Đường Thu Bạch thanh âm thực nhẹ, bên trong còn trộn lẫn rất nhiều cảm xúc khó tả, nàng hơi nghiêng đầu, dời ánh mắt né tránh đối diện cùng Cảnh Thư Vân, vừa lúc đem hơn nửa khuôn mặt ẩn vào trong bóng đêm.
Một cơn gió thổi qua, cuốn theo tóc mái của các nàng, cũng lướt qua cỏ cây bên cạnh các nàng, vang lên tiếng sột sột soạt soạt.
Khoảnh khắc pháo hoa vụt tắt, đêm tối vô tận lại hướng các nàng ập tới.
Đường Thu Bạch có chút bất ngờ, lại chẳng phải quá bất ngờ, thái độ chuyển biến của Cảnh Thư Vân nàng xem ở trong mắt, cảm thụ ở trong lòng.
Thích một người như thế nào có thể giấu giếm đây.
Bất luận là nàng hay là Cảnh Thư Vân, đều không thể che giấu tình cảm chân thành sâu trong nội tâm.
Đường Thu Bạch quay đầu, vừa khéo có thể nhìn thấy bóng Cảnh Thư Vân bị đèn đường kéo thật dài, trở nên càng thêm nhỏ bé, cũng càng thêm yếu ớt, ở trong mắt Đường Thu Bạch, như là một cành liễu bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.
Đồng dạng, Đường Thu Bạch cũng sợ hãi, cành liễu này sẽ bị cơn gió cuốn càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Chỉ tưởng tượng như vậy thôi, không khí nơi chóp mũi Đường Thu Bạch đã loãng đi rất nhiều, nàng cắn chặt răng, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Đường Thu Bạch tay siết chặt hình như có hơi thả lỏng, ngón tay nhẹ nhàng muốn vươn ra ngoài, muốn đi sờ thử, hiện tại cô còn đang ở trước mắt nàng.
Thậm chí, lòng bàn tay ban ngày bị Cảnh Thư Vân nắm lấy đều bắt đầu trở nên nóng rực, máu như là dung nham chảy khắp toàn thân, trái tim mạnh mẽ cũng trở nên nồng cháy.
Lý trí khơi dậy ý thức của Đường Thu Bạch, ngón tay cái miễn cưỡng đè ép những ngón tay muốn vươn ra trở lại.
Tay nắm chặt, bởi vì dùng sức mà hơi run rẩy.
Cảnh Thư Vân hơi sững sờ, cô không nhìn rõ sắc mặt Đường Thu Bạch, nhưng chú ý tới thân thể nàng căng chặt, gắt gao siết chặt tay, thậm chí là ngón tay cái ở ngoài cùng còn phiếm trắng, ánh mắt Cảnh Thư Vân nán lại vài giây không rõ lý do.
Gió thổi bay tóc mái Cảnh Thư Vân, cũng không che lấp được ánh mắt cô giờ phút này nhìn về phía Đường Thu Bạch mang theo chút ấm áp.
Đèn đường không chỉ chiếu sáng bóng dáng Cảnh Thư Vân mà còn cả Đường Thu Bạch.
Cảnh Thư Vân dư quang cố ý vô tình liếc nhìn, khoảng không giữa hai bóng người, chỉ kém một tia khoảng cách như vậy.
Một bước, chỉ thiếu một bước.
Đôi lông mày xinh đẹp của cô lặng lẽ cau lại, đôi môi mỏng cũng mất đi vẻ diễm lệ.
"Tại sao?"
Âm giọng trầm thấp của Cảnh Thư Vân luôn mang theo từ tính, dẫn đầu phá vỡ trầm mặc giữa hai người.
Nhỏ đến không thể phát hiện ra, Đường Thu Bạch mím chặt môi, theo thanh âm của cô mà khẽ cử động, lông mày giật giật.
"Quá khó khăn." Đường Thu Bạch trong thanh âm mang theo một chút nghẹn ngào, càng giống như nàng đang khắc chế mà kìm nén.
Cảnh Thư Vân lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì, ngón tay buông xuống lại bởi vì bất an mà xoa đi xoa lại.
Đường Thu Bạch cảm giác được ánh mắt cô, nhớ tới đôi mắt đen nhánh lại sáng ngời của cô, tâm không lý do lại dịu xuống.
Đường Thu Bạch có chút may mắn vì đã né tránh ánh nhìn của Cảnh Thư Vân.
Gần như chỉ một giây sau, trong đầu Đường Thu Bạch bắt đầu hiện lên hình ảnh nhà hàng xóm lúc trước, thanh âm khắc khẩu bén nhọn, dù chảy máu ánh mắt vẫn cứ ngoan cường, còn có lời đồn đại chói tai quanh quẩn ở bên tai Đường Thu Bạch không thể nào gạt đi.
Ánh mắt lại một lần nữa chạm đến bóng dáng Cảnh Thư Vân, chúng hòa vào nhau, đồng tử Đường Thu Bạch đột nhiên co rút lại.
"Lúc em về nhà, đã xảy ra chuyện gì?"
Phản ứng trước sau của Đường Thu Bạch, Cảnh Thư Vân chỉ đem ra so sánh một lượt, đã phát hiện ra.
Đường Thu Bạch trầm mặc một lúc lâu, hít sâu mấy lần, vẫn là nói ra sự tình nàng nhìn thấy.
Nàng cố gắng làm chính mình vững vàng kể lại hoàn chỉnh sự việc, nhưng thời điểm nói xong câu cuối cùng, âm cuối vẫn là nhẹ nhàng run rẩy.
Quá khó khăn, ba chữ không chỉ là Đường Thu Bạch nói ngoài miệng, cũng là cảm xúc lớn nhất trong lòng nàng.
"Em thì không có gì, ba mẹ em đã biết từ lâu, bọn họ đã tiếp thu. Nhưng chị," Đường Thu Bạch đang nói đột nhiên dừng lại, khóe mắt ửng đỏ, đầu càng nghiêng đi nhiều hơn, một hồi lâu mới nói, "Nhưng chị, cha mẹ tạm thời không nói, chỉ riêng chị, những lời đồn đại đó, liền không được."
Đường Thu Bạch cơ hồ là vừa nói nửa câu vừa nín thở, sợ phát tiết ra, hốc mắt cũng sẽ vỡ đê.
Cảnh Thư Vân nhìn Đường Thu Bạch đứng ở trước mặt cô, bất luận là thân thể thẳng tắp hay là bàn tay siết chặt, đầu quay nghiêng đi, thậm chí đôi môi mím chặt, khóe mắt ửng đỏ, mỗi một cái đều tác động kéo căng thần kinh cô, ngay lúc bản thân cô còn chưa phát hiện, tay đã đi trước vươn tới, chỉ là còn chưa chạm tới đối phương, treo ở giữa không trung.
Cô muốn ôm nàng.
Đây là hậu tri hậu giác Cảnh Thư Vân mới phản ứng lại, ý nghĩ trong lòng cô.
Thế nhưng Đường Thu Bạch cũng không để cô được như ý nguyện, không dấu vết lui ra phía sau nửa bước, tránh khỏi cánh tay Cảnh Thư Vân.
"Thời gian không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi." Nàng nói xong, xoay người.
Bóng người đi theo chủ nhân càng lúc càng xa, cũng cách Cảnh Thư Vân càng ngày càng xa.
Dưới ánh trăng tối tăm, chỉ còn lại một thân ảnh, đứng ở nơi đó, tay Cảnh Thư Vân treo ở giữa không trung chậm chạp không có lui xuống, tựa hồ cũng là một loại quật cường.
Gió thu hiu quạnh, mang theo hàn ý, phất qua trước người cô, cũng như thể hấp thụ độ ấm đầu ngón tay cô, tay treo giữa không trung dần dần lạnh xuống.
Không biết qua bao lâu, Cảnh Thư Vân vẫn luôn nghiêng đầu nhìn về phía Đường Thu Bạch rời đi đến khi cần cổ có chút cứng đờ mới thu hồi lại, ánh mắt tự nhiên dừng ở năm ngón tay đang gập lại của cô còn treo ở giữa không trung.
Cô nhẹ nhàng rút tay lại, mở ra, nhìn lòng bàn tay trắng bệch, tựa như có cảm xúc, ngón tay nhẹ nhàng giật giật.
Cuối cùng, như thể ban ngày còn nắm tay Đường Thu Bạch vậy, siết chặt từng chút từng chút.
Tia sáng trong đôi mắt đen nhánh của cô, lại trở nên càng thêm nóng rực, sáng ngời.
Dọc đường trở về không ai lên tiếng nữa, không khí trong xe hạ thấp đến đóng băng, Đường Thu Bạch vẫn luôn không nhìn Cảnh Thư Vân, quay đầu hướng bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Cảnh Thư Vân thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn nàng, chú ý nàng, từ đầu đến cuối cũng chỉ có thể nhìn thấy nàng mím chặt môi.
Tới cửa tiểu khu, Đường Thu Bạch không chút do dự liền mở cửa xe, nhảy xuống xe.
Cảnh Thư Vân nhìn nàng, dường như có cái gì muốn nói, nhưng Đường Thu Bạch đã cướp lời trước, nói: "Vất vả rồi, đi đường cẩn thận."
Nhìn bóng lưng Đường Thu Bạch rời đi, Cảnh Thư Vân khẽ buông tiếng thở dài, đuôi lông mày nhíu chặt, ngón tay giữ vô lăng hơi nắm chặt, cuối cùng vẫn đành dẫm chân ga chạy đi.
Thời điểm không còn ánh sáng chiếu rọi, đêm tối vô tận sẽ nuốt chửng con người trong nháy mắt, không còn lại bất cứ thứ gì.
Nếu nói hy vọng là ánh sáng, vậy thì lời đồn đại chính là bóng tối bất tận, nó sẽ không một đòn trí mạng giết chết người ngay lập tức, nhưng nó tiêu hao ý chí, ăn mòn từng chút một, như u nhọt trong xương.
......
Cuối tuần trôi qua, lại nghênh đón một tuần mới bận rộn, Đường Thu Bạch ngồi ở trong văn phòng giống như thường ngày, buổi sáng hôm nay phải mở họp, là cuộc họp liên quan đến công tác bộ phận nông sản sắp tới.
Các bộ phận khác thông thường một tuần hoặc là nửa tháng họp một lần, Còn Đường Thu Bạch bên này, đầu tiên là chờ đầy đủ nguyên vật liệu, tiếp đó là đủ các loại chuyện, ngược lại liền gác lại, đến bây giờ mới mở cuộc họp đầu tiên sau khi khi có nguyên vật liệu.
Cuộc họp dựa theo thường lệ trước tiên cần phải mời lão bản, thái độ phải tốt, đương nhiên lão bản có thời gian tới hay không, chính là việc của lão bản.
Đây cũng là điều khiến Đường Thu Bạch đau đầu, chuyện đêm qua còn rõ rành rành trước mắt, vừa mở họp hôm nay lại phải đối mặt, khó tránh khỏi sẽ có chút khó xử.
Nhưng mà Đường Thu Bạch ngẫm nghĩ lại, loại sự tình này khó xử đều là cả hai phía, hơn nữa sáng hôm nay còn không nhìn thấy cô, cũng không thấy Địch Nghiên.
Đường Thu Bạch cầm notebook, đặt ở trên bàn hội nghị, giơ tay nhìn thời gian, đôi mắt lại dư quang quét tới cạnh cửa, lục tục tới đều là người trong bộ phận, không có hình bóng quen thuộc, làm Đường Thu Bạch thở phào một hơi.
Đường Thu Bạch bấm thời gian, cuộc họp đúng 10 giờ bắt đầu.
Nàng hắng giọng, hai tay chống ở trên mặt bàn, hơi cúi người, "Được rồi, cuộc họp của chúng ta......"
Tay nắm cửa đột nhiên vang lên tiếng mở cửa nhẹ nhàng, ngắt lời Đường Thu Bạch còn chưa nói xong.
Trong phòng họp an tĩnh lại, mọi người đều ghé mắt nhìn, liên tiếp đứng lên, động tác nhất trí gọi: "Chào Cảnh tổng."
Khóe môi Đường Thu Bạch mím thành một đường, mày âm thầm khẽ nhíu lại, tự nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
Cảnh Thư Vân vẫn giống như ngày thường, một thân tây trang được cắt may khéo léo và tinh tế, vốn dáng người đã cao gầy được tây trang phụ trợ càng thêm hoàn mỹ, áo sơmi bên trong chỉ cài đến nút thứ hai, lộ ra cần cổ cao dài.
"Tiếp tục đi." Cảnh Thư Vân hơi gật đầu, ra hiệu, lập tức lướt qua vị trí chủ tọa, ngồi xuống bên cạnh Đường Thu Bạch.
Âm thanh trong trẻo của giày cao gót vang lên ở trong phòng họp, mùi quảng hoắc hương cùng với vị ngọt của hoa hồng thoáng chốc lan tỏa, quanh quẩn chung quanh nàng, Đường Thu Bạch nhìn cô có chút không ngờ được.
Thế mà người vừa đến còn rất hồn nhiên, chỉ mở notebook ra, trong tay cầm bút máy, đoan đoan chính chính ngồi ở bên người nàng, thậm chí còn ngửa đầu nhìn nàng.
Địch Nghiên đi theo phía sau Cảnh Thư Vân, hơi cúi người, ngồi ở chếch sau lưng cách đó không xa.
Đường Thu Bạch đứng ở bên cạnh cô, hơi nhìn xuống một cái là có thể thấy hõm xương quai xanh như ẩn như hiện bên dưới cổ áo rộng mở của Cảnh Thư Vân, cổ họng bất giác lăn lộn.
Giây tiếp theo Cảnh Thư Vân lại đối mắt nhìn nàng, ý cười trong vắt.
"Đường bộ trưởng còn không bắt đầu sao?"
"Khụ, cuộc họp hôm nay bắt đầu."
Đường Thu Bạch thu hồi ánh mắt, cưỡng chế nói với bản thân, người ngồi bên cảnh chỉ là đồng nghiệp bình thường, tới dự một cuộc họp phổ phổ thông thông.
Nhưng mà Đường Thu Bạch không thể lường trước được, nước hoa trên người Cảnh Thư Vân hôm nay, nồng nàn vô số lần so với trước kia, cho dù Đường Thu Bạch tự mình thôi miên có hữu hiệu, cũng không thoát được hương hoa hồng leo lên chóp mũi nàng, vuốt ve gương mặt nàng.
Phần giữa cuộc họp là các vị đồng nghiệp khác đứng dậy báo cáo tổng kết công tác, Đường Thu Bạch giống như bị điểm huyệt gắt gao nhìn đối phương bên trái, góc độ lớn nhất chuyển đến chính diện nàng, lại nghiêng hướng bên phải, chình là nàng tuyệt đối sẽ không nhìn qua góc độ đó.
Nhưng người bên cạnh tựa hồ đoán được suy nghĩ của Đường Thu Bạch, em không chịu tới, thì tôi liền qua.
Khuỷu tay Cảnh Thư Vân nhẹ nhàng chạm vào nàng, Đường Thu Bạch phảng phất như điện giật, rụt tay, cũng không dám đặt lên bàn ghi chép nữa, dứt khoát ngưỡng ra sau, cầm bút viết.
Ngươi bên cạnh nhẹ nhàng cong môi, không dấu vết dịch ghế dựa kề sát bên người nàng.
Suốt cả cuộc họp không bằng nói Đường Thu Bạch đều luôn duy trì trạng thái căng thẳng cấp độ cao, đến lúc kết thúc, thậm chí hai bên thái dương đều chảy một tầng mồ hôi mỏng.
Thời điểm cuộc họp gần kết thúc, Hạ Sâm ngồi ở đối diện Đường Thu Bạch đột nhiên kinh ngạc nói:
"Ôi, sư phụ, chị nóng à?"
Nói chưa dứt lời, Hạ Sâm này vừa nói, toàn bộ phòng họp đều quay đầu nhìn Đường Thu Bạch, quan tâm hỏi:
"Đường bộ trưởng, cô bị ốm sao?"
"Trên trán đều ra mồ hôi, sốt sao?"
Đường Thu Bạch ra vẻ trấn định vẫy vẫy tay, "Có thể là tôi mặc quá dày."
"Phải không?"
Cùng với thanh âm dễ nghe, ngay sau đó là cánh tay trắng nõn tinh tế từ bên phải Đường Thu Bạch duỗi tới, đầu ngón tay còn kẹp một tờ khăn giấy.
Đường Thu Bạch lúc này mới nghiêng đầu nhìn cô, Cảnh Thư Vân nhìn lại nàng, hơi nghiêng đầu, tránh đi tầm mắt của những người khác, sóng mắt lưu chuyển, ý cười nơi đáy mắt càng sâu.
Một cái liếc mắt này khiến Đường Thu Bạch lại chảy ra mồ hôi mỏng.
"Cảm ơn, cảm ơn." Đường Thu Bạch nhanh chóng tiếp nhận, dời mắt.
"Nên làm thôi." Thanh âm bay bổng của Cảnh Thư Vân vang lên ở bên tai Đường Thu Bạch, không lớn không nhỏ chỉ có nàng có thể nghe thấy.
Âm điệu tê dại truyền vào lỗ tai Đường Thu Bạch, như là dùng lông chim nhẹ nhàng phớt qua trái tim nàng, gương mặt Đường Thu Bạch lặng lẽ nổi lên một tia ửng đỏ.
Ánh mắt người bên cạnh Đường Thu Bạch mang theo chút lửa nóng, bất luận người đang nói có phải là nàng hay không, đều dính ở trên người nàng, khiến Đường Thu Bạch có chút không được tự nhiên.
Phần cuối cuộc họp, Cảnh Thư Vân không nói gì thêm, chỉ là sau khi tan họp, Đường Thu Bạch vượt trước định bước một chân ra ngoài thì gọi tên nàng.
Đường Thu Bạch theo âm thanh quay đầu lại nhìn cô.
"Buổi tối có thời gian cùng nhau ăn cơm không?"
Cảnh Thư Vân thanh âm không thay đổi, ngữ khí không thay đổi, ngay cả nhu hòa trong mắt cũng không hề biến hóa.
Đường Thu Bạch nhìn cô, bỗng nhiên có chút phân không rõ, là trí nhớ của cô có vấn đề, hay là chính mình.
"Buổi tối em có chút việc." Đường Thu Bạch lắc đầu.
"Vậy thứ ba?" Khóe môi Cảnh Thư Vân lộ ra một tia ý cười, nói xong tiến lên phía trước một bước.
"Cũng có việc."
"Vậy ngày nào em có thời gian?" Cảnh Thư Vân đứng ở trước mặt Đường Thu Bạch, trên tay đắp áo khoác tây trang không biết cô cởi ra từ bao giờ, áo sơmi bên trong làm nổi bật vòng eo thon gọn của cô.
Quảng hoắc hương chợt trở nên nồng đậm, Đường Thu Bạch khẽ xoa xoa chóp mũi, trong phòng họp không biết từ khi nào chỉ còn lại hai người bọn họ, đến cả Địch Nghiên cũng không thấy đâu.
Đường Thu Bạch nhìn Cảnh Thư Vân rồi lại dời ánh mắt, tay cầm bút không ngừng vuốt ve, giữa mày có chút nhăn, tựa hồ là muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không thể thốt ra.
Đường Thu Bạch suy tư, sau một lúc lâu, thở ra một hơi, tay nắm bút siết thật chặt, mới ngẩng đầu hỏi: "Phía trước có phải chúng ta có cái gì còn nói chưa rõ ràng không?"
Cảnh Thư Vân nhìn nàng cười nhẹ, ý cười hiện lên ở khóe môi, Đường Thu Bạch nhìn vào ánh mắt cô, như thể tiến vào một khoảng trời đầy những ngôi sao lấp lánh, chúng tỏa sáng rực rỡ.
Cảnh Thư Vân khẽ lắc đầu.
"Không, là do tôi biểu hiện chưa được rõ ràng."
"Tôi sẽ càng nỗ lực theo đuổi em."
Giọng nói của cô vững vàng, thanh âm không lớn nhưng lại rất trầm ổn, giống như trời sinh liền mang theo một loại năng lực, để cho người khác không thể không tin tưởng cô.
Đường Thu Bạch bị ánh mắt của cô vây giữ, nhất thời quên mất ngôn ngữ.
"Rõ ràng chúng ta thích lẫn nhau, dựa vào cái gì mà bị trói buộc?"
"Tôi bỏ lỡ em một lần, sẽ không lại có lần thứ hai."