"Cũng không có......" Đường Thu Bạch có chút quẫn bách.
"Còn thẹn thùng?"
"...... Không có! Này có cái gì thẹn thùng." Đối mặt với sự trêu ghẹo của Bạch Trác Nhiên, Đường Thu Bạch vội vàng phủ nhận, nhưng gương mặt vẫn mơ hồ nóng lên.
Bạch Trác Nhiên cười cười, "Nhưng mà, hai người các em là thích lẫn nhau nhỉ?"
Đường Thu Bạch nhìn cô ấy không nói gì, ngón tay lại khẽ khàng gập lại.
"Thích một người không có gì sai cả." Dừng một chút, Bạch Trác Nhiên chuyển tầm mắt về phía xa ngoài cửa sổ nhẹ nhàng nói, "Nếu các em đều thích lẫn nhau, vậy thì nên thẳng thắn một chút."
Trong thanh âm của cô ấy mang theo chút tiếc nuối, giống như đang tiếc hận vì hai người yêu nhau, lại không thể ở bên nhau.
Đường Thu Bạch giật mình, theo tầm mắt cô ấy cũng nhìn về phía nơi xa, "Trái tim em thích chị ấy vẫn luôn là thẳng thắn, em cũng chưa từng cố tình che giấu, nhưng mà..."
"Nhưng mà những lời người ngoài nói, làm em lo lắng?" Bạch Trác Nhiên tiếp lời Đường Thu Bạch.
"Ừm, ở trong tưởng tượng của em, chị ấy vẫn luôn kiêu ngạo lại tự tin, phát sáng, là sao kim lộng lẫy trên bầu trời." Đường Thu Bạch vừa nói vừa ngửa đầu nhìn lên bầu trời, lúc nhắc đến "Chị ấy", đôi mắt chợt tỏa sáng.
"Thế nhưng, tưởng tượng đến những lời nói đó sẽ làm tổn thương chị ấy bằng mọi giá, em liền không bước nổi một bước này." Tia sáng chớp nhoáng trong mắt nàng, lại ảm đạm xuống.
"Chính là em không hỏi qua ý nguyện của cô ấy."
"Yêu đương cũng không chỉ là chuyện của hai người, là chuyện của hai gia đình."
"Không muốn thử xem sao?"
Giọng Bạch Trác Nhiên không lớn, Đường Thu Bạch nghe vào tai lại bỗng nhiên có tiếng vọng, không ngừng lặp lại.
Sao có thể không muốn thử chứ.
Bản thân Đường Thu Bạch cũng là một người bướng bỉnh, cũng là vì không muốn cuộc sống của chính mình biến thành dáng vẻ mà nàng không muốn, lúc trước mới chủ động comeout cùng Đường ba Đường mẹ.
Nhưng cũng chính vì nàng đối với Cảnh Thư Vân càng ngày yêu thích càng nhiều, ngược lại trở nên càng thận trọng và sợ hãi.
Thời điểm thích một người, thì liền có điểm yếu.
Đường Thu Bạch không trả lời nàng, Bạch Trác Nhiên cũng không sốt ruột, hành lang lại khôi phục yên tĩnh, hai người nhìn phương xa không biết đang suy nghĩ cái gì, không khí bỗng chốc trở nên trầm thấp xuống.
Một hồi lâu sau, Đường Thu Bạch nhận thấy Bạch Trác Nhiên nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.
"Làm sao vậy?"
"Hả?"
"Vừa mới thở dài, Bạch tỷ chị nói xem là ai?" Đường Thu Bạch cười hỏi ngược lại.
"Chà, hiện tại người trẻ tuổi đều nhạy bén như vậy sao?" Bạch Trác Nhiên cũng cười nói.
"Cũng tạm thôi, nhưng mà 'đều' là nói ai?"
Bạch Trác Nhiên dời mắt, trở lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Không ai cả, em không cần lảng sang chuyện khác."
Đường Thu Bạch tỉ mỉ đánh giá cô ấy, nhìn hai tay cô ấy khoanh trước ngực tư thế phòng ngự, lại kết hợp lời Địch Nghiên vô thức nhắc tới trước đó, nghiêng đầu hỏi: "Bạch tỷ, có phải chị thích ai rồi không?"
Bạch Trác Nhiên đôi mắt nhìn nơi xa, hơi mở to chút, ngón tay đặt trên vai nhẹ nhàng giật giật, ngoài miệng thì vẫn nói, "Không có a."
"Chà, ai đó mới vài phút trước còn nói phải thẳng thắn đâu rồi."
"Đừng nghĩ lấy lời tôi nói bắt bẻ tôi."
"Được rồi, dù sao chị không hối hận là được." Đường Thu Bạch cười cười, nâng cổ tay nhìn thời gian, "Em phải về phòng làm việc, lần sau có thời gian chúng ta lại trò chuyện."
"Được, em đi đi."
Đường Thu Bạch xoay người, tay dừng ở cửa thoát hiểm, tạm dừng một giây lại quay đầu nhìn cô ấy, "Chuyện hôm nay, chị đừng nói với chị ấy, em sẽ xử lý."
Bạch Trác Nhiên thấy đuôi lông mày Đường Thu Bạch khẽ nhíu lại, "Được."
......
Lúc Đường Thu Bạch từ cầu thang trở lại văn phòng, Cảnh Thư Vân còn ngồi ở trên sô pha, tóc dài từ sau tai xõa xuống dưới, che khuất gò má cô, trên tay cầm một chồng văn kiện xem rất nghiêm túc, thẳng đến khi Đường Thu Bạch ngồi trở lại ghế, căn phòng lại vang lên tiếng click chuột, mới nhẹ giọng hỏi câu, "Quay lại rồi?"
"Ừm."
Đường Thu Bạch nhớ tới chuyện xảy ra trước đó, có chút sợ hãi liếc nhìn Cảnh Thư Vân, nhưng cũng may điều làm Đường Thu Bạch an tâm chính là, Cảnh Thư Vân cũng không giương mắt nhìn nàng, đôi mắt còn dừng lại ở văn kiện trong tay cô.
Nghe tiếng Cảnh Thư Vân hơi động đầu ngón tay, lật một trang, tiếp tục nói: "Sao lại đi lâu như vậy."
"Không, em đột nhiên nhớ tới sổ sách còn có chút vấn đề nên qua phòng thí nghiệm một chuyến." Đường Thu Bạch ánh mắt hơi hoảng, cuối cùng lại dịch đến trên máy tính, gắng sức bình tĩnh nói.
Cảnh Thư Vân không nói nữa, chỉ là hơi gật đầu.
Mãi cho đến buổi chiều tan tầm, hai người đều đắm chìm trong công việc của bản thân, chỉ là Đường Thu Bạch nhìn vài bản báo cáo xong ngẫu nhiên ngẩng đầu, phát hiện Cảnh Thư Vân vẫn còn cầm trong tay bản văn kiện từ lức nàng vừa mới từ bên ngoài trở về.
Xem lâu như vậy, là văn kiện rất quan trọng sao?
Đường Thu Bạch có chút nghi hoặc, đúng lúc còn chưa kịp dời mắt, người đang xem văn kiện lại sâu kín hỏi một câu: "Đẹp không?"
Cảnh Thư Vân đón nhận ánh mắt nàng, khóe môi còn câu lấy ý cười như có như không.
Gương mặt Đường Thu Bạch lập tức phát hỏa, còn mang theo chút quẫn bách vì bị trêu cợt, hoang mang bối rối vội vàng dời mắt, tắt máy tính, "Tan tầm."
Cảnh Thư Vân nhìn vẻ mặt bối rối của Đường Thu Bạch, cong cong đôi mắt, thời điểm vô thức liếc về phía văn kiện trong tay, mới chú ý tới trang trong cùng này cư nhiên là bị lộn ngược.
Khóe môi hơi cong có chút cứng đờ treo ở bên miệng, Cảnh Thư Vân không dấu vết sửa sang lại văn kiện một lần nữa đặt ở mặt bàn, lại vừa ngẩng đầu, Đường Thu Bạch đã đứng dậy chuẩn bị tan tầm.
"Về nhà sao? Tôi đưa em." Cảnh Thư Vân tiến lên một bước trước ngăn lại cánh tay Đường Thu Bạch muốn đi mở cửa.
"Chị không tiện đường, em ngồi giao thông công cộng là được rồi." Đường Thu Bạch hơi cúi đầu, nhìn tay Cảnh Thư Vân ngăn ở trước người nàng.
"Tiện đường, đúng lúc tôi muốn qua bên chỗ em mua vài thứ."
"Mua cái gì?"
"Bí mật." Cảnh Thư Vân nghiêng người kéo cửa phòng làm việc ra, "Đi thôi."
Đường Thu Bạch nửa tin nửa ngờ đi ở bên cạnh cô ấy, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô ấy.
Hành lang còn có các đồng nghiệp khác cùng tan ca, thấy các cô ra tới, sôi nổi chào hỏi các cô, trong đó còn có cả thanh âm của mấy người bàn luận ở phòng vệ sinh hôm nay Đường Thu Bạch nghe thấy.
Ánh mắt Đường Thu Bạch không ngoài ý muốn rơi xuống gương mặt bọn họ, đôi mắt phủ thêm một tầng sương, mang theo lạnh lẽo.
Giây tiếp theo, người đi ở bên cạnh nàng, dường như cảm nhận được gì đó, chợt nắm tay nàng, nhẹ nhàng kéo, Đường Thu Bạch không giữ vững được trọng tâm, tiến gần về hướng Cảnh Thư Vân mấy bước.
"Cẩn thận một chút, đông người, tôi dắt em đi."
Giọng Cảnh Thư Vân không lớn, nhưng những người ở gần đó đều có thể nghe thấy, Đường Thu Bạch có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn cô, lại thấy sắc mặt cô rất tự nhiên, trong ánh mắt còn mang theo ý cười.
Cảnh Thư Vân nắm tay nàng, vững vàng lại ấm áp, càng giống như một tòa cảng chắn giữa mưa rền gió dữ xuất hiện ở trước mắt Đường Thu Bạch, không lớn nhưng đủ để vì nàng che mưa chắn gió, ngăn chặn mọi thương tổn.
Cảnh Thư Vân nắm tay Đường Thu Bạch, hoàn toàn không màng bất kỳ kẻ nào ở công ty, thẳng tắp đi về phía cửa đậu xe, thay nàng mở cửa xe, chờ Đường Thu Bạch lên xe xong, mới buông tay nàng ra, lại đóng cửa xe giúp nàng.
Tay Đường Thu Bạch đặt ở trên đùi, trong lòng bàn tay còn tàn lưu nhiệt độ của cô, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại, vừa nãy khoảnh khắc Cảnh Thư Vân nắm lấy tay nàng, ban đầu nàng là muốn giãy giụa, thế nhưng không biết vì cái gì, rất nhanh lại từ bỏ suy nghĩ này.
Thậm chí Đường Thu Bạch có chút không rõ, tại sao Cảnh Thư Vân lại đột nhiên nắm lấy tay nàng, làm trò trước mặt đồng nghiệp.
Chẳng lẽ, là bởi vì sự việc ban ngày kia?
Nhưng cô cũng không biết mới đúng.
Đường Thu Bạch nghĩ đến xuất thần, căn bản không chú ý tới động tác của người bên cạnh.
Chờ tới lúc Cảnh Thư Vân vươn người dựa tới, Đường Thu Bạch còn có hơi giật mình, trong đầu trống rỗng.
Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, bàn tay mảnh khảnh của Cảnh Thư Vân vươn về phía đầu nàng để tìm kiếm, sợi tóc mềm nhẹ như có như không lướt qua cổ Đường Thu Bạch, nổi lên một trận ngứa ngáy.
Chắc hẳn là cự tuyệt đi, trực giác Đường Thu Bạch nói cho nàng như vậy.
Nhưng Đường Thu Bạch cả người cứng đờ, như là bị điểm huyệt không thể động đậy, khuôn mặt xinh đẹp của Cảnh Thư Vân hiện lên trong đôi mắt nàng, mặt mày nhu thuận, ngay cả độ cong khóe môi cô cũng làm Đường Thu Bạch có chút thất thần.
Vị ngọt của hoa hồng theo động tác của Cảnh Thư Vân mà bay tới, bao bọc toàn bộ Đường Thu Bạch, xúc giác, thị giác và cả xúc giác đều bị phóng đại, cổ họng nàng vô thức chuyển động.
"Chị......"
Đường Thu Bạch há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng chữ thốt ra, thanh âm lại có chút khàn.
"Tôi?"
Cảnh Thư Vân mỉm cười nhè nhẹ, tay cũng không dừng lại.
Xe của Cảnh Thư Vân đang đúng lúc dừng ở cổng lớn công ty, các đồng nghiệp thấy hai người các nàng lên xe còn đứng ở ngoài cửa sổ xe, động tác của hai người, người khác liếc mắt một cái là có thể thấy rõ, trong đầu Đường Thu Bạch vang lên hồi chuông cảnh báo.
Ngay thời điểm tay Cảnh Thư Vân sắp muốn vuốt ve mặt nàng, lại đột nhiên xoay một cái, dừng ở dây an toàn bên cạnh Đường Thu Bạch, ngay sau đó nụ cười bên khóe môi trở nên càng rõ ràng, ngón tay nhẹ nhàng móc lên, kéo dây an toàn ra, cắm vào chốt cạnh thân thể Đường Thu Bạch.
Trong xe vang lên một tiếng thanh thúy, "Cạch".
Đường Thu Bạch cứng họng.
Lúc xe khởi động, ngoài cửa sổ xe hiện lên gương mặt các đồng nghiệp, Đường Thu Bạch làm như không thể thấy rõ, nàng nghiêng đầu, đôi mắt lại không có tiêu điểm nhìn vào một chỗ.
Người lái xe thì tâm trạng rất tốt, đầu ngón tay một chút không một chút có gõ vào vô lăng, lúc dừng lại trước đèn xanh đèn đỏ, nhớ tới chuyện lần trước cô hẹn Đường Thu Bạch đi ra ngoài, không có cơ hội giúp nàng thắt dây an toàn, còn rất là hài lòng nhìn về phía người đã được thắt chặt dây an toàn bên cạnh.
Trong ánh mắt Cảnh Thư Vân lập loè ánh sáng, rõ ràng lại mãnh liệt.
Đường Thu Bạch hiển nhiên là không biết chuyện này, cũng sẽ không nghĩ đến người bên cạnh cũng có thể có những lúc ghim thù như vậy.
Phương hướng Đường Thu Bạch nghiêng đầu bị chiếc xe khác che lấp, nàng liền thu hồi tầm mắt, nhìn phía trước, chờ đèn xanh sáng lên, Cảnh Thư Vân một chân dẫm chân ga lái đi, mới lại nhìn phía ngoài cửa sổ.
......
Khương Phàm vội vã đi làm việc, bị ngăn ở đèn xanh đèn đỏ trước còn khó chịu chụp phía dưới hướng bàn, chửi thầm mấy tiếng, đôi mắt tùy ý nhìn sang hai bên, cách cửa sổ xe nhìn thấy người làm hắn khắc sâu trong ký ức.
Người phụ nữ thích xen vào việc của người khác, làm trò trước mặt mọi người trong nhà ăn, thậm chí làm trò trước mặt Tề Tĩnh Uyển, quật hắn qua vai ngã trên mặt đất.
Tên Đường Thu Bạch đúng không?
Ánh mắt người đàn ông trở nên sắc bén, lúc nhìn sang hướng người phụ nữ bên cạnh, hoặc là nói thấy bóng dáng Cảnh Thư Vân, lập tức chớp mắt liền thu liễm đi không ít.
_________________________
Editor: Không hổ là cô, cô Cảnh, không ngờ cô cũng có một mặt như vậy =]]
Đoán xem, quý cô Bạch Trác Nhiên sẽ thích ai nhé :v