư tỷ, chị cũng ăn mì gói?" Đường Thu Bạch kinh ngạc nói.
"Cái gì gọi là tôi cũng ăn, tôi cũng là người được không, lúc đói bụng, không phải mì gói nhanh gọn lẹ nhất sao?"
"Đúng là thế, chẳng qua là, không phải có thể gọi đồ ăn ngoài?" Đường Thu Bạch cười cười.
"Vậy cũng phải dự phòng sẵn, ăn hay không ăn, còn tốt hơn là đến thời điểm muốn ăn lại không có đi."
Đường Thu Bạch cười nheo mắt, "Ồ, nhìn qua là biết có kinh nghiệm tăng ca......" Chẳng qua là lời còn chưa nói xong lúc nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh dàn mì gói, dư quang thoáng nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Ơ?!
Hai mắt Đường Thu Bạch chợt mở to, Đường Bác Mẫn đang cầm mì gói chọn hương vị không nghe thấy Đường Thu Bạch lên tiếng, quay đầu lại nhìn nàng, "Có kinh nghiệm tăng ca gì cơ?"
Đường Thu Bạch nhìn hai người trước mắt, chào hỏi, "Lão bản, Tĩnh Uyển tỷ?"
Tề Tĩnh Uyển cũng thấy nàng cười lên tiếng gọi: "Chà? Bạn nhỏ, trùng hợp thế."
Đường Bác Mẫn đem mì ăn liền trong tay đặt lại trên kệ, tự nhiên đến gần Đường Thu Bạch một bước, ôm lấy vai nàng, cười hỏi: "Sư muội, đây là bạn của em sao?"
Đường Thu Bạch chợt có chút bối rối, tầm mắt dời khỏi Tề Tĩnh Uyển, nhìn hướng bên kia.
Cảnh Thư Vân trong tay cầm một túi sữa chua, ống tay áo tùy ý vén lên trên, lộ ra cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, ánh mắt ngắn ngủi dừng lại ở bàn tay kia mấy giây, mới từ Đường Thu Bạch chậm rãi liếc về phía Đường Bác Mẫn.
Đường Bác Mẫn đón nhận ánh mắt của cô, ý cười trên mặt càng sâu.
Đường Thu Bạch trong lòng căng thẳng, gần như theo bản năng nắm lấy tay cầm của xe đẩy.